Gần đây Địch Miên Miên bị cảm, mẹ cô nói rằng đó là vì cô không chăm chỉ luyện tập thể thao. Thế rồi cũng chẳng cần biết cô ấy có đồng ý hay không, miệng nói tay làm, đăng ký ngay cho cô ấy một lớp trượt băng, mỗi buổi chiều chủ nhật đều phải đi luyện tập hai tiếng.
Địch Miên Miên trời sinh đã không có năng khiếu vận động, nhất là đối với môn trượt băng lại càng dốt đặc cán mai, huấn luyện viên của cô còn dữ muốn chết, nhìn không nổi cô loạng quạng, kêu gào với cô ấy: “Tôi chưa bao giờ dạy học trò nào kém như em! Kém đến độ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng!”
Như để khẳng định những lời này, một cậu nhóc ngậm núm vú giả ‘vù’ một cái lướt nhanh qua cô ấy, lại còn xoay hẳn một vòng 360 độ cực kỳ hoàn hảo.
Địch Miên Miên: “…”
Lúc này, Địch Miên Miên nhận ra, không chỉ dây thần kinh vận động vô dụng, mà cả nước mắt cô ấy cũng rơi không nổi nữa rồi: “Em không cần người khác dạy! Tự học chẳng lẽ không được sao!”
Huấn luyện viên bị tranh cãi vài câu, không chịu nổi tính khí cứng đầu của cô ấy, đầu bốc khói bỏ đi. Vì vậy, Địch Miên Miên trơ trọi giữa đám nhóc cao chưa đầy một mét, bám vào lan can tự luyện tập, té ngã cũng không ít lần.
Ba lần bảy lượt như thế, mắt mũi cô ấy cay xè vì tủi thân, cảm giác như giây tiếp theo nước mắt có thể trào ra ngay lập tức.
Vào lúc này, một bàn tay trắng trẻo mà to rộng bỗng nhiên vươn ra trước mặt cô.
Địch Miên Miên ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy một chàng trai có vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn, trạc tuổi cô, chắc cũng tới để trượt băng chăng?
Chàng trai đó cười, nói: “Cậu còn không đứng dậy sao? Ngồi dưới đất ấm lắm hả?”
Địch Miên Miên suy tư một chút, vịn vào tay hắn mượn lực đứng lên.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Chàng trai nói: “Đây là lần đầu tiên cậu trượt băng đúng không? Tôi đứng đằng kia nhìn cậu mà không đành lòng luôn đấy. Đằng nào cũng xuống đây rồi, bằng không để tôi dạy cậu, thế nào?”
Địch Miên Miên chỉ cảm thấy giọng cậu ta đầy vẻ hả hê trước nỗi đau của mình, theo bản năng liền từ chối: “Không cần! Tôi có thể tự học được.”
Chàng trai nói: “Yên tâm, tôi không hung dữ giống huấn luyện viên kia đâu.” Nói đoạn lại đưa tay qua: “Giữ chắc tay tôi. Muốn trượt băng tốt thì điều đầu tiên phải giữ cho cơ thể cân bằng.”
Địch Miên Miên nửa tin nửa ngờ vịn vào tay cậu ta. Không thể không cảm thán một câu, cậu ta đích thị là tay trượt băng sành sỏi, lý thuyết nắm vững mà thực hành lại càng khỏi phải chê, vô cùng thành thạo. Mặc dù đôi khi cô lại mắc vài lỗi sai cơ bản, cậu ta vẫn kiên nhẫn chỉnh sửa động tác cho cô, không hề có một câu trách cứ nào.
Địch Miên Miên cảm thấy cậu ta không làm huấn luyện viên thì quả là uổng phí lộc trời!
Kết thúc hai tiếng tập luyện, một bên chàng trai cất giày trượt, một bên nói với cô: “Dạy cậu lâu như vậy, có phải cậu nên làm chút gì đó cảm ơn tôi không?”
Địch Miên Miên trừng lớn hai mắt: “Trước đó cậu cũng không nói sẽ thu phí dạy học! Tôi không mang theo tiền!”
Chàng trai: “…”
Rồi cậu ta rất nhanh lại nói ngay: “Hay là thay phí bằng tên của cậu đi, được không?”
Địch Miên Miên nghĩ thầm, xin tên cũng không có gì quá đáng, vì vậy liền nói: “Tôi tên Địch Miên Miên.”
Chàng trai nói: “Miên Miên, vậy cậu nhớ kỹ, tôi tên là Vương Phi Đường.”
Địch Miên Miên gật gật đầu: “Hôm nay cảm ơn cậu. Tôi còn có tiết tự học buổi tối ở trường, về trước nhé.”
Vương Phi Đường lại duỗi tay ngăn cô lại, chỉ về một hướng: “Bạn bè của tôi ở bên đó, bọn họ cá cược với nhau xem hôm nay tôi có thể mời một cô gái đi ăn tối không.”
Địch Miên Miên quay đầu lại nhìn về hướng anh chỉ, liền thấy có ba, bốn thiếu niên 17, 18 tuổi ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên dãy ghế, ăn mặc không đứng đắn, dáng vẻ có phần lưu manh, đã thế khi thấy cô nhìn qua còn đua nhau huýt sáo.
So với Vương Phi Đường lịch sự nhã nhặn đang đứng cạnh cô thì khác nhau một trời một vực.
Cô nhất thời không biết có nên kết bạn với họ hay không.
Địch Miên Miên không thích những người không đứng đắn như vậy, làm bộ như không hiểu anh đang nói gì, lắc đầu: “Tối nay tôi có hẹn với bạn học cùng đi căn tin rồi. Cậu học trường nào vậy, chủ nhật không có tiết tự học buổi tối sao?”
Vương Phi Đường nghe xong có vẻ bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại nụ cười, nói với cô rằng cậu ta và đám bạn đều học ở trường dạy nghề, quản lý không nghiêm lắm, dù cậu ta có tham gia tiết tự học hay không đều không thành vấn đề. Cậu ta có vẻ còn muốn cố gắng mời cô cùng đi ăn tối.
Lúc nãy Địch Miên Miên đã từ chối, giờ không biết làm thế nào để đáp lại anh, bỗng nhiên thấy một bóng người đi tới, cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kiễng chân vẫy tay: “Ý Ý, mình ở đây!” Rồi lại quay qua nói với Vương Phi Đường: “Bạn cùng lớp tới tìm tôi rồi, tạm biệt!”, sau đó nhanh chân chạy ào đi.
Vương Phi Đường còn chưa kịp tiêu hóa hết lời của cô thì đã thấy người chạy mất tăm.
Từ lớp trượt băng đến trường Trung học số 1 Nam Vu cũng khá gần, Thẩm Ý mới xuống trạm xe buýt ở gần đó, vừa hay gặp Địch Miên Miên thở hổn hển chạy tới, cả hai cùng nhau đi bộ đến trường học, lại nghe được Miên Miên ghé lại thần thần bí bí: “Ý Ý, kể cho cậu nghe, vừa nãy mình gặp một cậu bạn học ở trường dạy nghề.”
Thẩm Ý tò mò: “Làm sao vậy?”
Địch Miên Miên: “Không vội không vội, mình với cậu vừa đi vừa nói.”
Vì thế, hai người mua hai ly trà sữa. Có đồ ăn vào miệng, Địch Miên Miên liền có sức lực nói đến chuyện ở lớp trượt băng hôm nay, cuối cùng chậc lưỡi chốt hạ: “Tuy rằng kỹ thuật dạy trượt băng của cậu ta khỏi phải chê, nhưng không phải mục đích quá rõ ràng hay sao? Cậu ta muốn hẹn hò với mình đó!”
Thẩm Ý nghĩ nghĩ một hồi, cắn ống hút hỏi: “Kiểu này là cậu ta lớn lên đẹp trai lắm phải không?”
Địch Miên Miên chỉ hận rèn sắt không thành thép, chọc chọc trán cô bạn: “Ý Ý, sao cậu có thể dễ dàng trồng cây si như vậy chứ?! Đẹp trai cũng không thể ăn thay cơm được, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là học tập!”
Đúng vào lúc này, một chiếc xe moto phong cách bụi bặm gào thét vụt qua. Cũng không biết Địch Miên Miên có nhầm hay không, mà dường như khi phóng ngang qua họ, xe giống như đột ngột giảm tốc độ một chút.
Địch Miên Miên dụi mắt: “Đây không phải xe của đại ca trường mình sao? Vừa rồi anh ấy hình như quay đầu lại liếc chúng ta một cái.”
Thẩm Ý không kịp nhìn thấy, lúc ngẩng đầu lên, xe moto đã sớm không còn bóng dáng.
Địch Miên Miên cẩn thận nhớ lại: “Vừa rồi mình không nói bậy gì về đại ca đâu đúng không?”
Thẩm Ý: “Không sao, cậu ấy đội mũ bảo hiểm, mình có nói cũng không nghe thấy đâu.”
Lúc này Địch Miên Miên mới yên tâm, hút hẳn một miệng đầy trân châu.
Hai người cùng nhau đến căn tin của trường. Cơm nước xong, trở lại phòng học, Thẩm Ý lại phát hiện không thấy thẻ ăn.
“Chắc là vừa rồi làm rơi ở trên đường.”
Địch Miên Miên đứng dậy, kéo cô: “Đi, mình với cậu quay lại tìm thử xem.” Học kỳ trước cô nàng cũng mất thẻ ăn, kết quả ngày hôm sau đã bị người ta rút hết tiền trong thẻ, quả thực là tức chết rồi!
***
Căn tin tầng hai.
Kỳ Yến đang cùng đám Cố Ức ăn cơm, Đoạn Đắc Y vội vã chạy vào: “Anh Yến anh Yến, tin nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây, em biết tại sao tiểu tiên nữ lại không thể nghe được rồi.”
Đôi đũa của Kỳ Yến đang gắp một miếng thịt, lập tức đặt xuống, nhìn cậu ta chằm chằm: “Nói mau.”
“Thật ra vụ việc này là chuyện lớn, năm ngoái tin tức còn rầm rộ trên mạng.” Đoạn Đắc Y nói xong thì đưa điện thoại tới, giao diện trên màn hình quả đúng là đưa tin về một vụ nổ của nhà máy hóa chất.
“Vụ nổ ảnh hưởng trên diện rộng, nhiều tòa nhà dân cư xung quanh đều bị hủy hoại. Vì nhà máy được xây dựng cách đường cao tốc không xa, nên thậm chí nhiều xe cộ lưu thông trên đường cũng bị nổ tung. Em nghe được, tiểu tiên nữ ra ngoài du lịch với bạn học, ngồi xe buýt, đúng lúc xe đi ngang qua đoạn đường đó, cho nên…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Kỳ Yến đánh gãy lời cậu ta, trong lòng đột nhiên thấy bức bối, trừ cái này ra, còn một ít cảm xúc không tên khác…
Anh không thể tưởng tượng được lúc cô trải qua sinh tử như vậy sẽ có biết bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng ít nhất hiện tại trông cô vẫn rất vui vẻ, loại ký ức tồi tệ này, nhất định cô không muốn nhớ đến, lại càng không muốn người khác nhắc đến.
Kỳ Yến không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không lỗ mãng hỏi trực tiếp cô. Sau một hồi suy nghĩ, anh cảnh cáo đám bạn: “Về sau, ai cũng không được nhắc đến chuyện này trước mặt cô ấy, biết không?”
Đám đàn em không hẹn mà gật đầu chắc nịch. Kỳ Yến chẳng còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy định bê khay đồ ăn đi đổ, lúc đi qua hàng bán đồ ngọt thì lại dừng chân, băn khoăn không biết có nên mua một cái bánh kem về cho cô hay không, nhưng như thế thì lại giống cố ý quá…
Đang lúc suy nghĩ miên man, bỗng nhiên anh thấy một nam sinh đứng xếp hàng, trên tay cầm tấm thẻ ăn của Thẩm Ý.
Cậu ta mua một đống bánh, đang định quẹt thẻ, đột nhiên cổ tay bị giữ chặt, cậu ta thầm chửi tục một tiếng, quay đầu định hỏi thằng nào dám động vào, vừa thấy Kỳ Yến, lời nói liền nghẹn ở cổ họng.
“Anh, anh Yến, anh không ăn nữa sao, em đổ hộ anh nhé?” Nói rồi duỗi tay ra cầm lấy khay đồ ăn của Kỳ Yến.
Kỳ Yến nhíu mày: “Thẻ cơm ở đâu ra?”
Nam sinh cúi đầu nhìn tên và ảnh chụp trên thẻ, thầm nghĩ, biết thế mình không nên luyến tiếc ảnh chụp đẹp mắt, đáng lẽ phải xé quách nó đi. Cậu ta run run rẩy rẩy cầm thẻ ăn, lắp bắp: “Em, em, em… nhặt được.”
Kỳ Yến cười lạnh: “Nhặt được của rơi, tạm thời bỏ túi, nghe hay nhỉ? Lại còn quẹt luôn thẻ của người ta. Sao mày không đi trộm luôn cho nhanh?”
Nam sinh này đã nghe đủ loại tin đồn khủng bố về Kỳ Yến. Nhưng thế đã là gì, bây giờ nhân vật trong tin đồn còn đứng ngay trước mặt mà quát cậu ta đây. Tức thì, mặt mày cậu ta tái mét, do dự mà run rẩy đưa thẻ qua: “…Anh Yến, hay là anh dùng trước đi?”
Kỳ Yến: “…” Vãi, nếu không phải tiểu tiên nữ không thích anh đánh nhau ở trường, khay cơm này sẽ yên vị trên đầu thằng ranh kia rồi.
Kỳ Yến giật lấy thẻ ăn, ném khay cơm của mình vào tay hắn: “Cầm chắc vào. Khuỵu gối xuống, đừng có ngồi xổm hẳn.” Nói rồi đá vào chân cậu ta cho đến khi đối phương bày ra tư thế “ngựa” (马), ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, đúng như ý mình.
Kỳ Yến lúc này mới vừa lòng, nói: “Cứ giữ nguyên tư thế đó đi. Đến tiết tự học buổi tối thì đứng lên mà đi về lớp.”
Nam sinh: “???”
Cậu ta quả thật khóc không ra nước mắt: “Anh Yến, em sai rồi, em thật sự sai rồi! Em không nên tham mấy món lợi nhỏ!”
“Muộn rồi.”
Đám anh em bên cạnh anh nhao nhao phụ họa cho đại ca nhà mình: “Đúng vậy đúng vậy, muộn rồi! Còn khóc nữa sao? Nếu như có người biết được ở trường Trung học số 1 có một tên lưu manh hư hỏng như mày, tụi tao liền xử mày ngay lập tức!”
Nam sinh: “…”
Sao lại thế này?! Các ngươi không phải cũng là đám thanh niên bất lương hay sao?! Sao hôm nay lại nêu cao tinh thần giữ nề nếp cho trường vậy?!
Điều cả đám người trong căn tin không thấy được chính là, Kỳ Yến một mình bước ra khỏi căn tin, cúi đầu, tay xoa xoa tấm ảnh trên thẻ ăn vài cái, sau đó cẩn thận mà xé ra, nhét vào túi.
——-
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Ý: Này, ảnh mình đâu rồi nhỉ?
Kỳ Yến: Chắc là rớt ở đâu đó mất rồi.
Thẩm Ý: Lạ nhỉ, mình dán kỹ lắm mà.
Kỳ Yến nói thầm trong bụng: Chẳng trách được mình xé lâu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT