- Rõ ràng còn mấy tháng nữa mới sinh cơ mà? Tại sao bây giờ lại đau bụng chứ?

Diệp lão gia cau mày, nhìn đám người đang vây quanh Lý Tiểu Mân kia.

Khác xa với vẻ hốt hoảng của mọi người, Diệp Hải Lâm chỉ đỡ lấy Lý Tiểu Mân lên rồi nắm chặt lấy tay của cô ta rồi trấn an.

- Xe cứu thương sắp đến rồi, cố gắng nhịn đau một chút nữa.

Cầm Du đứng một góc, nhìn cái cảnh tượng này đến nỗi sắc mặt trông rât khó coi. Còn Diệp Lục Bắc đứng bên cạnh cũng chẳng vui vẻ là bao. Hắn vòng tay qua ôm lấy Cầm Du, muốn an ủi cô.

Hắn biết, chuyện này chắc chắn là có vấn đề. Lý Tiểu Mân chẳng thể nào đau bụng đúng lúc như vậy. Nếu như mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì không sao, còn nếu như không diễn ra như ý hắn mong muốn, hắn nhất định sẽ khiến cho cả Lý Tiểu Mân và Diệp Hải Lâm phải trả giá.

Trên trán của Lý Tiểu Mân lúc này nhễ nhại mồ hôi. Cô ta cắn chặt răng bởi vì phải chịu đựng cơn đau như muốn xé toạc cả người cô ta ra vậy.

Theo như bác sĩ phán đoán thì con trai của cô ta mấy tháng nữa mới sinh. Nhưng vì trong quá trình mang thai, cô ta bị Giang Niên đả kích rồi lại bị Cầm Du chọc tức nên mới dẫn đến các vấn đề về tâm lý.

Hôm trước, cô ta mới đến gặp bác sĩ kiểm tra thì mới biết tình trạng cơ thể của cô ta rất xấu.

Vốn Lý Tiểu Mân muốn bồi bổ để đứa con của cô ta khỏe mạnh nhưng Lý Tiểu Mân lại đến gặp một bà đồng bói toán rất giỏi. Bà ta nói rằng, chỉ cần qua giờ lành tổ chức hôn lễ của Cầm Du và Diệp Lục Bắc, sau này cô ta và con trai nhất định sẽ có chỗ đứng trong nhà họ Diệp. Vì thế, tất cả mọi thứ nằm trong sự tính toán của Lý Tiểu Mân.

Nếu để cho Cầm Du biết được chuyện này, không biết cô đã nổi khùng xé xác cô ta ra bao nhiêu mảnh nữa.

Cuối cùng xe cứu thương cũng đến. Lý Tiểu Mân nhanh chóng được đưa đi.

Trong khi mọi người đang rối hết cả lên thì Diệp Lục Bắc bước lên, lạnh giọng nói.

- Để Hải Lâm cùng Lý Tiểu Mân đến bệnh viện thôi. Tất cả mọi người tiếp tục ở lại dự hôn lễ!

Diệp Hải Lâm sau khi nghe xong thì lập tức phản bác lại ngay.

- Ý anh là con trai tôi không quan trọng bằng cái hôn lễ ngớ ngẩn của anh sao?

- Cũng chỉ tại vợ cậu sinh khéo thôi. Hôm nay là hôn lễ của tôi, bất kỳ ai dám có ý đồ phá hỏng… Tôi không tha cho người đó đâu!

- Diệp Lục Bắc! Mày…

Ngay khi hai bên sắp sửa có một trận sống còn thì Diệp lão gia giận giữ chống gậy xuống đất, quát lớn.

- Đủ rồi! Tính khiến cho ta mất hết mặt mũi à?

Dừng một lúc, ông quay về phía của quản gia phân phó.

- Để quản gia đi cùng Hải Lâm đưa Lý Tiểu Mân đến bệnh viện. Tất cả mọi người ở lại. Hôm nay là ngày trọng đại, có rất nhiều khách khứa, không thể để người ta cười vào nhà họ Diệp được!

- Ông nội!

- Hải Lâm, tốt nhất là làm theo những gì ta nói. Nếu không, ngay bây giờ ta sẽ loại cháu khỏi danh sách quyền thừa kế!

Câu nói này vừa dứt, không chỉ Diệp Hải Lâm mà còn cả Lý Tiểu Mân đều tái mặt lại.

Hơn ai hết, Lý Tiểu Mân sẽ không để cho chuyện này xảy ra được. Chính vì thế mà cô ta liền túm lấy tay áo của Diệp Hải Lâm, mệt mỏi bảo anh ta hãy làm theo lời ông.

Vậy là cuối cùng ngoại trừ hai vợ chồng của Diệp Hải Lâm và quản gia thì mọi người đều coi như không có gì mà tiếp tục tham gia hôn lễ.

Cầm Du thở nhẹ ra một hơi. Diệp Lục Bắc cưng chiều đặt tay lên vai cô rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.

- Không sao đâu. Anh sẽ không không để cho ai phá hỏng hôn lễ của chúng ta.

Nghe được câu này, Cầm Du hơi ngước lên. Cô nhìn Diệp Lục Bắc như nhìn vào những tia nắng ấm áp vậy. Thì ra, đây là cái cảm giác được một người hết lòng vì mình là như vậy.

Nhớ lại năm đó, trong đám cưới của cô và Giang Niên. Anh ta chỉ vì một sơ suất nhỏ mà đã bỏ đi ngay hôm đó, để lại cô dưới sự chế giễu của tất cả mọi người.

Bất giác, cô không kìm lòng được mà vươn tay ôm ngang thắt lưng của Diệp Lục Bắc, vùi mặt vào ngực của hắn, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ người đàn ông này.

- Lục Bắc, anh có hối hận lấy em không? Sẽ không bao giờ bỏ em chứ?

- Anh không hối hận, cũng không bỏ em!

Vậy là hôn lễ của hai người tiếp tục.

Cầm Du trong bộ váy cưới bước vào trước tất cả sự chứng kiến của tất cả mọi người. Có vẻ như tay nghề của chuyên gia trang điểm không tồi. Vẻ đẹp của cô đi đến đâu cũng khiến cho bất kỳ ai cũng phải hướng ánh mắt vào nhìn.

Diệp Lục Bắc vươn tay ra, nắm lấy tay cô cùng nhau bước lên bục cao.

Trải qua rất nhiều các bước quy tắc phức tạp, cuối cùng cũng đến phần trao nhẫn. Hai chiếc nhẫn được đem ra, lấp lánh dưới ánh đèn điện khiến ai lấy cũng phải trợn tròn mắt. Ngay cả Cầm Du và mẹ Cầm làm trong ngành thời trang cũng không thể tin được cặp nhẫn cưới mà Diệp Lục Bắc chuẩn bị.

Nó được chính tay nghệ nhân nổi tiếng của Pháp thiết kế, chỉ có một cặp duy nhất trên thế giới. Đặc biệt là có nhiều tiền đến bao nhiêu cũng không thể mua được.

Diệp Lục Bắc cầm nhấc chiếc nhẫn dành cho cô dâu từ trong hộp ra, từ từ đeo lên tay của Cầm Du. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của hắn, chiếc nhẫn này… Rất vừa vặn với cô.

Đến lượt Cầm Du, cô run run tay định nhấc chiếc nhẫn còn lại lên đeo vào tay của Diệp Lục Bắc. Sở dĩ cô run như vậy vì chiếc nhẫn này giá trị bằng cả gia tài nhà cô. Ai lần đầu tiên cầm cái vật giá trị trên tay mà không run cho được chứ?

Ngay khi chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Diệp Lục Bắc. Bỗng Giang Niên từ bên ngoài đi vào. Anh ta không cam tâm mà bước thẳng một mạch đến chỗ của hai người, trước toàn thể khách mời nhìn Cầm Du mà nói.

- Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play