Sinh nhật của Kỳ Yến là vào cuối tháng 4. Mới thứ 2 thôi mà đám anh em đã hăng hái bắt đầu lên kế hoạch ăn mừng như thế nào vào thứ 6 rồi.

Trịnh Thuấn Đạo đề nghị: “Chúng ta đến quán net chơi game thâu đêm đi, dù sao thứ 7 cũng không đi học.”

Tạ Địch lắc đầu: “Chơi game thì lúc nào mà chẳng được. Nghe tao nói này, đến KTV hát hò uống rượu đi, không say không về.”

Cố Ức nói: “Sao chúng ta không đi du lịch một vòng ngoại thành, đi vào chiều thứ 6, sáng thứ 2 trở về, dù sao cũng không quá muộn.”

Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch nghiêm túc cân nhắc: “Được rồi. Cứ quyết định như vậy trước đi.”

Lúc này, tiểu đệ Đoàn Đắc Y giơ tay: “Nãy giờ mấy anh nói nhiều như vậy nhưng anh Yến có đồng ý không?”

Cả ba rơi vào im lặng. Dù sao sinh nhật cũng là của Kỳ Yến, bọn họ sôi nổi bàn tán ở đây thì có ích gì? Cố Ức đảo mắt nói: “Lát nữa ai đi hỏi anh Yến nên tổ chức sinh nhật như thế nào?”

Khi cả ba đang nói chuyện thì Kỳ Yến xách cặp đi vào lớp. Cả mấy người chạy lại, mồm năm miệng mười thuật lại kế hoạch ngày thứ 6. Sau khi Kỳ Yến nghe xong, anh không thèm nhấc mi, nói thẳng: “Không rảnh, không đi.”

Cố Ức thất vọng nói: “Không, anh Yến, cuối tuần này thì có gì đâu mà không rảnh? Không lẽ ở nhà làm bài tập?”

Kỳ Yến treo cặp sách lên lưng ghế, rút mấy quyển sách ra, nói: “Ờ, làm bài tập.”

Bây giờ đến lượt mấy người nhìn nhau, Đoàn Đắc Y nhỏ giọng nói: “Em nghi ngờ có khi nào anh Yến bị người ta đoạt xác rồi không?”. Cố Ức gõ đầu cậu ta, “Đừng nói linh tinh”, rồi chuẩn bị năn nỉ Kỳ Yến tiếp.

Ai ngờ Kỳ Yến đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nói: “Cuối tuần tụi mày đừng có đi chơi, ở nhà làm bài tập cho tao. Thứ 2 tuần sau gặp lại tao sẽ kiểm tra.”

Cố Ức mở to mắt, khó nói nên lời: “Cái gì? Tại sao bọn em lại phải làm bài tập?”

Kỳ Yến nhàn nhạt liếc cậu ta: “Không biết tuần sau thi giữa kỳ à? Nếu đứa nào lại kéo chân sau lớp 15 thì đừng trách tao không khách khí.”

Cố Ức, Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch: “…..”



Anh Yến, anh thật sự không biết mình là người kéo chân sau lớp 15 à??!!!

Kỳ Yến vừa nói xong cũng nhận ra vấn đề này, anh ho khan xua tay: “Nói tóm lại là từ hôm nay trở đi, đến trường thì phải nghiêm túc nghe giảng. Biến bớt đi!”

Mấy thằng em trở về chỗ ngồi như mấy du hồn.

Cố Ức hoang mang nói: “Anh Yến bị linh hồn đứa nào xuyên vào đúng không?”

Trịnh Thuấn Đạo vuốt cằm: “Có khi còn bị trói buộc với mấy hệ thống học tập, tương lai muốn vào Đại học Thanh Hoa luôn rồi.”

Chậc.

Thẩm Ý vào lớp một phút trước khi giờ đọc buổi sáng bắt đầu. Cô không dậy sớm được nên lần nào cũng phải vội vàng lên chuyến xe buýt cuối cùng đến trường. Vừa ngồi xuống, cô đã thấy Kỳ Yến trải bài kiểm tra Tiếng Anh vừa làm tuần trước ra trước mặt. Đối diện với bản dịch theo danh sách từ vựng, lông mày anh hơi nhíu lại, bộ dáng rất nghiêm túc.

“Có cần mình giúp cậu không?”

Kỳ Yến đang suy nghĩ rất nghiêm túc, không nhận ra bạn cùng bàn của mình đã đến, thay vào đó là bị giọng nói mềm mại ngọt ngào dọa cho giật mình. Anh vô thức giật lấy bài kiểm tra Tiếng Anh, muốn giấu nó đi ngay lập tức.

Nhưng Thẩm Ý đã cầm bút, cúi xuống khoanh tròn một chỗ trong bài kiểm tra.

“Cậu dịch không tệ nhưng câu này ở thì quá khứ đơn, động từ sẽ bị biến đổi nên chọn câu C…” Không biết cô bôi thứ gì trên tay mà lại có một mùi thơm ngào ngạt khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Kỳ Yến cướp lại bút: “Tôi tự học được, không cần cậu phải dạy.”

Thẩm Ý không nghe thấy lời anh nói nên kiên nhẫn hỏi: “Cậu đã hiểu chỗ này chưa? Nếu vẫn chưa hiểu thì để mình giảng lại.”

Kỳ Yến: “… Được.”

Vì vậy Thẩm Ý kéo ghế lại gần, tỉ mỉ giảng qua cho anh một lần nữa.

Cuối cùng, cô hỏi Kỳ Yến: “Đúng rồi, sinh nhật cậu là khi nào?”

Kỳ Yến nhìn cô một chút, gửi tin nhắn qua: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Thẩm Ý nói: “Mình muốn tìm hiểu nhiều hơn về các bạn trong lớp. Cậu thích cái gì hay không thích cái gì có thể nói cho mình biết.”

Có rất nhiều cô gái muốn tìm hiểu về anh, Kỳ Yến dễ dàng nhận ra ý đồ của họ nên chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng bạn cùng bàn của anh thì khác, đôi mắt hạnh long lanh lấp lánh, im lặng nhìn chằm chằm anh với vẻ mong chờ.

Quên đi, dù sao nói cho cô biết cũng chẳng có hại gì.

Kỳ Yến gõ chữ: “Muốn biết thêm thông tin về tôi thì cứ việc hỏi thẳng, cần gì phải lấy người khác ra làm cái cớ.”

Sau khi đọc tin nhắn, Thẩm Ý lập tức ngẩng đầu nhìn anh một cái, mím môi cười.

Kỳ Yến không biết cô đang cười cái gì, đến tận buổi chiều mới hiểu ra. Lúc tan học, Cố Ức có hỏi anh: “Anh Yến, tiểu tiên nữ cũng hỏi sinh nhật của anh à?”

Kỳ Yến: “… Sao lại là “cũng”?”

Trịnh Thuấn Đạo nói: “Không phải cậu ấy bắt đầu chuyển đến lớp từ tuần trước sao? Cậu ấy hỏi bọn em sinh nhật này, sở thích này, chòm sao này,… Em đã thấy cuốn ghi chép thông tin các bạn cùng lớp, đó là một cuốn sổ màu hồng rất dày… Này, anh Yến, sắc mặt của anh sao vậy?”

Chỉ thấy Kỳ Yến cười lạnh, nhanh chóng bước đi ném bọn họ lại.

Trịnh Thuấn Đạo bị bỏ rơi tại chỗ mà không hiểu chuyện gì.

Tạ Địch vỗ vỗ vai hắn: “Mày có để ý là dạo này anh Yến hơi kỳ lạ không?”

Trịnh Thuấn Đạo gãi gãi đầu: “Mày nói như vậy có khi lại là thật. Chẳng lẽ chúng ta lỡ chọc giận anh ấy à?”

Tạ Địch trợn mắt: “Thằng ngu.”

Tiết hai ngày thứ 6, Kỳ Yến mới lại đến trường.

Học sinh đều đã ra sân học thể dục, phòng học lớp 15 vắng tanh. Đang định bỏ cặp sách xuống thì chợt thấy trên bàn có một hộp bánh kem gói lại bằng ruy băng. Anh cau mày, bóp chiếc hộp rồi ném vào thùng rác.

Thời gian nghỉ giải lao gần kết thúc, các học sinh lần lượt quay về.

Hôm nay Đoàn Đắc Y trực nhật nên chạy về sớm nhất, định đi đổ rác, nhìn thoáng qua bên trong thì thấy có một hộp bánh trông rất ngon. Hắn nhìn xung quanh, hỏi: “Anh Yến, cái này là do anh vứt à?”

Kỳ Yến “Ừ” một tiếng.



“Bánh cũng được, sao anh lại vứt đi…”

Lúc này Trịnh Thuấn Đạo và Tạ Địch cũng chạy vào phòng học, sôi nổi chào anh. Trịnh Thuấn Đạo hỏi: “Anh Yến, tiểu tiên nữ tặng bánh cho anh sao anh không ăn? Không ăn thì để đó cho tụi em ăn chứ?”

Kỳ Yến nhấc lỗ tai: “Ai tặng?”

Trịnh Thuấn Đạo: “Là tiểu tiên nữ đó.”

Đoàn Đắc Y vừa định cầm thùng rác lên thì Kỳ Yến đã quát lên bảo ngừng lại: “Đừng nhúc nhích!”

Đoàn Đắc Y hoảng sợ, đóng đinh tại chỗ. Sau đó, cậu ta thấy Kỳ Yến hùng hổ đi đến, giật thùng rác rồi lấy hộp bánh ra bằng tay không.

Đoàn Đắc Y: “…..”

Thùng rác chứa đầy giấy, bút mực và những thứ tương tự, cũng không bẩn. Hộp bánh vẫn sạch sẽ, ngoại trừ một ít kem bị vương ra.

Kỳ Yến thở phào nhẹ nhõm, thầm nói không sao.

Một lúc sau, Thẩm Ý và Địch Miên Miên cũng quay trở lại, Thẩm Ý thấy bạn cùng bàn của mình đang ngồi nhìn bánh kem đến phát ngốc, không khỏi nở nụ cười, đi tới, ngọt ngào nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Kỳ Yến nghe vậy thì ngẩng đầu, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng. Suy nghĩ chốc lát, anh lấy điện thoại ra, gõ chữ: “Cảm ơn.”

Thẩm Ý chống cằm cười: “Đừng khách khí. Cậu mau ăn thử bánh ngọt xem sao, đây là lần đầu tiên mình làm đó.”

Cô không làm bánh sinh nhật cho người khác mà chỉ làm cho anh?

Khóe miệng Kỳ Yến khẽ nhếch đến mức khó nhận ra, anh mở hộp bánh, vừa mới ăn một miếng đã thấy Thẩm Ý vừa háo hức vừa khẩn trương hỏi: “Ăn ngon không?”

Anh cau mày: “Không ngon.”

Thẩm Ý thấy biểu cảm của anh thì thất vọng gục đầu xuống. Sau đó, trán cô bị một ngón tay gõ nhẹ.

Kỳ Yến nói: “Lừa cậu thôi. Ngon lắm.”

Lúc này Thẩm Ý mới cười hớn hở.

Theo thường lệ thì buổi tối thứ 6 có một tiết tự học.

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Thẩm Ý và Địch Miên Miên đi đến siêu thị nhưng khi hai người quay lại thì thấy đèn của lớp 15 đã tắt, bên ngoài còn có không ít người của các lớp khác vây quanh.

Địch Miên Miên nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, cô lập tức kéo Thẩm Ý đi vào qua cửa trước.

Chỉ thấy có một chiếc bánh sinh nhật lớn trên chỗ ngồi của Kỳ Yến ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, Kim Giai Hi đang cúi xuống thắp hàng chục ngọn nến lên đó.

Thẩm Ý sợ lửa nên vô thức dựa vào sau lưng Địch Miên Miên.

Mấy học sinh lớp 15 xì xào nói nhỏ.

“Kim Giai Hi vẫn chưa từ bỏ việc theo đuổi đại ca à? Đừng nói chứ, nếu mình mà được một cô gái sẵn sàng dành thời gian tổ chức sinh nhật cho mình thì chắc là mình sẽ cảm động đến phát điên lên mất.”

“Nhưng đối tượng là đại ca đấy, cậu nghĩ anh ấy sẽ cảm động sao?” 

“Có khi anh ấy bị cậu ta làm phiền thì sẽ bực đến nỗi đập cái bánh vào mặt cậu ta không chừng…”

“…..”

Sau khi Kim Giai Hi thắp nến xong, Kỳ Yến và đám anh em mới quay trở lại.

Nhìn thấy mọi chuyện trong phòng học, Cố Ức ồ lên trước, sau đó nhìn chằm chằm Kỳ Yến.

Sắc mặt Kỳ Yến không tốt cho lắm, lạnh lùng nhìn Kim Giai Hi: “Cô có ý gì?”

Kim Giai Hi vén tóc ra sau tai, có chút ngượng ngùng nói: “Mình, mình đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu.”

Sáng nay, cô ta nghe tin đồn rằng Kỳ Yến đã nhặt thứ gì đó từ trong thùng rác ra để ăn. Trước đó, cô ta nghe cha kể rằng Kỳ Yến đoạn tuyệt quan hệ với gia đình hai năm rồi, đã không về nhà lại còn bị gia đình cắt phí sinh hoạt.

Tóm lại với loại tin đồn này, cô ta vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, khi một người đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất mà có ai đó giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không thể nào quên được.

Kim Giai Hi cười nói: “Cậu ước một nguyện vọng sinh nhật đi.”

Kỳ Yến cau mày, mặc kệ cô ta.

Ánh mắt anh tìm được Thẩm Ý, chỉ thấy cô trốn phía sau Địch Miên Miên. Khi ngọn lửa nến bị gió thổi cong phản chiếu lên khuôn mặt cô, cô lập tức co lại vì sợ hãi.

Kỳ Yến không khỏi nhíu mày. Anh không thèm suy nghĩ mà cầm lấy chai nước khoáng trong tay Trịnh Thuấn Đạo rồi vặn nắp ra, bước tới đổ hết nước lên mấy ngọn nến.

Ngọn lửa vụt tắt kèm theo một tiếng “Tách”. Kem cũng bị sụp xuống thành một mảng lớn.

Kim Gia Hi: “…..”



Sắc mặt cô ta tái nhợt, cắn chặt môi dưới, run rẩy nói: “Kỳ Yến, cậu, cậu có ý gì?”

Kỳ Yến ném chai rỗng đi, hất cằm chỉ vào cái bánh kem: “Lấy đồ của cô về đi.”

Kim Gia Hi không khỏi uất ức, giẫm chân, hai tay che mặt, chạy khỏi đám đông đang xem kịch.

Kỳ Yến cũng không quan tâm, kêu Trịnh Thuấn Đạo vứt cái bánh. Bị đổ hẳn một chai nước khoáng thì chắc chắn không thể ăn được nữa rồi, Trịnh Thuấn Đạo đành phải đau khổ ném cả cái bánh vào thùng rác trên hành lang.

Cố Ức xua đuổi đám đông: “Được rồi, đừng nhìn nữa. Về đi, về đi.”

Đèn ở trong lớp được bật lên, mọi thứ trở lại bình thường. Thẩm Ý bước ra từ sau lưng Địch Miên Miên, trở về chỗ ngồi của mình. Cô quay đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt vô cảm của bạn cùng bàn, không biết là vui hay giận.

Quay đầu được một lúc thì lại lặng lẽ nhìn tiếp.

Kỳ Yến chú ý đến hành động nhỏ của cô, không khỏi cười nhạo: “Này, muốn nhìn thì nhìn đi, lén lút cái gì?”, anh có cấm cô nhìn đâu.

Thẩm Ý thấy môi anh lúc đóng lúc mở, còn mím môi cười nhẹ thì yên tâm, hơi cong môi cười.

***

Kim Giai Hi vừa chạy vừa khóc suốt cả dọc đường đến WC nữ. Khóc nức nở vài phút, cô ta ngẩng mặt lên nhìn mình trong gương, ngũ quan tinh xảo sáng sủa. Ít ai có thể xinh đẹp như vậy nhưng tại sao cậu ấy lại không thích cô ta? Lần nào nhìn cô cũng giống như đang nhìn thứ rác rưởi.

Móng tay Kim Giai Hi cắm sâu vào lòng bàn tay mình. Sự không cam lòng lẫn tức giận đồng thời dâng lên.

Lúc này, có một nam sinh đứng bên ngoài gọi tên cô. 

Kim Giai Hi nhận ra đó là giọng của Ngô Hạo Ngôn cùng lớp, cô ta lập tức lâu khô nước mắt, nở một nụ cười nhẹ rồi bước ra ngoài. Đèn ngoài hành lang hơi mờ nhưng Ngô Hạo Ngôn vẫn nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, lập tức tức giận nói: “Giai Hi, tớ nghe hết mọi chuyện rồi, sao tên Kỳ Yến kia lại có thể đối xử quá đáng với cậu như vậy chứ?”

Kim Giai Hi không ngờ mọi chuyện lại lan nhanh như vậy, cô ta cảm thấy hơi mất mặt nhưng vẫn cố tình che giấu cảm xúc. Vì vậy, cô ta cười nhẹ: “Không có gì, tính tình cậu ấy từ nhỏ đã như vậy, cũng trách mình không báo trước với cậu ấy một tiếng.”

Ở trong trường, cô ta luôn lan truyền rằng cô ta và Kỳ Yến quen biết nhau từ nhỏ, còn lớn lên thân thiết với nhau. Trên thực tế, trước đây hai người chỉ mới gặp nhau vài lần trong buổi yến hội thương nghiệp.

Ngô Hạo Ngôn siết chặt nắm đấm: “Sao lại không có gì, hắn ta đối xử với cậu như vậy, cậu… Cậu cần gì phải bám lấy hắn ta nữa?”

Sắc mặt Kim Giai Hi thay đổi khi nghe thấy lời cậu ta nói, cô ta lạnh lùng lên tiếng: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không cần người khác xen vào.”

Nói xong liền mặc kệ Ngô Hạo Ngôn, quay đầu đi về lớp 2. 

Không ngờ, cô ta vừa bước vào đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán trong lớp.

“Các cậu không nhìn thấy đâu, lúc nãy ở ngay cửa phòng lớp 15, Kỳ Yến quát lên với Kim Giai Hi “Có phải cô bị cái gì không?” rồi ném bánh kem ra ngoài khiến khuôn mặt Kim Giai Hi dính đầy bơ…”

Kim Giai Hi: “…..”

Cô ta lại khóc một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play