Đbtl1.

Mộ Tịch nghĩ thế nào cũng không ngờ đến Thương Quân Lẫm lại đến đây vào lúc này, lúc hắn tiến vào cũng không kêu người thông báo, ngày thường Thương Quân Lẫm thường tới Ngọc Chương Cung vào thời gian cố định, chủ yếu là lúc chạng vạng hoặc đã tối, cũng vì thế nên Mộ Tịch đã chọn nói chuyện này với Thẩm Úc vào buổi sáng.

Cho dù đã vào cung thì Thẩm Úc cũng không quên sai người nhìn chằm chằm phủ Trấn Bắc Hầu, đối tượng trọng yếu bị giám sát đương nhiên là vai chính trong sách-Thẩm Thanh Nhiên, cách một khoảng thời gian thì sẽ có tin tức từ ngoài cung truyền vào đây.

Không ngờ tới Việt Vương và Thẩm Thanh Nhiên đã thông đồng với nhau sớm như vậy, còn sớm hơn so với thời gian Thẩm Úc đọc được trong sách, lẽ nào là do y đã rời khỏi sao?

Đời trước Thẩm Thanh Nhiên cũng vào cung trong đoạn thời gian này, tình cảm đang tiến triển của hai người cũng chỉ có thể tạm ngưng. Lúc này, Thương Quân Lẫm đã vào phòng, Thẩm Úc cũng không nghĩ nhiều nữa, vội thu lại suy nghĩ, đứng dậy nghênh đón.

"Bệ hạ, hôm nay xong việc rồi sao?"
Thương Quân Lẫm rất chăm xử lý công vụ, hắn dành hơn phân nửa thời gian trong một ngày để xử lý công vụ, thậm chí có đôi lúc còn đưa sổ con tới Ngọc Chương Cung xử lý.

"Nếu trẫm không tới vào lúc này, chẳng phải sẽ bỏ lỡ chuyện tiểu nha hoàn vừa nói hay sao." Thương Quân Lẫm không trả lời câu hỏi của Thẩm Úc, ánh mắt như chim ưng rơi xuống trên người Mộ Tịch "Nói cho trẫm biết, là ai dám cả gan bắt nạt quý quân của chúng ta?"

"Bệ hạ thứ tội, nô tỳ, nô tỳ......" Mộ Tịch "Bùm"một phát vội quỳ xuống, cúi thấp đầu.

"Bệ hạ hỏi thì ngươi cứ nói ra, có sao đâu, cùng lắm thì chủ tử nhà ngươi bị giễu cợt một chút mà thôi." Thẩm Úc không thèm để ý nói.

Mộ Tịch không khỏi nhìn về phía Thẩm Úc, kinh ngạc phát hiện trên mặt Thẩm Úc không có chút hoảng loạn nào, tựa như thứ nàng nói ra cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Thẩm Úc cũng thật sự không ngại Thương Quân Lẫm sẽ biết chuyện này, quan hệ giữa y và Thương Quân Lẫm vốn cũng không phải quan hệ bình thường giống như hoàng đế cùng hậu phi, chuyện mà nha đầu Mộ Tịch này cho rằng là chuyện lớn nói không chừng Thương Quân Lẫm đã biết từ lâu.

"Hay là để ta nói đi, bệ hạ không được giễu cợt ta đó nha." Thẩm Úc thở dài, đi đến bên người Thương Quân Lẫm, giữ chặt tay áo hắn, trên mặt lộ vẻ oan ức "Chỉ là vừa mới phát hiện có một người nào đó trước khi ta vào cung vẫn luôn miệng nói thích ta, thế nhưng ta mới vào cung không bao lâu đã quay đầu ở bên thứ đệ trong nhà rồi, có thể thấy được tình yêu trong miệng nam nhân đều là lời nói miệng mà thôi, không nên tin tưởng."

"Ồ?" Thương Quân Lẫm thuận thế ôm lấy eo Thẩm Úc, giam người vào trong vòng tay, cúi đầu thân mật nói, "Vậy quý quân đau lòng sao?"

Giọng nói nam nhân đầy sự lưu luyến, mang theo một cỗ cảm xúc không rõ, bên gáy Thẩm Úc bị nam nhân thổi vào một chút khí ấm áp, làn da y nhanh chóng nổi lên một tầng hồng nhạt, làn da trắng như châu ngọc lại nổi lên sắc thái đỏ ửng, làm cho ánh mắt nam nhân trở nên mờ ám.

Giọng nói hắn đã có chút khàn khàn: "Trẫm giúp quý quân xả giận thật tốt, được không?"

Bỗng nhiên trong không khí tràn đầy sự ám muội, bàn tay đặt ở bên hông lại siết chặt hơn, Thẩm Úc nhìn sự u ám trong mắt nam nhân, trong lòng có chút hồi hộp.

Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, lại bị cắt ngang bởi hai người. Thẩm Úc cảm thấy cánh tay ở bên hông còn nóng hơn so với ánh mặt trời, như một ngọn lửa muốn bùng nổ.

"Bệ hạ......" Thẩm Úc quay đầu, né tránh ánh mắt như muốn hoá thành thực thể của nam nhân "Ngài làm ta đau."

Ánh mắt Thương Quân Lẫm trở nên nặng nề, nhìn y một hồi rồi buông cánh tay ra: "Quý quân yếu ớt như vậy sau này phải làm sao bây giờ?"

Lời nói đầy sâu xa ấy thành công làm cho gương mặt của thanh niên đỏ ửng, đặc biệt là ở vành tai, đỏ lên rõ ràng nhất, trông giống như trái cây chín mọng, no đủ dụ dỗ người ta hái.

Ngón tay Thương Quân Lẫm khẽ nhúc nhích, muốn nhéo vành tai đỏ bừng của thanh niên một chút.

Nhiệt độ trên người nam nhân rời đi, rung động trong lòng của Thẩm Úc cũng chậm rãi lắng xuống. Nếu không phải do Thương Quân Lẫm còn ở đây thì y thật sự rất muốn thử nắn mặt mình.

"Mộ Tịch, ngươi đi xuống trước." Tầm mắt quét qua thị nữ đang quỳ gối một bên, Thẩm Úc nhẹ giọng"Khụ" một tiếng.

Mộ Tịch cúi đầu lui đi ra ngoài.

Vốn dĩ Thương Quân Lẫm tiến vào một mình nên sau khi Mộ Tịch rời đi thì trong phòng chỉ còn lại hai người Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc.

Thẩm Úc rót một chén trà cho mình, uống xong mới cảm thấy không ổn, lại rót thêm một chén: "Bệ hạ muốn uống không?"

Thương Quân Lẫm uống luôn: "Quý quân thật sự không muốn trẫm giúp ngươi hạ giận sao?"

Thẩm Úc ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, bỗng có chút sửng sốt, trên mặt nam nhân không có chút ý đùa giỡn nào, hắn thật sự đang nghiêm túc hỏi y.

"Bệ hạ, những chuyện xảy ra trước khi vào cung ta đã không còn để ý, hơn nữa những người khác sao so được với bệ hạ, có bệ hạ ở đây những người khác như thế nào đâu có liên quan gì tới ta đâu." Thẩm Úc vuốt ve chén trà, ngữ điệu nhàn nhạt.

"Ngươi......"

"Thế nhưng nếu bệ hạ có thể làm cho bọn họ gặp chút xui xẻo, ta sẽ rất vui lòng." Thương Quân Lẫm vừa mới nói được một chữ, đã bị Thẩm Úc ngắt lời.

Sau khi y chết đã đọc được nội dung trong cuốn sách kia, nếu có thể khiến hai vai chính kia không thoải mái thì Thẩm Úc rất vui lòng.

Thế cục triều đình thay đổi chỉ trong chớp mắt, Phương đại nhân Phương Quân là người được Thương Quân Lẫm đề bạt lên sau khi hắn lên ngôi, là một quan viên không có gia thế gì hết, vì vậy lúc tra án ông sẽ tra theo lẽ công bằng, hơn nữa ông cũng có thiên phú trong chuyện điều tra.

Ông là người duy nhất được Thương Quân Lẫm cử vào Đại Lý Tự nhậm chức, trước mắt chức quan của ông cũng không tính là cao, nhưng sau khi lên ngôi thì Thương Quân Lẫm mới bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình trên triều đình nên người để hắn có thể sử dụng không nhiều lắm.

Càng tra vụ án này lâu, Phương Quân càng cảm giác được vụ án này không hề đơn giản. Ban đầu ông muốn điều tra rõ về người lập ra kế hoạch cướp ngục trước nhưng khi bắt đầu điều tra thì thứ ông tra ra đều là những bằng chứng chứng minh Trương ngự sử ăn hối lộ trái pháp luật .

Từng cắc bạc, từng món đồ, nhìn thấy mà ghê cả người.

Cuối cùng ông cũng hiểu được vì sao Trương ngự sử đột nhiên bị hạ ngục.

Người trợ giúp ông phá án nhìn chứng cứ mà trầm mặc, nói không nên lời, trước đó không lâu bọn họ còn thật sự cảm thấy bất bình vì Trương ngự sử, nhưng hiện tại những ký ức đó cứ như biến thành những bàn tay vả mặt bọn họ, mặt có chút rát.

"Phương đại nhân,chuyện này......"
Mấy thứ này cầm ở trong tay sẽ làm phỏng tay. Quan trọng nhất là bọn họ không biết thái độ của hoàng đế đối với những hành động của Trương ngự sử, Trương ngự sử làm ra những chuyện này, hoàng đế có biết không? Nếu đã biết thì đã biết nhiều hay biết ít? Vì sao lúc hạ ngục Trương ngự sử lại không công bố ra?

"Trước tiên để ta vào cung một chuyến đã, ngươi chờ ở đây, không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không được để lộ tin tức, nếu không......"

"Hạ quan biết, hạ quan biết, Phương đại nhân cứ yên tâm."

Mấy người liếc nhau, hiểu rõ hiện tại bọn họ đã không thể đứng ngoài cuộc được nữa rồi.

Phương đại nhân cầm chứng cứ phạm tội vào cung, bàn chuyện với Thương Quân Lẫm ở trong Ngự Thư phòng cả một buổi trưa, không ai biết bọn họ đã nói cái gì, chỉ biết vào ngày hôm sau Phương Quân đã nhấc lên sóng to gió lớn ở trong buổi thiết triều, hay có thể nói đã làm dậy sóng cả kinh thành.

Sao có thể?Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cũng có mấy người biết rõ nội tình vội vàng tránh mắt đi, không dám nhìn nam nhân đang ngồi trên ngai vàng kia.

Bệ hạ đã biết? Hắn đã biết nhiều hay ít? Bí mật của bọn họ cũng bại lộ sao...... Vô số vấn đề xoay quanh trong lòng bọn họ, ai cũng hoảng loạn rồi lại không nhịn được mà cầu nguyện bọn họ không bị hoàng đế phát hiện .

Sau một phen chấn động, có đại thần đứng ra: "Xin hỏi Phương đại nhân, ngài có chứng cứ xác minh tính chân thật của chuyện này không?"

"Có chứng cứ, bản quan còn hỏi qua các nhân chứng, lời khai cũng đã được thống nhất, chứng cứ cũng vô cùng xác thực, tuyệt đối không có khả năng đổ oan cho người khác." Phương Quân biết bọn họ nghi ngờ cái gì, lúc mới có chứng cứ ông cũng từng có nghi ngờ tương tự, sau khi xác nhận không có sai lầm ông mới dám vào cung báo tin.

"Xôn xao --"

Trong đại điện, tiếng nghị luận lại lớn hơn thêm một lần nữa, cũng không có ai ngờ tới Phương Quân chỉ tra một vụ cướp ngục mà lại tra ra nhiều chuyện lớn như vậy. Cho nên bệ hạ không thèm phân trần đã nhốt Trương ngự sử nhốt vào nhà lao, là do ngài ấy đã biết hết mọi chuyện hay là do mèo mù vớ phải chuột chết?

"Bàn xong rồi sao?"

Một giọng nói không rõ cảm xúc từ trên vương tọa truyền xuống, triều thần đột nhiên an tĩnh lại, đại điện rơi vào cảnh kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tầm mắt của Thương Quân Lẫm không chút để ý lướt qua trên người các đại thần, những người có tố chất tâm lý kém suýt chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống.

Dùng một tay chống cằm, Thương Quân Lẫm lạnh nhạt nói: "Phương Quân, nói rõ ràng những chuyện ngươi tra được đi."

Phương Quân chắp tay, cất cao giọng nói: "Tội thần Trương Vũ Hoa, năm Khánh Bình thứ mười bảy xâm chiếm hai ngàn mẫu ruộng tốt, năm Khánh Bình thứ hai mươi mốt......"

Trong không gian lớn như vậy, chỉ có giọng nói của một mình Phương Quân, sau khi đọc xong những chứng cứ phạm tội thì đã trôi qua 2 khắc.(30p)

Không gian yên tĩnh lại, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm lại vang lên: "Bây giờ còn có người nào cầu tình cho Trương ngự sử không?"

Không có ai dám trả lời. Mấy ngày trước, bọn họ còn nhất trí quỳ gối tại nơi này, xin hoàng đế thả Trương ngự sử, còn đinh ninh rằng ông ta vô tội, còn kết quả thì sao?

Con mẹ nó một mảnh chân tình đã trao sai người.

Có lão thần run rẩy đứng ra: "Xin hỏi bệ hạ, lúc trước xử tội Trương ngự sử là bởi vì nguyên nhân này sao?"

Thương Quân Lẫm: "Trần lão cảm thấy sao?"

Trần lão: "Thần..."

Thương Quân Lẫm: "Phương Quân, trẫm giao vụ án Trương ngự sử cho ngươi, đừng làm trẫm thất vọng."

Phương Quân: "Thần lĩnh mệnh, sẽ không phụ sự giao phó của bệ hạ!"

Sau khi hạ triều, các đại thần đều mang theo tâm tình phức tạp mà giấu xuống màn che. Chuyện của Trương ngự sử cũng lan truyền khắp kinh sau buổi lâm triều, thời khắc này những người lúc trước nói muốn minh oan cho Trương ngự sử đều choáng váng.

Cũng có một vài người không chịu tin tưởng, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, không tin cũng không có biện pháp nào.

Tin tức cũng lưu truyền ở trong hoàng cung.

"Ta đã nói bệ hạ không phải kẻ giết người vô tội, Trương ngự sử bị bắt, quả nhiên là do hắn có vấn đề."

"Đúng vậy, ai có thể ngờ đến Trương ngự sử luôn luôn công chính liêm mình lại là người không chuyện ác nào không làm. Hút trọn máu thịt bá tánh đâu."

"Bên ngoài đều lưu truyền bệ hạ tàn bạo như thế nào, nhưng các ngươi cẩn thận ngẫm lại, chúng ta ở trong cung nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy bệ hạ tùy ý xử tử ai cả."

"Đúng vậy, còn có, lần trước những người đó bị giết không rõ nguyên nhân, sau đó không phải đã giải thích sao, những người đó đều là những kẻ cùng ngoại thần cấu kết, trộm truyền tin tức trong cung ra ngoài cung, ta nói mà, những người này chết cũng đáng."

Nghe thấy tiếng bàn luận ở phía trước, Thẩm Úc dừng chân, những người đi ở bên cạnh y cũng đều dừng lại.

Chỉ là bọn họ vẫn gây ra tiếng động, mấy cung nhân đang nói chuyện vội dừng lại, vài người vội vàng đi tới.

Thẩm Úc lôi kéo Thương Quân Lẫm trốn qua một bên.

Đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, những cung nhân tới đây xem xét vừa vặn đụng phải bọn họ.

"Bệ, bệ hạ......"

"Bùm" một tiếng liền quỳ xuống, cung nhân kia nghĩ đến những điều vừa rồi mình đã nói, sắc mặt liền tái nhợt .

Những người khác nghe được động tĩnh cũng sôi nổi quỳ xuống thỉnh an, thân thể ai cũng khẽ run, sắc mặt đều rất khó coi.

Thương Quân Lẫm lạnh mặt không nói lời nào, Thẩm Úc kéo kéo tay áo hắn, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu mở miệng, y không kìm được đánh tiếng thả mấy cung nhân đi.

Sau khi mọi người rời đi, Thương Quân Lẫm lạnh giọng hỏi: "Trẫm như vậy không được gặp người sao? Gặp có mấy cung nhân cũng muốn kéo trẫm trốn đi."

"Bệ hạ nghĩ cái gì đấy? Ta chỉ là không muốn dọa đến bọn họ, ngươi xem bọn họ, sợ tới mức đi đường đều run run." Thẩm Úc không rõ đã chọc hắn không vui lúc nào liền dỗ dành theo bản năng.

Nhận ra vừa nãy mình hơi kì lạ, Thương Quân Lẫm nhíu mày"Trẫm......"

"Bệ hạ," Đột nhiên Thẩm Úc ghé sát vào, ngắt lời Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ có muốn nói cái gì hay không?"

Tầm mắt đột nhiên bị một gương mặt tuyệt sắc chiếm cứ, Thương Quân Lẫm giật mình: "Cái gì?"

"Chính là vừa nãy đó, nghe mấy lời nói của các cung nữ, có suy nghĩ gì không?"Trong mắt Thẩm Úc tràn ngập hứng thú, "Vừa rồi bệ hạ không nghĩ giải thích theo như lời các cung nữ kia nói sao?"

Thương Quân Lẫm nheo mắt lại, nguy hiểm nói: "Trẫm thấy lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."


Tác giả có lời muốn nói: Về sau đổi mới dịch đến buổi tối 8 giờ lạp, ba ba đại gia ~
--
Cảm tạ ở 2021-07-07 22:28:53~2021-07-09 15:15:34 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Thượng cũng 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Phú quý 11 cái; hơi vi nặc na, 24877243, 50178270, thiên sứ cùng ác ma, vô địch miêu miêu đầu, 10086 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 32899366 100 bình; ma nữ vô nước mắt 10 bình; thạch lựu, tô mộc 5 bình; A Hoàng 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Tốc độ edit lên rồi. Từ 3 tiếng còn 1h59p thôi:<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play