Cậu của cô – Triệu Đông Hoa là kỹ sư, mợ Vương Lệ Quân là y tá trưởng trong bệnh viện, cả hai người đều có lịch tăng ca vào thứ 7. Bà ngoại đã lớn tuổi, bình thường cũng ít khi vào bếp nên Thẩm Ý liền xung phong nhận việc nấu ăn. Ngay lúc cô đứng dậy, Kỳ Yến và An Qua cũng tự nhiên không thể ngồi yên một chỗ, đề nghị hỗ trợ, Triệu Tử Ngôn nghe thế cũng theo sau đi vào.
Căn bếp nhỏ bỗng chốc chen chúc cả 4 người.
Thẩm Ý nhìn ba người ai cũng nhiệt tình, nhịn không được mà buồn cười, đem túi tỏi vừa mua ra: “Chỉ cần hai người ở đây với mình thôi là đủ rồi. Các cậu, ai nhận nhiệm vụ bóc tỏi đây?”
Kỳ Yến nhận lấy túi tỏi trong tay cô, quay qua nhét vào tay Triệu Tử Ngôn: “Đi.”
Triệu Tử Ngôn trừng lớn hai mắt: “Chết tiệt.” rồi ôm đống tỏi, xoay người đi ra phòng khách.
Hai người Kỳ Yến và An Qua lần lượt lấy rau củ trong từng túi ra rửa. Không biết vì sao, không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, dường như họ đang thi xem ai rửa nhanh hơn, đến nỗi nước trong bồn bị làm bắn tung tóe.
Kỳ Yến nạo vỏ khoai tây: “Nhìn dáng vẻ của cậu, xem ra không thể nào chặt xương sườn hay mổ bụng cá đúng không? Cậu vẫn nên đi ra phòng khách giúp Triệu Tử Ngôn bóc tỏi đi.”
An Qua đang rửa lá cần tây: “Bạn học Kỳ, hiện giờ dịch vụ ở chợ rất tốt, sườn được chặt và cá cũng được làm sạch sẽ rồi. Cậu không biết mấy chuyện này à? A, hay là cậu còn chưa đi chợ bao giờ?”
Kỳ Yến: “… Tôi thường đi siêu thị.” Cánh tay người này chả có xíu cơ bắp nào, chân cũng khẳng khiu, nửa miếng tác dụng cũng không có, có thể cầm chảo dầu nấu ăn sao? Cậu ta ở lại đây chỉ làm phiền tiểu tiên nữ của anh thôi.
Kỳ Yến rất muốn đuổi cậu ta ra ngoài.
Bên kia, Thẩm Ý đang loay hoay với chảo dầu: “Mấy cậu giúp mình một chút được không?”
Kỳ Yến ở gần cô hơn, nhanh tay lẹ mắt xoay người sang giúp đỡ, lại thấy Thẩm Ý đang cầm điện thoại tra Baidu cách làm trứng xào cà chua.
Kỳ Yến im lặng nửa giây, liền lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Thẩm Ý: “ Ý Ý, nói thật đi, cậu đã từng nấu ăn chưa?”
Thẩm Ý cúi đầu ngượng ngùng: “Chưa từng…”
Vậy mà cậu còn xung phong nhận việc?!!
Kỳ Yến bất đắc dĩ nâng tay đỡ trán: “Được rồi, cậu ra ngoài phụ Triệu Tử Ngôn đi. Để đây cho tôi.”
Thẩm Ý lại lắc đầu: “Hay là để An Qua đi đi. Mình ở lại đây phụ cậu.”
An Qua đã rửa xong rau củ, ở đây cũng không có việc gì làm, nghe Thẩm Ý nói thế, không đi ra ngoài cũng hơi kỳ, liền ra phòng khách.
Vì vậy, phòng bếp chỉ còn lại Kỳ Yến và Thẩm Ý.
Thẩm Ý quay qua một bên thái rau, động tác vụng về. Kỳ Yến nhìn mà run rẩy, nhanh chóng lấy lại con dao trong tay cô: “Để tôi làm.”
Thẩm Ý cũng biết mình tay chân lóng ngóng, cho rằng anh không thích sự chậm chạp của mình, liền tránh sang một bên quan sát. Chỉ thấy động tác thái rau của Kỳ Yến rất thuần thục, cô xem đến ngơ người.
Kỳ Yến thái xong rau, ngước mắt lên nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Thẩm Ý chớp chớp mắt: “Cậu thường hay nấu ăn sao?”
Kỳ Yến nói với cô: “Mấy năm nay tôi ở bên ngoài một mình, đã học được rất nhiều món ăn. Đợi nhé, lát nữa cho cậu thưởng thức tay nghề của tôi.”
Đã hai năm rồi. Hai năm… đều chỉ có một mình ư…?
Thẩm Ý nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của anh, trong lòng đột nhiên có chút đau xót. Kỳ Yến muốn nhờ cô lấy cho anh nước tương, ai ngờ khi quay đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt lại là ánh mắt đau xót của cô.
Tim anh nhảy dựng. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Ý Ý, làm sao vậy?”
Thẩm Ý khẽ nhúc nhích, khóe mắt cong lên che giấu cảm xúc: “Không có gì. Mình đang mong được ăn đồ cậu nấu đây.”
Kỳ Yến nâng cằm, nhướng mày nói: “Rất nhanh sẽ xong thôi. Cậu chờ một lát nhé!”
———
Bảy món ăn nóng hổi được dọn lên bàn ăn.
Kỳ Yến lấy một đôi đũa, trước tiên gắp một cái đùi gà cho bà ngoại, sau đó lại gắp cái còn lại cho Thẩm Ý. Triệu Tử Ngôn vẻ mặt háo hức, trông mong hỏi: “Còn của em đâu?”
Kỳ Yến nói: “Gà có hai cái đùi thôi. Ưu tiên phụ nữ đi.”
Triệu Tử Ngôn: “…” Thôi đi.
Cậu duỗi đôi đũa ra, định gắp một miếng sườn chua ngọt, ai ngờ lại bị An Qua giành lấy trước. An Qua bỏ miếng sườn vào chén Thẩm Ý: “Ý Ý, ăn thêm thịt sườn đi, tốt cho cơ thể.”
Khóe môi Kỳ Yến nâng lên một nụ cười lạnh, gắp một miếng salad mộc nhĩ cho Thẩm Ý: “Ý Ý, món này dưỡng tóc đó.”
An Qua gắp một miếng cà rốt: “Cà rốt tốt cho mắt, có thể giúp ngăn bệnh quáng gà.”
Kỳ Yến múc một bát canh đậu nành nấu chân giò: “Canh này bổ sung collagen.”
Ngắn ngủn có vài phút, chén cơm trước mặt Thẩm Ý đã thành một ngọn núi nhỏ, cô gian nan nói: “Nhiều quá, mình ăn không nổi.”
Triệu Tử Ngôn vô cùng hăng hái: “Chị, để em giúp chị!” Vừa nói vừa đổi chén cơm của cậu với chén của Thẩm Ý, ăn đến là vui vẻ.
Kỳ Yến, An Qua: “…”
Triệu Tử Ngôn được ăn no, đắc ý rung đùi, cũng không quên thấp giọng nói: “Mấy anh nhìn em ít thôi, bà ngoại còn đang nhìn đấy.”
Kỳ Yến và An Qua cũng nhận ra điều này, hai ánh mắt chạm nhau một lát, rất nhanh đồng thời cúi đầu im lặng ăn cơm. Sau khi ăn xong, Triệu Tử Ngôn tiễn bọn họ ra cửa. Lúc quay về, Thẩm Ý đang cúi đầu dọn dẹp chén đĩa, không để ý đến cậu. Vì thế, cậu tung tăng chạy đến cạnh bà ngoại, nói nhỏ: “Bà ngoại, lần sau bà đừng để hai người này tới.”
Đương nhiên bà cũng cảm nhận được bầu không khí vừa rồi trên bàn cơm, chỉ thấy đám trẻ rất thú vị. Bà uống một hớp trà do Thẩm Ý pha rồi vui vẻ hỏi: “Tại sao?”
Triệu Tử Ngôn gấp gáp giải thích: “Hai người họ cứ đến nhà mình như thế, cháu gái của bà sớm muộn cũng bị bọn họ bắt cóc, phải làm thế nào bây giờ?”
Bà ngoại lại càng vui vẻ hơn: “Không sao. Không phải nhà mình còn cháu đó sao? Đến lúc đó bà sẽ dùng cháu trao đổi.”
Triệu Tử Ngôn: “?!”
———
Gần đây, trong tiểu khu đang tổ chức hoạt động tình nguyện văn minh. Hôm đó vừa khéo là thứ Bảy được nghỉ nên Thẩm Ý đã đăng ký tham gia. Sau đó Kỳ Yến biết được, cũng đăng ký theo.
Căn hộ anh ở cách nơi tổ chức 3 con phố, không tính là gần. 7 rưỡi sáng hôm đó, anh chạy xe máy đến, ai ngờ Thẩm Ý còn tới sớm hơn cả anh. Cô mặc áo màu đỏ, đầu đội mũ nhỏ màu vàng, tay vẫy vẫy một lá cờ.
Thấy anh đi tới, mắt Thẩm Ý sáng bừng lên, xoay người cầm trên bàn lên một vật gì đó, đưa tới trước mặt anh. Kỳ Yến nhìn xuống, hóa ra là cô giúp anh lấy dụng cụ cần dùng.
Kỳ Yến nhận lấy, cong môi: “Cảm ơn.”
Thẩm Ý mím môi cười: “Không có gì.”
Khuôn mặt của cô vốn nhỏ nhắn xinh xinh, nay ở dưới chiếc mũ màu vàng lại càng trở nên tinh tế. Ánh nắng chiếu qua từng tán lá, lay động theo làn gió, dừng chân trên gương mặt ấy, khiến đôi mắt của cô long lanh ánh nước, tựa như đang phản chiếu một thế giới khác.
Kỳ Yến nhìn đến ngơ ngẩn.
Lúc này, Địch Miên Miên chạy tới thúc giục: “Hai người xong chưa? Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!”
Thẩm Ý gật đầu, nhìn Kỳ Yến: “Vậy mình cùng đi thôi.”
Kỳ Yến gật đầu: “Được.”
Hoạt động tình nguyên văn minh là tổ chức cho các tình nguyện viên đi nhặt rác trên đường, một bộ phận còn lại thì đứng ở khu vực đèn giao thông trên giao lộ, ngăn cản những hành vi thiếu ý thức văn minh như vượt đèn đỏ,… Địch Miên Miên được xếp vào đội nhặt rác, còn Thẩm Ý và Kỳ Yến được chỉ định vào đội đứng ở các ngã ba, ngã tư có đèn giao thông. Hai người báo cho nhân viên công tác rằng mình có quen biết nhau, nên đã được bố trí đứng cùng một ngã tư.
Thẩm Ý và Kỳ Yến lần lượt đứng gác theo ca, mỗi người một tiếng.
Tháng 9 trời nắng gắt, dù ở ngã tư giao lộ rợp bóng cây xanh nhưng vẫn không ngăn được cái oi bức.
Thẩm Ý đứng một lát, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ Yến gửi tin nhắn cho cô: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trực cho.”
Thẩm Ý lắc lắc đầu: “Còn chưa tới 1 tiếng mà. Mình không mệt.”
Thấy cô kiên trì như thế, Kỳ Yến cũng không bắt ép cô mà đề nghị: “Được. Vậy để tôi đi mua đồ uống cho cậu.” Ở khu phố này không có thương hiệu trà sữa mà cô thích. Vì vậy, anh liền chạy qua con phố khác, vào một trung tâm thương mại mới mua được.
Chờ khi anh trở về thì cũng đã hết thời gian trực của cô.
Kỳ Yến cầm lấy lá cờ nhỏ trong tay, đưa trà sữa cho cô: “Trong KFC có điều hòa, cậu vào đó ngồi một lát đi.”
Thẩm Ý đồng ý, nhưng vẫn không đi ngay. Cô lấy ly trà sữa ra, cắm ống hút vào, đưa tới bên miệng Kỳ Yến: “Cậu uống một ngụm trước đi.”
Kỳ Yến: “…”
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Ý. Chỉ thấy mặt cô đầy vẻ nghiêm túc, đôi mắt đen láy sáng ngời, vô cùng đơn thuần.
Chậc, là anh suy nghĩ nhiều thôi. Vì anh mua hai ly trà sữa mà, và ly này là của anh.
Bởi vì tổ dân phố yêu cầu các tình nguyện viên không được che dù hay uống đồ uống, cho nên Kỳ Yến cúi đầu nhanh chóng hút một ngụm lớn, sau khi nuốt xuống mới nhập tin nhắn vào điện thoại: “Lát nữa mình lại uống tiếp. Giờ cậu vào trước đi, ở ngoài này nóng lắm.”
KFC cách giao lộ này không xa, Thẩm Ý ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Kỳ Yến quay đầu qua cũng có thể nhìn thấy được cô đang một tay chống má, một bên cầm ly trà sữa uống.
Trong lòng anh vẫn còn chút tiếc nuối, tại sao trà sữa vừa rồi lại có vị ngon như vậy…
Giữa trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi.
12 giờ, mọi người tập trung ở địa điểm lúc sáng, Kỳ Yến cởi áo khoác, nói với Thẩm Ý và Địch Miên Miên: “Đi, tôi mời các cậu ăn cơm trưa.”
Ai ngờ Thẩm Ý lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu. An Qua có nói cậu ấy sẽ làm bữa trưa mang đến cho chúng ta. Nghe tới cậu cũng ở đây, nên cậu ấy cũng làm thêm một phần nữa cho cậu đó.”
Kỳ Yến: “?”
Thẩm Ý nhìn về phía sau lưng anh: “Cậu ấy đến rồi kìa.”
Chỉ thấy An Qua xách bốn hộp cơm đi tới, nhưng sắc mặt lại có chút nhợt nhạt. Thẩm Ý nhận lấy đồ ăn, lo lắng hỏi: “Cậu có chỗ nào không khỏe à?”
Vốn dĩ An Qua cũng có đăng ký tham gia hoạt động tình nguyện hôm nay, nhưng lúc sáng đầu đột nhiên choáng váng nên đã xin nghỉ. Cậu cười nói: “Chắc là bị cảm một chút thôi, hiện tại mình đỡ hơn rồi.”
Thẩm Ý quan tâm nói: “Vậy thì chiều nay cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Bốn người họ ngồi xuống một băng ghế trong khu nghỉ ngơi. Lúc mở hộp cơm ra, Kỳ Yến nhìn thoáng qua, thấy nào là gạo lứt, bông cải xanh, bắp, ức gà áp chảo… vừa nhìn đã thấy vô vị, không muốn động đũa.
Nhưng Thẩm Ý và Địch Miên Miên lại ăn cực kỳ ngon lành.
An Qua nói: “Mình biết dạo gần đây các cậu đang giảm cân, nên mới nghiên cứu làm một bữa cơm thế này.”
Kỳ Yến: “…” Tiểu tiên nữ của anh gầy như vậy, còn muốn giảm cân cái gì cơ?!
Anh chán nản chọc chọc vào miếng ức gà, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn An Qua, trên mặt hiện lên một chút cảm xúc nhàn nhạt, như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, anh đột nhiên bỏ nĩa xuống, đứng dậy đi qua một góc gọi điện thoại cho đám đàn em.
“A, anh Yến?”
“Chúng mày ở đâu thế? Chơi game trong tiệm net sao?” Kỳ Yến hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, tất cả đều đến phố Khai Nguyên cho tao!”
Đám Cố Ức còn tưởng rằng có chuyện gì, liền nhanh chóng ném tai nghe đi, vô cùng lo lắng chạy tới. Kết quả là, họ thấy Kỳ Yến đang chậm rì rì ăn một bữa cơm giảm cân cùng với ba người ngồi trong khu nghỉ ngơi.
Đám anh em: “???”
Kỳ Yến nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay: “Tới đây. Tao vừa mới hỏi nhân viên công tác, họ nói tụi mày có thể đăng ký tham gia, đợi nghỉ ngơi hết 2 tiếng tao lại đưa tụi mày tới đó báo danh.”
Cố Ức: “Báo danh?”
Kỳ Yến: “Tình nguyện viên văn minh. Bây giờ nhóm trực ở giao lộ đã đủ người rồi, nhưng bên đội nhặt rác thì còn thiếu.”
Đám anh em:!!!
Kỳ Yến lại chậm rãi nói thêm: “Hoạt động lần này có thể giúp tụi mày giảm nhẹ mấy lỗi vi phạm trên trường đó. Thấy không, đại ca của tụi mày làm gì có quên anh em bao giờ.”
Cũng vẫn là đám anh em: … Cảm ơn anh Yến! Tạm biệt anh Yến!
Buổi chiều, An Qua được phân công tới đội nhặt rác cùng một đám người.
Bọn họ phụ trách nhặt rác ở khu vực gần với giao lộ Kỳ Yến và Thẩm Ý trực. An Qua muốn tranh thủ nói chuyện với Thẩm Ý khi cô thay ca. Ai ngờ, Cố Ức, Trịnh Thuấn và Tạ Địch lại như âm hồn bất tán quấn lấy cậu, không để cho cậu đến gần Thẩm Ý nửa bước.
An Qua bị bọn họ làm phiền đến chóng cả mặt, thêm vào đó thời tiết nóng nực, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn ban nãy, bước chân có chút không vững.
Mắt thấy Thẩm Ý sắp nhìn qua, Trịnh Thuấn lại nhớ đến lời dặn của đại ca, lập tức khiêng An Qua chạy đến chỗ râm mát cách đó trăm mét, sau đó đặt cậu xuống.
An Qua: “…”
Cố Ức mở nắp chai nước đưa cho An Qua, Tạ Địch thì vén vạt áo lên quạt quạt.
An Qua – người đột nhiên được phục vụ nhiệt tình, bỗng hoảng sợ: “… Mấy cậu..?”
“An học bá, nếu cơ thể cậu không khỏe, hay là về nhà nghỉ ngơi đi, nhiệm vụ nhặt rác cứ giao cho đám này, đảm bảo sạch sẽ, không sạch không về.”
An Qua hỏi: “Bạn học Kỳ bắt các cậu làm như vậy à?”
Trịnh Thuấn lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải anh Yến! An học bá đừng có nói nhảm!”
An Qua đột nhiên mỉm cười: “Mình biết rồi.” Rồi nhìn về hướng Thẩm Ý, cô đang thay ca, Kỳ Yến giúp cô mở nắp chai nước khoáng, lại lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
An Qua thở dài đánh thượt, rũ mi: “Mình biết bạn học Kỳ thích Ý Ý. Ý Ý… cũng rất thích cậu ấy.”
Lúc này, đến lượt đám anh em của Kỳ Yến mắt to trừng mắt nhỏ.
Rõ ràng là anh Yến thích tiểu tiên nữ, rõ như ban ngày luôn, nhưng tiểu tiên nữ cũng thích anh Yến sao? Dường như cô ấy đối tốt với tất cả mọi người, ngay cả với đám thiếu niên xấu xa như bọn họ cũng thế, trước sau vẫn luôn mỉm cười. Nhưng cẩn thận nghĩ kĩ lại, hình như lúc ở cạnh anh Yến, cô ấy có vẻ hơi khác so với khi đối diện với bọn họ…
Bọn họ nghĩ mãi cũng không ra, liền ném vấn đề qua một bên, tiếp tục làm nhiệm vụ. Cơ thể An Qua không khỏe, liền ngồi ở ven đường nghỉ ngơi. Cứ tưởng rằng buổi chiều sẽ trôi qua bình yên như vậy, ai ngờ tầm 4 giờ chiều, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một trận náo động.
Một tên thanh niên đang xô đẩy lung tung đám đông ở ngã tư. Có người hô to: “Ăn trộm! Bắt lấy hắn!”
Kỳ Yến quay đầu nhìn, thấy một bóng người đang chạy trối chết từ trong đám đông. Anh nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo. Nhưng tên trộm kia giống như đã lăn lộn trong phường trộm cướp nhiều năm, chạy rất nhanh, lại vô cùng xảo quyệt. Vốn ban đầu khoảng cách giữa hai người đã xa, bây giờ thế này Kỳ Yến lại càng không đuổi kịp.
An Qua thấy tên trộm kia đang chạy về phía này, lập tức đứng lên, dang tay ra muốn ngăn hắn ta lại, ai ngờ tên trộm lại hung hãn giơ chân lên muốn đạp cậu.
An Qua né tránh, cố gắng bắt lấy hắn ta, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất. Nhưng chính vì lôi kéo một hồi như vậy mà tên trộm đã lãng phí thời gian, Kỳ Yến nhanh chóng đuổi kịp, giữ chặt hắn ta lại.
Tên trộm chưa từ bỏ ý định mà giãy giụa, liền bị Kỳ Yến tặng cho một quyền.
Thẩm Ý ở KFC nhìn thấy được một màn náo động này, lo lắng chạy ra. Thấy An Qua ôm cánh tay té ngã trên mặt đất, cô hoảng hốt, vội chạy nhanh tới dìu cậu.
“Cậu ổn không?”
“Mình không sao đâu.” An Qua lắc đầu với cô, đưa mắt nhìn về nơi đang bị đám đông vây quanh.
Một người qua đường nhiệt tình báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường giải tán đám đông rồi đưa người về đồn. Khi điều tra mới biết được rằng tên trộm này đã là kẻ “lão làng”, thường xuyên lẻn vào nhà dân gần đó vơ vét tài sản. Một số người dân trước đó đã báo cảnh sát, cảnh sát truy lùng cũng đã một tháng, nhưng không ngờ hôm nay lại có hai học sinh trung học tóm được thủ phạm.
Cảnh sát xem qua video giám sát, cười sảng khoái vỗ vỗ vai Kỳ Yến: “Thằng nhóc nhà cậu kỹ năng không tồi đâu.”
Kỳ Yến xoa xoa cổ tay: “Bình thường thôi ạ.”
Trước kia lúc hay kéo bè lũ anh em đi đánh nhau, anh còn từng một chọi năm, hôm nay như vậy là còn có chút nương tay.
Tay của An Qua bị trầy xước, sau khi vào trạm y tế xử lý vết thương liền tới đồn cảnh sát cung cấp lời khai. Thẩm Ý chạy qua chạy lại cùng cậu, cuối cùng ba người còn ăn trưa ở đồn cảnh sát.
Khi xong xuôi thì trời đã tối.
Kỳ Yến gọi một chiếc taxi, ba người cùng nhau ngồi ở băng ghế sau. Thẩm Ý lấy thuốc mình mua lúc chiều ra, nói với An Qua: “Đến lúc thay thuốc rồi.”
Thấy thế, Kỳ Yến nhanh chóng nhận lấy thuốc trong tay cô: “Để tôi làm cho.” Nói xong, liền mặc kệ An Qua có muốn hay không, lôi kéo tay cậu ta bôi thuốc.
An Qua: “Shhh…” Cậu đau đến mức hít một ngụm khí.
Kỳ Yến dừng động tác: “Tôi không cố ý.”
Anh thật sự không cố tình. Tuy rằng rất khó chịu với việc An Qua giả làm “đàn em Lâm” để nhận được sự quan tâm của Thẩm Ý, nhưng sau sự cố chiều nay, anh cũng đã có cái nhìn khác về cậu ta.
An Qua lắc đầu, cười: “Biết rồi. Mình sẽ tự làm, không sao đâu.”
Kỳ Yến đưa thuốc cho cậu.
Đồn cảnh sát cách khu dân cư hơi xa, taxi vẫn băng băng chạy trên đường. Bôi thuốc xong, An Qua lên tiếng: “Có phải chiều nay mình lại làm phiền các cậu rồi không? Tuy rằng bố mình là quân nhân, đặt tên mình là An Qua*, hy vọng tương lai mình có thể cống hiến cho nhân dân, Tổ quốc, nhưng từ nhỏ cơ thể mình đã không tốt, không thể tham gia quân đội. Thật đáng tiếc.”
(*) An Qua – 安戈: họ An (安) là ổn định, yên ổn; tên Qua (戈) là cái mác, vũ khí của quân đội ngày xưa. Tên An Qua mang hy vọng sẽ trở thành người dũng cảm, hiên ngang xông pha, cống hiến cho sự bình yên của Tổ quốc.
“Nếu chiều nay không nhờ có cậu, tôi cũng sẽ không bắt được tên trộm.” Kỳ Yến dừng một chút, lại nói: “Cống hiến cho nước nhà không phải chỉ có một con đường là nhập ngũ. Cậu còn rất nhiều cách để thực hiện lý tưởng của mình.”
An Qua sửng sốt, sau đó hai mắt sáng ngời: “Cậu nói đúng. Lên đại học mình muốn học ngành công nghệ thông tin, sau này mình sẽ gia nhập viện nghiên cứu, dùng khoa học công nghệ nâng cao chất lượng của lực lượng Quốc phòng… Đúng rồi, Ý Ý, về sau cậu muốn học chuyên ngành gì?”
Đề tài đột nhiên chuyển đến trên người mình, cô sửng sốt một chút, im lặng nhìn câu hỏi của An Qua trên màn hình điện thoại một lúc mới nói: “Mình vẫn chưa nghĩ ra nên học ngành nào. Nhưng mình muốn học ở Đại học B.”
Đại học B là một trong những trường đại học hàng đầu của cả nước. Trường Trung học số 1 Nam Vu mỗi năm cũng chỉ có khoảng 20 người thi đậu. Thẩm Ý biết khả năng của mình còn cách mơ ước này một khoảng xa, tự nhủ phải nỗ lực hết mình.
An Qua cổ vũ cô: “Ý Ý, cậu nhất định có thể làm được.”
Mà Kỳ Yến đang ngồi một bên, im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong lòng âm thầm ghi nhớ cái tên Đại học B.
An Qua xuống xe về nhà trước, sau đó đến lượt Thẩm Ý. Kỳ Yến đi theo tiễn cô một đoạn, bỗng Thẩm Ý dừng bước, suy nghĩ một hồi, mới quay đầu lại kéo góc áo của Kỳ Yến.
Cô do dự nói: “Mình luôn cảm thấy hình như cậu không thích An Qua.”
Kỳ Yến ngẩn người, không nói mà lấy điện thoại ra gõ chữ: “Cậu đối xử tốt với tất cả mọi người sao?”
Thẩm Ý: “Hả?”
Cô không ngờ anh lại hỏi như vậy, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Không có đâu.” Cô vừa đếm ngón tay vừa nói: “Mình đối tốt với Địch Miên Miên nhất, sau đó là đến cậu, rồi An Qua, còn có Đinh Đạo Trí…”
Kỳ Yến nhịn không được mà giữ lấy tay cô, bày ra dáng vẻ không vừa lòng: “Chỉ Địch Miên Miên và Đinh Đạo Trí thôi là đủ rồi, An Qua thì loại khỏi danh sách đi. Cậu đừng quá tốt với cậu ta, mà chỉ đối xử bình thường như những người khác thôi, được không?”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi đó.
Tay của Thẩm Ý được anh nắm trong lòng bàn tay, nóng như thiêu đốt. Cô đột nhiên ý thức được điều gì, hơi hơi cúi đầu, vành tai có chút ửng đỏ. Kỳ Yến cũng hoàn hồn, vội buông tay cô ra, cảm thấy hơi khó xử, gửi tin nhắn cho cô: “Tôi xin lỗi…”
Thẩm Ý vừa cười vừa nhẹ lắc đầu, ý bảo không sao cả, rồi thấp giọng nói: “Chỉ là vì mình cảm thấy cậu ấy có chút giống với bạn thân trước kia của mình.”
Kỳ Yến lập tức hỏi trọng điểm: “Nam hay nữ?”
Thẩm Ý: “Nam.”
Kỳ Yến: “…”
Nhưng lúc này, ánh mắt cô không còn vui vẻ như trước, mà chỉ toàn ủ rũ, cô cúi đầu một lúc lâu mới nói với anh bằng giọng mũi: “Cậu ấy mất rồi.”
Kỳ Yễn bỗng cụp mi mắt xuống, đôi mắt đen lúc này như được phủ thêm một tầng sương mỏng. Anh đột nhiên hối hận vô cùng, câu hỏi vừa nãy của anh chẳng khác nào là vô tâm vô tính làm cô đau buồn.
Dưới ánh đèn đường, cô gái nhỏ đứng trước mặt anh lẳng lặng cúi đầu, giống như một bé mèo con bị bỏ rơi. Trái tim của Kỳ Yến cũng cảm thấy đau đớn và khó chịu, anh muốn ôm cô vào lòng để an ủi vỗ về. Nhưng anh không thể làm như vậy, đây là lúc anh cần phải bình tĩnh và kiềm chế nhất.
Vì vậy…
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Thẩm Ý ngây ngẩn cả người.
Kỳ Yến cũng…
Mẹ kiếp!
Anh đang làm gì vậy?!!
Kỳ Yến, mày làm cái gì vậy?!!!!
Trong đầu Kỳ Yến lúc này toàn sóng to gió lớn, nhưng đối diện với ánh mắt của Thẩm Ý, anh phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, đôi tay có chút run rẩy nhét vào trong túi, mặt mày vô cảm: “Ừm, thì là… Không cho phép cậu yêu sớm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT