Đbtl1.
"Bệ hạ nói sao?" Thẩm Úc không chịu buông tha nói.
"Quý quân, làm tốt chuyện của ngươi.." ngữ điệu của Thương Quân Lẫm hình như có chút không vui, "Không nên hỏi đến chuyện......"
"Ta đã biết." Thẩm Úc thuận theo kết thúc đề tài.
Không khí tức khắc an tĩnh lại, Thương Quân Lẫm không biết tại sao Thẩm Úc không tiếp tục nói nữa, càng không biết vì sao rõ ràng đã đạt được điều mình muốn nhưng tâm trạng hắn lại càng tệ hơn.
Cho dù đã vào đông, cảnh sắc của hoàng cung cũng sẽ không quá tiêu điều, ngược lại mang một vẻ đẹp khác. Nước Nam đã dâng lên loại hoa sinh trưởng được trong cái lạnh, cách đó không xa có những đóa hồng mai nở rộ kiều diễm, những thứ nhỏ nhoi ấy đã điểm trang lên mùa đông một chút gì đó mới mẻ, khác biệt.
Hai người yên lặng đi đến phía trước, Thẩm Úc được thỏa mãn đôi mắt với cảnh trí đẹp đẽ bốn phía. Vì nguyên nhân thân thể yếu ớt nên hầu hết thời gian vào đông y đều chỉ có thể ở trong phòng, dù chỉ gặp gió một chút cũng phải nằm mười ngày nửa tháng. Nếu không nhờ Cố thái y điều dưỡng thân thể cho y thì giờ chắc chắn y sẽ không được như bây giờ, không có chút băn khoăn nào mà dạo chơi ở bên ngoài.
Tối hôm qua tuyết rơi ít nhưng xung quanh không có ai đi lại nên tất cả mọi thứ vẫn khoác lên mình một tầng trắng nhạt. Thẩm Úc vừa đi vừa đánh giá bốn phía, không hề chú ý đến việc nam nhân bên cạnh vẫn luôn nhìn mình.
"Trẫm không nói là bởi vì trẫm là hoàng đế, trẫm làm cái gì cũng không cần thiết phải giải thích với người khác ."
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, bước chân của Thẩm Úc hơi khựng lại, y bỗng nhận ra hình như bệ hạ đang trả lời vấn đề vừa nãy y hỏi.
Thẩm Úc dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Chính bởi vì bệ hạ không nói nên bọn họ mới có cơ hội suy đoán và xuyên tạc ý nghĩ của bệ hạ."
"Hình như quý quân rất quan tâm tới thanh danh của trẫm?" Dù là câu hỏi nhưng ngữ điệu của Thương Quân Lẫm lại giống như đang trần thuật một sự thật.
"Hiện giờ ta và bệ hạ đều cùng một thể, bệ hạ là chồng của ta, việc ta quan tâm tới thanh danh của chồng mình chẳng phải là một chuyện rất bình thường sao?"
"Ngươi chỉ nghĩ như vậy thôi sao?" Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc đầy ý tứ.
Thẩm Úc sợ lạnh, những lúc ra ngoài đều phải mặc thật dày, thân hình của thanh niên rất mảnh mai, cho dù mặc dày trông cũng không có vẻ mập mạp mà ngược lại càng tôn lên khí chất của y. Ánh mắt y trong suốt, biểu cảm thản nhiên, phảng phất như những lời vừa nói ra đều là lời thật lòng.
"Bệ hạ cảm thấy vì sao ta quan tâm như vậy?" Thẩm Úc nghiêng đầu, "Ừm......thật ra bệ hạ cũng có thể cho là ta không quen nhìn bọn họ làm như thế, không muốn để bọn họ chết mà vẫn giữ được thanh danh tốt."
Ánh mắt Thẩm Úc thay đổi, kiếp trước đám người Việt Vương dựa vào việc tích tiểu thành đại*, âm mưu cướp lấy vị trí đó. Nói thật, y cũng không để ý việc cuối cùng ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào tay ai. Chỉ là y còn sống một ngày thì Việt Vương đừng mơ đạt được ý nguyện của mình giống như kiếp trước. (Góp những thứ nhỏ nhặt thành một thứ lớn lao, như góp gió thành bão.)
Ở bên ngoài đã lâu, mặt của Thẩm Úc đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, Thương Quân Lẫm duỗi tay khẽ chạm vào mặt y: "Trẫm cảm nhận được tấm lòng của quý quân."
Thẩm Úc:???
Không phải, sao ngài lại cảm nhận được tấm lòng của ta?
"Quý quân không cần ngượng ngùng, tấm lòng của ngươi đối với trẫm, trẫm đã biết được từ trước......" Bỗng nhiên nhận ra ở quanh đây có Ẩn Long Vệ ẩn thân thăm dò tin tức, Thương Quân Lẫm liền thay đổi đề tài "Chuyện này trẫm nghe quý quân."
Thẳng đến lúc trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc vẫn không thể nghĩ ra vì sao thái độ của Thương Quân Lẫm lại kì lạ như thế. Bởi vì chuyện này mà Thẩm Úc cũng đã quên hỏi Thương Quân Lẫm về chuyện các phiên vương về kinh.
"Thôi, lần lại hỏi sau." Thẩm Úc lẩm bẩm.
"Quý quân, đây là danh sách những thứ cần tổ chức trong cung yến, đã được sửa qua, thỉnh ngài xem qua."
Thẩm Úc nhận lấy, xem kĩ một lần rồi nói: "Phân phó xuống dưới cứ sắp xếp mọi thứ dựa theo danh sách này."
"Vâng."
Cung nhân lui ra sau, Thẩm Úc đứng ở bên cửa sổ, nhìn đến nơi xa xa kia.
Khoảng cách giữa Ngọc Chương Cung và tẩm cung của đế vương không xa, không biết lúc ban đầu người thiết kế ra Ngọc Chương Cung nghĩ như thế nào nhưng đứng ở vị trí hiện tại thì vừa lúc có thể nhìn thấy một góc của vương cung*, mặc dù không thấy rõ bóng người nhưng nếu mượn vật để nhớ người thì vẫn đủ. (Cung của hoàng đế ở.)
Đứng một lát, Thẩm Úc cảm thấy có chút lạnh, đi dạo một hồi rồi ngồi xuống. Kiếp trước lúc Thẩm Thanh Nhiên vào cung cũng không được phong làm quý quân, cũng không được tham gia cung yến. Chính Thẩm Úc lại càng không thể tham gia, đối với việc ở buổi cung yến có xảy ra chuyện gì hay không y hoàn toàn không biết.
Quá trình tổ chức cung yến khá rườm rà, cũng may kiếp trước Thẩm Úc đã có kinh nghiệm, hơn nữa bên cạnh cũng có những người hiểu rõ trợ giúp nên việc xử lý cũng khá ổn thỏa.
Ngày sinh nhật của hoàng đế càng ngày càng gần, tin tức Phương Quân công bố ra cũng càng ngày càng ghê rợn. Những tin tức đó Thương Quân Lẫm đã sắp đặt từ trước, không cố tình giấu giếm, tin tức bách tính và các quan viên nhận được đều như nhau.
Thời điểm các đại thần đồng loạt nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là không tin, thanh danh của Trương ngự sử quá tốt, bách tính trong kinh đều có ấn tượng tốt với ông ta, đột nhiên biết ông ta đã âm thầm làm nhiều chuyện ác như thế thì không có ai tin.
Nhưng chứng cứ triều đình đưa ra quá đầy đủ, nhìn thấy sự thật ghê người trước mắt, bọn họ cũng không thể không tin.
"Cho nên Trương ngự sử bị bắt không phải bởi vì hắn chọc giận vị kia mà là bởi vì hắn mang tội không thể tha thứ sao?"
"Nhưng...... Nói như vậy, vì sao lúc bắt người không công bố tội danh luôn?"
"Vị kia làm như vậy tất nhiên là có đạo lý của riêng ngài, các ngươi nghĩ đi, sau khi Trương ngự sử bị hạ ngục không phải đã bắt được vài đồng phạm của hắn sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ anh minh thần võ, đã sớm đoán được sẽ có người muốn cướp ngục, còn bày bố thiên la địa võng* khiến cho những người đó bị bắt hết trong một lần."(lưới trời giăng khắp nơi, không thể thoát được.)
Mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, những người dẫn hướng đề tài liếc nhau, lặng lẽ rời khỏi đám người.
Đó là những người được Thẩm Úc sai tới, mặc dù Thẩm Úc đang ở trong cung nhưng y cũng không bị hạn chế quá nhiều, cấp dưới của y cũng có một bộ phận chuyên làm mấy chuyện trong âm thầm, tuy không có quy mô lớn như kiếp trước nhưng xử lý mấy việc nhỏ ở kinh thành thì vẫn không quá khó.
"Công tử, chuyện ngài phân phó đã được làm thỏa đáng." Mộ Tịch giúp Thẩm Úc rót đầy chén trà, nhỏ giọng nói.
"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Thẩm Úc nâng chum trà lên nhẹ nhấp một ngụm.
"Tất cả vẫn như cũ, ngoại trừ......" Mộ Tịch kỳ quái nói "Nhị công tử bị ngã gãy chân, còn không biết vì sao lại chọc giận hầu gia, dưới sự tức giận, hầu gia đã cấm túc hắn."
Đột nhiên Thẩm Úc nghĩ tới chuyện ngày hôm đó Thương Quân Lẫm đã hỏi y có muốn trút giận hay không, trực giác nói cho y biết việc này liên quan đến chuyện của Thẩm Thanh Nhiên, chỉ là vua của một nước sẽ thật sự giúp y xả giận vì mấy chuyện nhỏ này sao?
Tâm trạng của Thẩm Úc có chút phức tạp, y buông chén trà rồi hỏi: "Biết tại sao Thẩm Thanh Nhiên lại bị ngã không ?"
Mộ Tịch lắc đầu: "Người của chúng ta không tra được nguyên nhân, nô tỳ sẽ kêu bọn họ tra thật kỹ."
"Không cần." Thẩm Úc vuốt ve miệng chén, nếu việc này thật sự là do Thương Quân Lẫm làm thì dù có tra cũng chưa chắc có thể tra được gì.
"Hừm...... Ngươi nói xem, ta thân là huynh trưởng, lại nghe tin đệ đệ bị ngã gãy chân, có phải ta nên đi thăm hỏi một chút hay không?"
"Nếu công tử phái người đến thì chắc chắn hầu gia và nhị công tử sẽ rất vui mừng."Trong mắt Mộ Tịch hiện lên một chút ranh ma, rời khỏi phủ lâu như vậy, nếu Thẩm Úc phái người đến hầu phủ thì chắc chắn Trấn Bắc Hầu sẽ rất hoan nghênh, dù nhị công tử không vui cũng sẽ phải giả bộ vui mừng.
Lúc trước khi còn ở hầu phủ, ỷ vào chuyện Như phu nhân được sủng ái, nhị công tử đã bắt nạt công tử nhà nàng rất nhiều, bình thường những đồ vật được phân cho bọn họ đều sẽ bị hắn đoạt mất, Mộ Tịch đã sớm nhớ kỹ chuyện này.
"Được, ngươi xem rồi sắp xếp đi." Cũng không thể để Trấn Bắc Hầu quên mất ông ta còn có một trưởng tử bị ông ta nhét vào cung. Thẩm Úc không vui khi phải chấp nhận việc mình đã rời đi mà Trấn Bắc Hầu và mẹ con Như phu nhân vẫn có thể sống chung giống như người một nhà.
"Đúng vậy."Trong đầu Mộ Tịch hiện lên vô số cách để làm người của hầu phủ khó chịu, rồi nàng lại loại bỏ từng cái một, nàng phải nghĩ ra một cách gì đó để làm người của hầu phủ không thể lên án cách làm của nàng.
"Sao hôm nay lại không thấy Cố thái y tới đây?" Đột nhiên Thẩm Úc nhớ ra hình như mấy ngày nay Cố thái y không tới đây.
"Mấy ngày trước Cố thái y đã xin nghỉ, nói là đứa nhỏ trong nhà gây chuyện nên phải đi xử lý một chút." Mộ Tịch bưng thuốc bổ tới "Trước khi Cố thái y rời đi đã chuẩn bị tốt thuốc cho công tử, cũng để lại tín vật, nếu công tử cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm hắn."
"Sao lại......" Thẩm Úc nhớ ra, khoảng thời gian trước Mộ Tịch bị Thương Quân Lẫm dọa, y cố ý cho nàng nghỉ ngơi, cũng bắt đầu từ ngày hôm đó thì không thấy Cố thái y tới Ngọc Chương Cung nữa, chắc là chuyện đó xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lời Mộ Tịch nói cũng đã chứng minh suy đoán của y.
"Là nô tỳ sai, vốn dĩ nô tỳ định tìm thời gian nói với công tử, nhưng......" Nhưng mấy ngày nay không hiểu sao lúc bệ hạ rảnh đều sẽ tới Ngọc Chương Cung, Mộ Tịch lo lại xảy ra chuyện như lần trước nên vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Thẩm Úc.
"Không sao, Cố thái y có nói khi cần thì tìm hắn ở đâu không?"
"Tìm ở một hiệu thuốc nằm ở phía Tây của kinh thành."
Hiểu biết của Thẩm Úc đối với Cố thái y đều đến từ kiếp trước, qua lời kể của người nọ, thậm chí y còn không biết cụ thể thời gian Cố thái y bị buộc tội. Hỏi Mộ Tịch cũng là vì lo lắng trong lúc y không hề hay biết thì Cố thái y đã bị buộc tội giống như kiếp trước.
Không ngờ Cố thái y cũng đang âm thầm lo lắng.
Trong viện nhỏ tĩnh lạnh, thiếu niên mặc quần áo màu đen đang luyện kiếm, một thanh niên mặc thường phục* màu xanh nhạt đang nhìn hắn bằng ánh mắt nhu hoà, trong lòng người đó cũng đang âm thầm cảm thấy may mắn.(quần áo thường ngày.)
"Ca!" Phát hiện ra sự xuất hiện của Cố thái y, thiếu niên bỏ kiếm trong tay vào vỏ rồi vội vàng chạy tới.
Cố thái y vuốt tóc mai mướt mồ hôi của thiếu niên: "Ngày mai ta phải vào cung làm chút chuyện, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, không được phép gây chuyện."
"Lại muốn đi chăm sóc vị quý quân kia sao?" Thiếu niên bĩu môi.
"Không được vô lễ, quý quân là ân nhân của ta, ngươi cũng phải kính trọng y." Biết tính tình đứa nhỏ này ngang bướng nên Cố thái y quyết định kể những chuyện xảy ra vào mấy ngày nay cho hắn.
"Ta cũng không biết ngươi gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy." Sau khi nghe xong thiếu niên hoảng sợ không thôi, hắn vội ôm lấy eo Cố thái y, tràn đầy rầu rĩ nói "Sau này Thẩm quý quân chính là ân nhân của ta- Cố Hoài."
Mà ở nơi Cố thái y không thể nhìn thấy, trong mắt của Cố Hoài tràn đầy tối tăm.
Giữa trưa ngự trù trong cung làm ra điểm tâm(bánh ngọt,ăn vặt) mới,điểm tâm màu trắng được nặn thành hình hoa mai, mùi hương nhẹ nhàng, ngọt mà không ngấy, Thẩm Úc không nhịn được ăn nhiều hơn bình thường một chút nên hơi trướng bụng, y đành phải đi dạo vài vòng để tiêu thực.
Khi Thương Quân Lẫm tới liền nhìn thấy bộ dạng lười biếng của Thẩm Úc, lúc đi đến còn thuận thế ôm y vào lòng, Thẩm Úc dựa vào người hắn, mượn lực hắn để đi tiếp.
Thương Quân Lẫm: "Mệt mỏi quá thì đi vào trong nghỉ ngơi đi."
Thẩm Úc lắc đầu: "Ta đi lại tiêu thực chút, có hơi trướng bụng."
"Trẫm còn tưởng ngươi bị sao," Trong mắt Thương Quân Lẫm tràn đầy ý cười, "Thế nào lại ăn đến nỗi no căng như thế này?"
"Đều trách ngự trù bệ hạ mới đưa tới làm điểm tâm quá ngon." Thẩm Úc giả vờ oán giận.
"Thế trẫm điều hắn đi chỗ khác nhé?" Thương Quân Lẫm cúi đầu tới gần.
"Không được, tặng cho ta rồi thì là của ta......" Thẩm Úc vội vàng quay đầu lại, thanh âm chợt biến mất.
-- Môi y vừa lúc đụng phải cằm của Thương Quân Lẫm.
Khoảnh khắc đó khiến cả hai đều ngây ngẩn.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-07-09 15:15:34~2021-07-10 20:04:01 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: √ 22 bình; gió lốc, tiểu á á 10 bình; dâu tây bạo quả hơi 5 bình; dâu tây tỏi giã 3 bình; A Hoàng, mạch nhược y, chư tương phi tương 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Edit mới thi xong nên mới có thời gian edit lại. Xin lỗi😢