Cô… Đây là đang có ý gì? Thật sự không phải đang thả thính anh sao?
Khuôn mặt Kỳ Yến bình tĩnh, làm bộ như vô tình nhìn thoáng qua cô một cái. Chỉ thấy Thẩm Ý ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn anh, khóe môi chứa nụ cười, ánh mắt tự nhiên phóng khoáng, sạch sẽ trong veo.
Được rồi, có khả năng cô chỉ đang đơn thuần dỗ dành anh thôi.
Sao anh lại có thể dùng tâm tư xấu xa của bản thân để nghĩ cho tiểu tiên nữ chứ! Kỳ Yến lắc lắc đầu.
“Mình… có thể đi vào không?” Địch Miên Miên đứng ở ngoài cửa yếu ớt hỏi, Kỳ Yến quay đầu lại, ra hiệu cho cô đi vào, hỏi cô ấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Địch Miên Miên nói: “Tôi không thấy rõ, nhưng hình như là do Chúc Giai Đi vươn chân ra nên Ý Ý mới bị ngã.”
Kỳ Yến trầm mặt nửa giây: “Được, tôi hiểu rồi.”
Địch Miên Miên bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng sợ: “Đại ca, chắc anh sẽ không đi đánh cô ta đúng không?”
Kỳ Yến ôm cánh tay, cười lạnh: “Tôi không đánh con gái.”
Nhưng đã động đến tiểu tiên nữ của anh, người kia cũng đừng nghĩ đến có chỗ tốt.
———
Giữa trưa.
Chúc Giai Di đang trên đường trở về lớp sau khi ăn xong thì bị chặn lại.
Kỳ Yến và mấy tên đàn em hai tay đút vào túi quần, đứng ở cửa cầu thang, cả người toát lên khí chất tản mạn, không dễ chọc. Các nữ sinh đang đi ăn cùng nhau sợ tới mức chạy nhanh như chớp, làm cho cả người cô ta run lên bần bật.
Kỳ Yến nghiêng đầu đánh giá cô ta: “Biết tôi tìm cậu để làm gì không?”
Trong lòng Chúc Giai Di đã đoán trước được, cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng nói: “Tôi không cố ý.”
Kỳ Yến cười: “Không cố ý? Cậu dám bắt nạt bạn cùng bàn của ông đây, tưởng một câu như vậy liền cho qua sao?”
Trịnh Thuấn ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Yến, là bạn cùng bàn trước đây.”
Bây giờ anh đang ngồi một mình.
Kỳ Yến trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Trịnh Thuấn lập tức rụt đầu về.
Sắt mặc Chúc Giai Di càng thêm nhợt nhạt, dường như sắp khóc.
Kỳ Yến mất kiên nhẫn nói: “Nói thật sẽ được khoan hồng. Ông đây không rảnh mà ở đây tốn thời gian với cậu.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Trịnh Thuấn trở nên hung dữ, quát: “Không nghe thấy lời anh Yến nói sao? Chống cự sẽ bị nghiêm trị!”
Chúc Giai Di kìm lại nước mắt: “Tôi… tôi biết sai rồi. Tôi nhất thời ghen tị cậu ấy thu hút ánh mắt của mọi người… Cho nên, cho nên mới…” Nước mắt cô ta rơi xuống.
Kỳ Yến lạnh lùng nói: “Không được khóc!”
Tiểu tiên nữ của anh bị ngã đến tím xanh đầu gối còn chưa rơi một giọt nước mắt nào, cô ta là người gây chuyện thì có tư cách gì để khóc chứ? Kỳ Yến nhìn thấy liền bực mình.
Anh nói: “Biết vết thương ở chân của Thẩm Ý như thế nào không? Cô ấy phải chịu khổ như thế nào, cậu đều phải chịu như thế một lần cho tôi.”
Sau khi nghe xong, Trịnh Thuấn đang chuẩn bị vén tay áo lên, nghĩ lại có chút không ổn lắm: “Anh Yến, đánh cô ta gãy chân hình như không tốt lắm?”
Chúc Giai Di nghe xong, nước mắt đã ngưng chảy lại lần nữa rớt xuống. Thế mà anh lại có thể đánh gãy chân của cô ta vì Thẩm Ý!?
Kỳ Yến nhíu mày lại: “Ai kêu mày đánh gãy chân cô ta?” Nếu để Thẩm Ý biết anh làm ra chuyện đổ máu như vậy, không biết cô sẽ nghĩ như thế nào về anh. Huống chi, anh cũng không muốn làm ra chuyện bạo lực như vậy. Anh có thể hai tay đầy máu, cả người dơ bẩn, nhưng không thể để liên lụy đến Thẩm Ý được. Tiểu tiên nữ của anh nên đứng ở trên mây, không dính bụi trần.
Kỳ Yến nhìn Chúc Giai Di chằm chằm, gằn từng chữ: “Nghe đây, cậu chỉ cần đứng tấn ở đây cho đến khi hết tiết tự học lúc giờ Ngọ(*). Nghe rõ chưa?”
(**) Giờ Ngọ: tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00. (Nguồn: Wikipedia)
Chúc Giai Di: “!?” Cửa cầu thang liên tục có người ăn xong đi lên, bắt cô ta đứng tấn ở đây, thà đánh gãy chân cô ta còn hơn!
Chúc Giai Di mặt đầy bi phẫn: “Nghe rõ.”
———
Buổi sáng ngày hôm sau.
Địch Miên Miên vừa ngáp vừa dài vào lớp, tiết đầu tiên của hôm nay là Tiếng anh, cô ấy lấy bài tập hôm qua ra, lại cầm của Thẩm Ý, chép mấy chỗ mà mình không biết làm. Một lát sau, vẫn không thấy ai đi thu bài tập nên cô hỏi bàn sau: “Sao hôm nay Chúc Giai Di không đến, chẳng lẽ không cần thu bài tập Tiếng anh sao?”
Bàn sau nói: “Cậu không biết cậu ta xin nghỉ rồi à?”
“Không biết, cậu ta bị làm sao vậy?” Máu nhiều chuyện của Địch Miên Miên nổi lên, ngày hôm qua, cô ấy thấy sau khi kết thúc tiết tự học, Chúc Giao Di mới khập khiễng trở về lớp, ai hỏi cậu ta đã đi đâu, cậu ta đều không nói, cứ nằm trên bàn khóc.
“Hôm qua cậu ta bị đại ca bắt đứng tấn ở cửa cầu thang, nhiều người thấy lắm đó.”
Địch Miên Miên đại khái đã đoán được nguyên nhân, kích động xoa xoa lòng bàn tay, ngoài miệng lại nói: “Dạo gần đây đại ca có chút nương tay nha, thế mà chỉ bắt cô ta đứng tấn.”
Bàn sau: “Sao cậu không hỏi tại sao đại ca lại bắt cô ta đứng tấn?”
Địch Miên Miên: “Tại sao?”
Bàn sau cười xấu xa: “Tôi nghe nói là do Chúc Giai Di yêu thầm đại ca từ lâu nhưng cầu mà không được, trong lòng đại ca lại chỉ hướng về Thẩm Ý cho nên cậu ta sinh lòng đầy ghen ghét. Buổi sáng ngày hôm qua tính đẩy Thẩm Ý xuống cầu thang để trừ hậu hoạn, may mắn đại ca nhanh nhẹn, cách đó một trăm mét chạy lao tới đỡ được Thẩm Ý.”
“Ai ngờ Chúc Giai Di ý xấu không dứt, lúc ăn cơm trưa lại muốn đi hạ độc Thẩm Ý, tiếc là bị đại ca chặn lại. Đại ca nổi trận lôi đình, kéo tóc cậu ta lôi tới tầng 4, vốn dĩ muốn đánh gãy chân rồi ném xuống, nhưng vì đàn em khuyên không nên gây ra án mạng cho nên mới đổi thành đứng tấn… Không chừng đến bây giờ, Chúc Giai Di vẫn còn bị dọa sợ đến choáng váng!”
Địch Miên Miên: “??!!”
Thật ngại quá, cô ấy cũng bị cốt truyện này làm cho choáng váng rồi!
———
Tiệm bánh ngọt trong hẻm ở phố Tây.
Kỳ Yến đẩy cửa đi vào, ánh mắt dừng lại ở cái bàn trong góc. Ngồi ở đó có 4 người, Địch Miên Miên ngồi gần Trịnh Thuấn, Thẩm Ý ngồi gần An Qua.
Hai mắt của anh không khỏi tối sầm lại.
Thẩm Ý bị Địch Miên Miên nhắc nhở, quay đầu lại, khi nhìn thấy anh, hai mắt lập tức trở nên sáng ngời. Cô vẫy tay, cười ngọt ngào nói: “Cậu đến rồi, chỗ này.”
Cái bàn không lớn nên Thẩm Ý dịch người sang một bên, Kỳ Yến cũng không khách khí, dời một cái ghế dựa vào giữa cô và An Qua rồi đặt mông ngồi xuống.
An Qua vừa rồi đang giảng bài cho Thẩm Ý nhưng lại bị anh làm gián đoạn, bây giờ nếu muốn tiếp tục giảng cho cô thì phải chồm quá hơn nửa cái người.
Cậu nhìn Kỳ Yến, ý muốn hai người đổi lại vị trí.
Ai ngờ Kỳ Yến làm bộ như không thấy, đặt một tay lên vai cậu ta, cà lơ phất phơ nói: “Tôi cũng không biết làm đề này, hay cậu cũng giảng cho tôi đi. Chờ hiểu cách giải rồi tôi lại chỉ lại cho Thẩm Ý.”
An Qua nhìn anh chằm chằm, tựa như không hiểu ý anh muốn nói. Nhưng lực tay của Kỳ Yến ấn lên vai cậu lại rất rõ ràng. An Qua đành miễn cưỡng nói: “Được, vậy tôi giảng cho cậu trước.”
Cậu ta nói nhanh qua một lượt, Kỳ Yến nhướng mày: “Tôi hiểu rồi. Cậu làm bài tập của cậu đi, cứ giao Ý Ý cho tôi.”
An Qua không quá tin tưởng, nói: “Bạn học Kỳ, cậu thật sự hiểu sao?”
Kỳ Yến cong khóe môi, cầm tờ giấy đẩy đến trước mặt Thẩm Ý, cô không nghe thấy nên anh ghi cụ thể các bước giải ra, đồng thời còn viết các suy nghĩ của mình. An Qua không yên tâm, ở một bên nhìn trộm, kinh ngạc phát hiện, suy nghĩ của Kỳ Yến rất rõ ràng, ghi các bước giải ra còn đơn giản hơn.
Thẩm Ý nghiêm túc xem.
Chữ viết của anh mạnh mẽ có lực, không giống như trước kia, mang theo chút khí chất tản mạn lười biếng. Dáng vẻ cúi đầu viết chữ rất nghiêm túc, giống như một nhà nghệ thuật đang đắm chìm vào việc sáng tạo tác phẩm.
Kỳ Yến thả chậm tốc độ viết để cho cô có thể theo kịp những gì mình giảng, cuối cùng mới viết: “Tôi nói vậy đã rõ chưa?”
Thẩm Ý gật đầu cười: “Ừ, mình hiểu rồi!”
Kỳ Yến cũng cười.
Không uổng công anh dành cả kỳ nghỉ hè để ở nhà ôn tập kiến thức, nhặt tất cả các kiến thức đánh rơi trước kia trở lại, tiếp theo, anh nhất định sẽ đến gần cô hơn một chút.
Sáu giờ, bọn họ tạm biệt nhau ở trước cửa tiệm bánh ngọt.
Kỳ Yến đưa Thẩm Ý lên xe buýt, nhìn cô rời đi mới lấy điện thoại di động gọi cho Đoàn Đắc Y: “Đi hỏi cho tao, An Qua của lớp 1 có lai lịch như thế nào, sao cậu ta cứ quấn lấy Thẩm Ý, còn có vì sao Thẩm Ý lại quen thuộc với cậu ta như vậy?”
Đoàn Đắc Y ở đầu dây bên kia lập tức trả lời: “Anh Yến, không cần hỏi thăm chuyện này, em biết. Trước khi về hưu, bà ngoại tiểu tiên nữ là hiệu trưởng của trường tiểu học trực thuộc, cũng là giáo viên dạy giáo dục đạo đức của lớp An Qua, cho nên cứ hè mỗi năm, cậu ta đều đi thăm hiệu trưởng cũ, hơn nữa, gần đây đi càng nhiều, cũng vì vậy mà tiểu tiên nữ càng thân với cậu ta hơn.”
Kỳ Yến thầm nghĩ “Tâm cơ!”, lại cảm thấy trường tiểu học trực thuộc nghe có chút quen, vài giây sau mới nhận ra, đây không phải là trường tiểu học mà anh từng học sao?
Tốt lắm, thì ra bà ngoại của tiểu tiên nữ cũng từng là hiệu trưởng của anh.
———
Vì thế hôm thứ bảy, sau khi đi siêu thị về, Thẩm Ý và Triệu Tử Ngôn liền nghe thấy âm thanh nói chuyện phiếm trong phòng khách. Cô vừa cởi giày bước vào cửa thì thấy bà ngoại đang vui mừng hớn hở, ở sô pha đối diện có hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi.
Kỳ Yến, An Qua đều thấy cô trở về, đồng thời đứng lên: “Có đồ gì nặng không? Đưa đây tôi xách giúp cho.”
Triệu Tử Ngôn trầm mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ một lúc, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Sao hai người lại không giúp tôi!?”
Không nhìn thấy trên tay của chị cậu trống trơn, còn tất cả túi đều nằm trong tay cậu sao!?
Ha hả, đồ con trai xấu xa dối trá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT