Đã beta lần 1.
Thẩm Úc không nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn, trông có vẻ như bị dọa sợ.
Nhiệt độ trong phòng rất lạnh, lạnh thấu xương. Người còn lại quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu, dùng hết toàn lực mới không đến nỗi thất thố.
Thương Quân Lẫm trầm mặc nhìn về phía Thẩm Úc, sát khí trong mắt ngày càng tăng.
Áp lực trầm thấp đè trên người, như muốn thúc giục y đi đến. Thẩm Úc bước lên phía trước hai bước, cách vũng máu một khoảng xa mới dừng lại.
Thẩm Úc có thể cảm nhận được sự tồn tại của ánh mắt đang đặt trên người mình. Khí áp tại Ngự Thư Phòng thấp tới cực điểm, nếu Thẩm Úc có chút nhát gan, chỉ sợ chân sẽ lập tức mềm nhũn, mà ngã xuống trên mặt đất.
"Sẽ dơ quần áo mất. Bệ hạ, vì sao ngài không qua bên này với thần?"
Nam nhân đang tức giận chợt khựng lại, khí áp quanh thân cũng biến mất. Ngay cả nam nhân quỳ gối một bên cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Thương Quân Lẫm không chút để ý liếc mắt một cái. Người nọ sợ đến mức lập tức cúi đầu, không dám thất thố nữa.
"Ồ," Thương Quân Lẫm đột nhiên cười ra tiếng, "Không ngờ gan ngươi lại lớn như thế."
Ánh mắt hắn như hoá thành thực thể rơi xuống trên người Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng không né tránh ánh mắt của hắn mà còn nhìn thẳng. Hai ánh mắt giao nhau, Thẩm Úc không nhìn ra Thương Quân Lẫm đang nghĩ gì, nhưng y cảm thấy hình như tâm trạng của đối phương đã tốt hơn nhiều.
Thương Quân Lẫm lấy một chiếc khăn lau tay, sau đó tuỳ ý ném vào vũng máu. Màu trắng trong nháy mắt bị nhiễm thành màu đỏ, Thương Quân Lẫm không thèm liếc mắt một cái, nhanh chóng đi tới chỗ Thẩm Úc.
Thẩm Úc đứng đó nhìn vị quân vương càng ngày càng tới gần mình. Mỗi bước đi sự lạnh lùng trên người đối phương lại giảm đi một phần. Khi bước đến trước mặt y, trên người nam nhân đã không còn sự lạnh lẽo đó.
Thẩm Úc giơ hộp đồ ăn trong tay: "Thần mang canh đến cho bệ hạ, ngài có muốn dùng không?"
Thẩm Úc không hề hỏi xem tại sao Ngự Thư Phòng lại xuất hiện cảnh tượng này.
"Ngươi không sợ sao?" Trên mặt Thương Quân Lẫm tràn đầy hứng thú, hắn hỏi.
Trên mặt Thẩm Úc không hề có chút sợ hãi nào. Tựa như trong mắt y, máu và đất phảng phất không có gì khác nhau. Theo Thương Quân Lẫm tìm hiểu, Thẩm Úc không nên biết đến mấy chuyện này mới đúng.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi trên khuôn mặt y. Thẩm Úc mặt không đổi sắc, y đương nhiên sẽ không sợ hãi. Đời trước chính tay y đã tạo nên những cơn gió tanh mưa máu, nó còn tàn khốc hơn so với tình hình trước mắt nhiều.
Thẩm Úc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đang nằm trong vũng máu, lại chậm rì rì dời ánh mắt về phía người đang quỳ. Cuối cùng, ánh mắt y quay về người nam nhân trước mặt.
Nam nhân cao hơn Thẩm Úc gần một cái đầu. Hai người đứng sát nhau, Thẩm Úc phải ngửa đầu mới có thể nhìn được mặt hắn.
"Nếu hắn chọc bệ hạ không vui,thì hắn bị trừng phạt đúng tội." Thẩm Úc nhìn chằm chằm đôi mắt Thương Quân Lẫm, gằn từng chữ nói.
Con ngươi Thương Quân Lẫm bất giác co rút lại, hắn giơ tay nắm cằm Thẩm Úc: "Trẫm không ngờ tới quý quân lại nghĩ về trẫm như thế."
Ngữ điệu nam nhân bình đạm, không mang theo chút vui sướng nào. Thẩm Úc vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt nam nhân nên dễ dàng nhận ra những biến hoá trong mắt đối phương.
"Bệ hạ," Thẩm Úc duỗi tay bắt lấy bàn tay đang niết cằm mình, mập mờ nói, "Ta là người của bệ hạ, đương nhiên mọi chuyện hướng về bệ hạ."
"Ngươi tốt nhất nên khắc ghi lời nói của chính mình." Thương Quân Lẫm buông tay ra, biểu tình trở nên ôn hòa nói "Không phải nói mang canh đến cho trẫm sao? Đưa trẫm nếm thử tay nghề của quý quân nào."
Gánh nặng trên tay Thẩm Úc đột nhiên nhẹ bẫng. Hộp đồ ăn bị Thương Quân Lẫm xách đi. Ngay sau đó trên tay chợt nóng lên, tay bị nam nhân dùng lực nắm lấy.
Tay y bị đối phương nắm lấy rồi kéo y đi vòng qua vũng máu, ngồi vào trước ngự án.
Thương Quân Lẫm cũng không phân phó cung nhân mà tự mình mở hộp đồ ăn ra. Trong nháy mắt,mùi hương thức ăn bay ra phảng phất,làm người ta không kìm được mà phân bố nước miếng chờ ăn.
Chỉ là......
Mùi hương của thức ăn không thể át được mùi máu tươi. Hai mùi này kết hợp với nhau tạo cảm giác quái dị nói không nên lời .
Thẩm Úc nhìn xuống phía dưới một cái, không có sự phân phó của Thương Quân Lẫm, không ai dám hành động. Thấy Thương Quân Lẫm có ý định trực tiếp ăn canh, Thẩm Úc kéo kéo tay áo hắn.
"Thế nào? Cuối cùng quý quân cũng có cảm giác sợ hãi sao?"
Mặt mày nam nhân có chút tối lại nhưng rất khó nhận ra.
"Không phải, bệ hạ không cảm thấy......" Thẩm Úc tạm dừng một chút, "Ăn trong hoàn cảnh như vậy, rất khó nuốt trôi sao?"
Ở phương diện nào đó, Thẩm Úc có một loại chấp nhất kì lạ khi dùng cơm. Khi dùng cơm y không thích có bất luận thứ gì chướng mắt xuất hiện ở trước mặt.
Đối với người quỳ trên mặt đất và người nằm trong vũng máu, Thẩm Úc không quan tâm nguyên nhân bọn họ chọc giận Thương Quân Lẫm. Dù sao hiện tại Thương Quân Lẫm còn chưa phải là bạo quân giết người vô tội, hắn làm những chuyện như vậy đều có lý do nhất định. Mà y cũng không định tham gia chuyện triều đình.
Nhìn thấy sự ghét bỏ chợt loé lên trong mắt Thẩm Úc, động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi dừng một chút. Hắn đặt chén trong tay xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Mạnh Thường."
Cánh cửa Ngự Thư Phòng khẽ "Kẽo kẹt" mở ra. Ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa tiến vào, Mạnh công công mang theo mấy người toàn thân mặc đồ màu đen đi vào.
Trên mặt bọn họ đều mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt. Thẩm Úc chưa từng thấy qua cách ăn mặc như vậy, tò mò nhìn thêm vài lần.
Những người này động tác nhanh nhẹn, cảm giác tồn tại không cao, chưa đến một khắc( mười lăm phút), Ngự Thư Phòng đã khôi phục như lúc ban đầu. Người quỳ trên mặt đất cũng bị bịt miệng rồi kéo ra ngoài, toàn bộ quá trình không phát ra một chút tiếng động nào. Nhìn động tác bọn họ có vẻ quen thuộc, xem ra bình thường cũng thường xuyên làm vậy.
"Đó là Ẩn Long Vệ."
Đột nhiên một âm thanh vang lên kéo Thẩm Úc thoát khỏi dòng suy nghĩ. Y hoàn hồn, phát hiện quân vương đang dùng biểu cảm không rõ đánh giá mình.
Ẩn Long Vệ, kiếp trước Thẩm Úc đã nghe tới sự tồn tại của họ. Đó là một cây đao sắc bén của hoàng thất, đồng thời cũng là một thế lực lớn. Ngoại trừ đương kim hoàng đế, không có bất cứ người nào có thể huy động bọn họ.
Kiếp trước Thẩm Úc cũng từng đấu với bọn họ, biết rõ lực lượng đó khủng bố biết nhường nào, tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ. Thương Quân Việt không biết đã bị bọn họ cho ăn mệt bao nhiêu lần.
Sống lại một đời, y hẳn sẽ không cùng đối đầu với bọn họ......
"Xử lý sạch sẽ rồi, có thể cùng ăn chưa?"
Chưa đợi Thẩm Úc nói cái gì, Thương Quân Lẫm đã thu hồi ánh mắt, bưng canh lên uống một ngụm, không ai chú ý tới trong mắt hắn, ẩn ẩn hiện ra một ít ý cười.
Thẩm Úc bồi Thương Quân Lẫm ăn cơm xong, xoát đủ cảm giác tồn tại mới chịu rời đi.
Cả buổi chiều, tâm tình của Thương Quân Lẫm trở nên sáng sủa hơn không ít.
Không bao lâu sau các loại ban thưởng của đế vương được truyền xuống.Các loại trân bảo cuồn cuộn không ngừng đưa vào Ngọc Chương Cung. Dưới sự ngầm đồng ý của Thương Quân Lẫm, tin tức đó cũng được truyền ra ngoài cung.
Thẩm Úc cũng không ngờ đến chỉ qua một buổi trưa mà tin tức y được sủng ái như thế nào đã được lan truyền thêm lần nữa. Còn những chuyện khác xảy ra ở Ngự Thư Phòng cũng không có bao nhiêu người để ý. Cứ cách một thời gian thì trong cung sẽ chết vài người, bọn họ đã tập từ lúc ban đầu còn nơm nớp lo sợ cho đến lúc trở thành thói quen.
Quyền lợi, tiền tài không thể nghi ngờ là thứ có thể lay động lòng người. Phía trước có ví dụ tốt như Thẩm Úc, cuối cùng có vài người không kìm nén được nữa, dù sao nếu có thể thành công thì thứ chờ đợi bọn họ chính là một tương lai tươi sáng.
————-
Phủ Triệu quốc công.
Triệu quốc công đưa con trai và tâm phúc* đến thư phòng bàn chuyện.(Người tin tưởng, thân thiết.)
"Cha, đây là cơ hội tốt, hiện tại hậu cung chỉ có một người, lại còn là một nam nhân không thể sinh con, nếu nhà của chúng ta đưa nữ tử vào cung sau đó sinh một đứa con thì tương lai nói không chừng còn có thể......" Nhị công tử của Triệu quốc công chỉ chỉ trời, không nói nên lời.
"Nhị công tử nói rất đúng, chuyện này thiết nghĩ nên làm càng sớm càng tốt, tốt nhất có thể chiếm được tiên cơ*." Tâm phúc cũng thực tán thành.(Thời cơ tốt.)
"Việc này cần phải lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, không thể bởi vì chuyện này mà chọc giận bệ hạ, nếu không sẽ mất nhiều hơn được."
Chuyện tương tự xảy ra rất nhiều ở phủ của các quan lớn và quý nhân. Có Thẩm Úc là người đi trước, Thương Quân Lẫm cũng sẽ buông lỏng với hậu cung hơn trước đây. Trước đây bọn họ đều muốn đưa nữ tử nhà mình vào cung nhưng không có cơ hội, hiện tại thì khác, đã tận hưởng qua cảm giác kia, chắc bệ hạ sẽ không tiếp tục từ chối chuyện để các mỹ nhân vào cung.
Vì có thể nhanh chóng đạt được sự sủng ái của bệ hạ, có gia tộc còn chuẩn bị các nam tử xinh đẹp, bệ hạ cảm thấy hứng thú với Thẩm quý quân, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với các nam tử khác.
Trong và ngoài cung có sự rung chuyển cũng không ảnh hưởng đến Thẩm Úc. Ngủ một giấc dậy, Thẩm Úc mới biết được ngày ở Ngự Thư Phòng đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là có người dám vói tay vào trong cung, muốn lợi dụng vài người để tìm hiểu tin tức kiếm lời. Thương Quân Lẫm cũng lười quản bọn họ, trực tiếp chém người mất.
Thương Quân Lẫm hành động rất nhanh chóng, căn bản không cho người khác cơ hội giải thích, sau khi tìm được manh mối và tìm được người, không nói hai lời đẩy người vào ngục.
Ngoại trừ một vài người biết rõ chân tướng thì đại đa số mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Thấy Thương Quân Lẫm đột nhiên làm khó một thế gia* có thanh danh tốt khiến cho nhiều thế gia khác lo lắng không thôi, còn không kìm được mà có chút lạnh tâm. (Gia tộc quyền thế.)
Nhiều người có quan hệ tốt với gia tộc kia cũng nhân lúc thượng triều để cầu tình. Nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của đế vương, hắn không nói lời nào.
"Bệ hạ, từ trước đến nay Trương ngự sử vẫn luôn công chính nghiêm minh, cầu bệ hạ khai ân*."(Cho một con đường sống.)
"Cầu bệ hạ khai ân"
"Nếu các ngươi đều cảm thấy Trương ngự sử không sai, vậy các ngươi cảm thấy trẫm sai hả?"
"Thần không dám!"
"Trẫm thấy các ngươi thật sự dám, ai lại dám tiếp tục cầu tình thì vào nhà lao cùng Trương ngự sử đi, trẫm tin Trương ngự sử nhất định sẽ rất cảm kích ân tình của các đồng liêu* dành cho mình." (Đồng trong đồng nghiệp, Liêu trong quan liêu, đồng liêu=đồng nghiệp ver quan lại:))
Tiếng nói vừa dứt, trong toà điện lớn tức khắc an tĩnh lại, những người cầu tình bắt đầu lùi bước. Các đại thần đều biết hoàng đế nói những lời này hoàn toàn không phải nói giỡn, nếu có người dám tiếp tục cầu tình thì sẽ thật sự bị đẩy vào ngục. Tình huống như vậy đã xảy ra vài lần.
Có mấy người liếc nhau, cùng tiến lên một bước, hiển nhiên là không tính lùi bước.
Thời điểm Thẩm Úc biết tin đã là một ngày sau. Bởi vì tâm trạng bệ hạ không thoải mái nên người trong cung thần hồn nát thần tính*, mỗi người đều cảm thấy bất an. Không khí ở Ngọc Chương Cung cũng có chút nặng nề .(Tự doạ mình.)
"Công tử......" Trên mặt Mộ Tịch lộ vẻ lo lắng, nàng thân cận với công tử nên biết nhiều hơn so với các cung nhân. Người ngoài đều nói công tử được sủng ái như thế nào, chỉ có nàng biết tình hình thực tế không phải như thế.
"Thật sự có ba vị đại nhân vì cầu tình mà bị đẩy vào ngục?" Thẩm Úc khảy chuỗi ngọc, hỏi.
"Đúng vậy, lâm triều còn chưa kết thúc, bệ hạ đã sai người kéo bọn họ xuống."
Thẩm Úc trầm mặc một lát, việc của Trương ngự sử kiếp trước cũng đã xảy ra. Thế nhưng xảy ra muộn hơn lúc này nhiều. Đừng nhìn Trương ngự sử có vẻ thanh liêm nhưng sau lưng lại làm không ít chuyện. Nào là mua quan bán tước, xâm chiếm ruộng tốt, dung túng con cái hành hung người ...... Chỉ là ông ta che giấu rất kỹ, cũng xử lý hậu quả rất hoàn hảo nên mới không bị phát hiện.
Thương Quân Lẫm bắt người, lại không công bố hành vi phạm tội, tùy ý để người khác hiểu lầm, đến tột cùng là thật sự không biết hay là......
Cầm bình nước nóng ở trên tay, Thẩm Úc đứng lên: "Đi ra ngoài dạo một chút."
Mộ Tịch cầm áo choàng lên khoác lên giúp Thẩm Úc, hai người mang theo mấy cung nhân rời khỏi Ngọc Chương Cung.
"Chim sẻ ảo tưởng leo lên cành làm phượng hoàng, cũng không nhìn xem bộ dạng của chính mình như thế nào ?"
"Ôi ôi, ăn mặc như vậy là muốn đi câu dẫn ai thế?"
"Chủ tử ngươi đã bị bắt đi,ngươi còn đắc ý cái gì."
......
Tiếng ồn ào từ nơi không xa truyền đến, mấy cung nhân đang muốn tiến lên quát thì bị Thẩm Úc ngăn lại.
Thẩm Úc đứng ở chỗ rẽ, vừa lúc có thể thu hết cảnh tưởng cách đó không xa vào đáy mắt. Vài cung nhân đang vây quanh một nữ tử ăn mặc đơn giản, tay đấm chân đá, dùng những từ ngữ ác độc để chế nhạo nàng. Nàng kia cúi đầu, tóc tai bù xù che hết mặt, bên cạnh đó bàn tay nàng cũng đang nắm chặt thành quả đấm, cố gắng chịu đựng ác ý truyền đến.
Cố ý làm ra một chút tiếng động, đoàn người Thẩm Úc nhanh chóng bị phát hiện, các cung nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Khi Thẩm Úc đến gần, một cơn gió thổi qua, khuôn mặt nàng kia lộ ra, Thẩm Úc bước đến thầm nghĩ—gương mặt của nữ tử này có ba phần tương tự với y.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHA.
Cảm ơn HinHongTh2 đã luôn ủng hộ mình ❤️❤️❤️