- Phản đối?

Diệp Lục Bắc lẩm nhẩm câu nói này của Giang Niên trong miệng.

Còn Cầm Du thì vội đeo nhẫn cho Diệp Lục Bắc xong thì vội vàng nấp ra sau của Diệp Lục Bắc.

Chết tiệt! Hôn lễ của cô mà lại xuất hiện những chuyện gì không đâu. Hết Lý Tiểu Mân đau đẻ, giờ lại đến Giang Niên phản đối cái quái gì? Cô rất nghi ngờ không biết hai cái con người kia có bắt tay với nhau muốn phá đám hôn lễ của cô hay không?

- Không biết Giang Tổng hôm nay đến đây muốn phản đối cái gì vậy? Hiện tại tất cả nghi thức cũng như lễ nghi, trao nhẫn tôi và Cầm Du đã làm xong hết rồi. Giờ anh phản đối cũng vô hiệu mà thôi.

Cầm Du nấp sau lưng của Diệp Lục Bắc, cô nhìn xuống thấy hai tay của hắn đang nắm chặt lại. Có vẻ như hiện tại Diệp Lục Bắc rất tức giận. Nhưng chắc vì hắn muốn giữ thể diện cho cô nên đang rất cố gắng nhẫn nhịn.

Giang Niên không quan tâm tới những gì mà Diệp Lục Bắc nói. Anh ta hướng đến chỗ của Cầm Du rồi nói.

- Cầm Du… Anh thật sự biết sai rồi… Anh đã nhận ra quá muộn. Anh không muốn mất đi em… Anh…

Ba mẹ Cầm đứng bên kia cũng rất tức giận. Nhất là ba Cầm. Khó khăn lắm con gái ông mới có được hạnh phúc mới. Thật không ngờ, Giang Niên lại không biết mặt dày như vậy! Tuy ba Cầm luôn là người thoạt nhìn thì thấy rất hiền lành. Nhưng sự hiền lành đó ông chỉ duy nhất đối với vợ và con mình. Còn với người ngoài, đặc biệt là những kẻ dám làm hại đến Cầm Du thì đương nhiên ông sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó!

- Giang Niên, nể tình ba mẹ cậu. Bây giờ cậu mau rời khỏi đây ngay lập tức cho tôi. Cầm Du con gái tôi hiện tại và cậu cũng chẳng quan hệ gì cả!

Trong lúc ba Cầm đang nói thì Diệp Lục Bắc đã ra lệnh cho thuộc hạ đến mời Giang Niên đi ra ngoài.

Nhưng có vẻ như anh ta nhất quyết không có chịu đi.

Thấy tình hình có vẻ không ổn. Cầm Du lúc này đành đi đến gần chỗ của Giang Niên. Cô đối diện với anh ta, hơi cúi xuống. Quả nhiên, cô đoán không có sai một chút nào. Giang Niên đây là đang bị cồn rượu kích thích.

Chính vì thế, trước tất cả sự có mặt của mọi người ở đây. Cầm Du không nể tình mà giơ tay tát cho Giang Niên một cái rõ kêu vào mặt.

Ban đầu, anh ta có chút sững sờ. Theo bản năng muốn đánh lại cô. Nhưng đến giữa chừng không hiểu sao lại dừng lại đột ngột.

Cầm Du thấy vậy thì nở một nụ cười tươi rồi nói.

- Miệng anh cứ nói rằng anh hối hận. Nhưng, tôi thấy anh chẳng thành khẩn một chút nào. Mới tát anh có một cái, anh còn suýt nữa hạ thủ tát lại tôi. Anh thử nghĩ xem, nếu quay lại với anh… Cuộc sống của tôi sẽ hạnh phúc sao?

Giang Niên sững sờ nhìn chằm Cầm Du. Những lời cô nói hoàn toàn đúng. Nhưng, anh ta không thể nào chịu nổi việc cô cùng người khác kết hôn. Cứ cho là anh ta ích kỷ đi, nhưng anh ta thật sự không thể để mất đi Cầm Du được.

Vậy mà Giang Niên không những nghe không hiểu, anh ta còn cố chấp nắm lấy tay cô kéo vào lòng, ôm chặt lấy.

- Anh biết anh sai rồi. Chẳng phải em từng nói dù anh làm gì em vẫn sẽ cố gắng nhẫn nhịn hay sao?

- Giang Niên, anh bị điên à? Con người cũng phải có giới hạn! Mau buông tôi ra!

Tất cả khách mời đồng loạt kinh ngạc.

Đến nước này thì Diệp Lục Bắc không thể nhịn được nữa. Hắn bước đến kéo Cầm Du lại rồi giáng cho Giang Niên một cú đấm khiến anh ta ngã lăn ra đất.

Rất nhanh, thuộc hạ của Diệp Lục Bắc xông đến dùng vũ lực lôi Giang Niên ra ngoài.

Còn Diệp Lục Bắc vội vàng ôm lấy cô vào lòng rồi trịnh trọng tuyên bố.

- Các vị! Cảm ơn các vị đã đến chung vui cùng gia đình chúng tôi. Vừa nãy đã xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù sao tất cả mọi thứ cũng đã hoàn thành. Hiện tại, buổi lễ có thể kết thúc sớm trước dự định. Một lần nữa xin lỗi mọi người cho sự cố vừa rồi.

Nói xong, Diệp Lục Bắc đem Cầm Du đến đặt tay cô lên tay mẹ Cầm rồi hắn nhanh chóng bỏ đi.

- Lục Bắc, cháu đi đâu vậy?

Diệp lão gia nhìn thấy sắc mặt của Diệp Lục Bắc đằng đằng sát khí. Linh cảm ông mách bảo chuyện chẳng lành.

Cho dù Diệp lão gia có hỏi nhưng Diệp Lục Bắc vẫn không mảy may quan tâm.

Cầm Du nhớ lại cái ánh mắt vừa nãy của anh thì sống lưng chợt lạnh buốt. Cô thẫn thờ một lúc rồi lập tức đuổi theo hắn.

Diệp Khải và Tố Niệm muốn đi theo nhưng vì quá nhiều khách nên hai người chỉ có thể cùng ba mẹ Cầm lần lượt thay nhau tiễn khách ra về.

Bên này, Cầm Du cứ đuổi theo hình bóng của Diệp Lục Bắc phía xa. Cho đến khi cô đuổi kịp đến khuôn viên phía sau biệt thự thì đã thấy cảnh tượng trước mắt.

Giang Niên bị hai tên áo đen đè dưới đất, giữ chặt tay lại ép anh ta quỳ xuống. Còn Diệp Lục Bắc thì nhận lấy khẩu súng của tên thuộc hạ bên cạnh, hạ chốt an toàn xuống rồi dí thẳng vào trán của Giang Niên.

- Mày chán sống rồi hay sao mà dám ôm cô ấy?

Giang Niên không những không sợ mà còn cười khẩy.

- Mày… Đang sợ cô ấy vẫn quan tâm tao đúng không? Mày sợ cô ấy có ngày sẽ quay lại với tao nên mới tính giết tao diệt khẩu hả?

Diệp Lục Bắc bị Giang Niên chọc trúng vào chỗ tức. hắn cầm khẩu súng tạt cho Giang Niên một cái khiến miệng anh ta rỉ máu. Sau đó, Diệp Lục Bắc như biến thành con người khác. Hắn ngồi xuống, túm chặt lấy tóc của Giang Niên mà nói.

- Tao rất muốn làm người tốt và tao đã cố gắng nhẫn nhịn khi mấy lần trước mày gọi cho vợ tao. Nhưng… Mày đang ép tao phải ra tay với mày!

Ngay khi Diệp Lục Bắc định bóp cò thì Cầm Du lao đến kịp thời, ngăn hắn lại.

- Lục Bắc! Anh dừng tay lại. Anh mà giết anh ta thì sẽ bị khép vào tội giết người đấy! Đừng…

- Em tránh ra cho anh! Hôm nay không kết thúc tên khốn này, sau này hán nhất định sẽ làm phiền em nữa.

- Nhưng em không muốn nhìn thấy anh vào tù!

Trong khi hai người đang nói chuyện, Giang Niên muốn nhân cơ hội trốn thoát. Anh ta đột nhiên vùng dậy, đẩy tên áo đen đang đứng bên cạnh ra, nhưng thật không ngờ tên áo đen đó lại va vào người của Cầm Du.

Vì lùi lại mà chân cô bị trẹo, ngã xuống đất đập đầu vào hòn đá nhân tạo trước mặt. Cơn đau đầu ập đến khiến Cầm Du như muốn chết đi sống lại. Cô theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng mình, giọng yếu ớt…

- Lục Bắc… Con… Con của em…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play