Mỗi một câu nói của Mục Long đều khiến hai vị chân nhân càng căm hận hắn hơn, đến cuối cùng bọn họ trực tiếp ói ra máu, khuôn mặt méo mó đến cùng cực, ánh mắt đó hận không thể rút sạch gân của Mục Long, ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhưng ngay sau đó, Thiên Âm chân nhân đột nhiên bật cười, tiếng cười vô cùng kiêu ngạo, nhìn Mục Long, lạnh lùng ngạo nghễ nói: “Mục Long, ngươi tưởng ngươi có thể giết ta sao?”
“Ồ? Xem ra ông vẫn chưa rõ hoàn cảnh hiện tại của mình nhỉ!”, Mục Long vừa nói vừa tiến về trước, trực tiếp giẫm chân lên mặt Thiên Âm chân nhân.
“Tử Phủ của ông bị phá hủy, thân thể bị trọng thương, còn không bằng một người thường, ông hỏi ta có thể giết ông hay không sao?”, chân Mục Long nhẹ nhấn xuống, đạp đầu Thiên Âm chân nhân lún xuống đất.
"Không được, ngươi không thể giết ta.
Sau khi chúng ta rời đi, Mục Cửu Giang sẽ chiếm đoạt quyền lực của Mục gia, nếu ngươi giết ta, cha ngươi nhất định sẽ mất mạng!”, Thiên Âm chân nhân hét lớn.
“Uy hiếp ta?”, trong mắt Mục Long lóe lên tia lạnh băng, sau đó giơ chân đá Thiên Âm chân nhân bay ra xa.
“Khụ khụ…”, Thiên Âm chân nhân lại một lần nữa nôn ra rất nhiều máu, sắc mặt hung dữ nói: “Đây không phải uy hiếp, đây là giao dịch ta hứa với ngươi, nếu ngươi tha cho ta, ta không những đảm bảo cha ngươi được an toàn, hơn nữa còn có thể nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho ông ta…”
“Khờ khạo!”
Mục Long nghe vậy, lại tiếp tục hừ lạnh một tiếng, trên mặt hắn đầy ý châm chọc.
“Một trong những lý do khiến hai người bị ta đùa giỡn và giày vò, có lẽ chính là hai người quá tự tin”.
“Ta có thể giúp Viên huynh khôi phục bản nguyên, lẽ nào không thể trị khỏi bệnh cho cha ta sao? Ông nói, nếu bây giờ Mục gia có một vị bán bộ Linh Văn cảnh, thậm chí là cao thủ Linh Văn cảnh trấn thủ, kết cục sẽ thế nào?”, Mục Long nhìn Thiên Âm chân nhân, giọng điệu có chút châm chọc.
Nghe vậy, Thiên Âm chân nhân bỗng giật mình, sau đó trợn trừng mắt hét lớn: “Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi đang lừa ta!”
Chỗ dựa cuối cùng của ông ta đã không còn nữa, tuyến phòng thủ tâm lý của ông ta cũng bắt đầu dần sụp đổ.
Thấy vậy, Mục Long cười nói: “Không sao, ta sẽ để ông tận mắt chứng kiến tất cả, có điều xin lỗi, ta chỉ có thể xách đầu ông đi xem thôi!”
Ngay sau đó, một thanh ma đao màu đen xuất hiện trong tay của Mục Long.
Đao này là Huyết Lãng Cuồng Đao hắn lấy được từ tay Tiết Đoạn Lãng trước đây, dưới sự thúc giục của chân khí, đao quang sáng chói, lưỡi đao gầm thét.
Trước ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng của Thiên Âm chân nhân, Mục Long dùng đao chém xuống, phân xác ông ta ra.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Nguyệt chân nhân bỗng có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Có điều, bà ta muốn sống, càng là cao thủ thì càng sợ chết, bởi vì bọn họ không cam tâm cứ như vậy mà chết.
Thấy Mục Long xách đao đến gần, sắc mặt của Thiên Nguyệt chân nhân đột nhiên trắng bệch, quỳ dưới đất không ngừng cầu xin tha mạng.
“Mục công tử, nô gia không muốn chết, nô gia thật sự không muốn chết, cầu xin công tử nương tay.
Sau này Thiên Nguyệt sẵn sàng làm nô tỳ hầu hạ công tử, mặc công tử xử lý”.
Thiên Nguyệt chân nhân nói xong liền cởi tất cả y phục trên người xuống, lộ ra một thân thể đầy đặn trắng như tuyết, câu nói mặc công tử xử lý có hàm ý khác.
Mục Long thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng, một đao đâm thẳng vào trước ngực Thiên Nguyệt chân nhân, mũi đao bị máu nhuộm đỏ đâm xuyên qua ngực bà ta.
Da thịt trắng như tuyết, máu đỏ sẫm!
Thiên Nguyệt chân nhân nhìn chòng chọc Mục Long với ánh mắt không thể tin được, bà ta cúi đầu nhìn thanh đao đang đâm xuyên qua cơ thể mình, như thể có chết cũng không muốn tin Mục Long sẽ giết bà ta.
“So với thân thể của bà, ta cảm thấy đầu của bà càng có giá trị hơn!”, nữ nhân này có mưu mô thâm sâu, câu nói đàn bà độc nhất ở tấm lòng đối với bà ta là quá đúng.
Ngay từ đầu, Mục Long đã muốn trừ khử bà ta, mặc bà ta nói gì cũng khó mà thoát chết.
Sau đó, Mục Long xách đầu của hai người rời đi, đồng thời cởi nhẫn trữ vật của bọn ra, tán tu Ngự Hồn cảnh đỉnh phong nhất định là có chút của cải, mà Viên Thiên Cương thì không thèm để mắt đến những thứ này.
“Chuyện này xem như là lắng xuống rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi, không biết tiếp theo Viên huynh có dự định gì?”, trước khi đi, Mục Long hỏi.
“Ta…ta muốn nỗ lực tu hành, khôi phục sức mạnh, mong một ngày nào đó có thể báo thù cho những người đó!”, trong mắt Viên Thiên Cương lóe lên một tia quyết tâm.
“Nếu đã như vậy, ta thực sự có một chỗ tốt, rất phù hợp với Viên huynh”, Mục Long nói đầy ẩn ý.
“Chỗ nào?”
“Dù sao Viên huynh ở trên núi cũng không có việc gì, Ta muốn mời huynh đến Mục gia trấn thủ, sẽ không làm phiền đến chuyện tu hành của huynh đâu”, Mục Long vừa dứt lời, ngay cả Mục Cửu Uyên đứng bên cạnh cũng giật mình, lời này cũng dám nói sao.
Đây là cao thủ Linh Văn cảnh thực thụ đấy, nếu có thể trấn thủ Mục gia, cũng đủ để quét sạch sự suy tàn của Mục gia suốt bao năm qua, thậm chí có thể thay đổi cơ cấu thế lực của thành Hàn Giang.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Cửu Uyên không khỏi có chút kích động.
“Chuyện này…dù sao ta cũng thuộc Yêu tộc, giao thiệp với Nhân tộc…”, trong mắt Viên Thiên Cương lộ ra tia khó xử.
Nghe vậy, Mục Long thở dài nói: “Thôi vậy, mỗi người đều có chí hướng riêng, ta cũng không thể ép buộc.
Vốn dĩ ta còn định đem chiến pháp mà Thần Viên tiền bối truyền cho ta, truyền lại cho Viên huynh, xem ra là không có cơ hội rồi”, Mục Long nói đến đó, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Nghe vậy, hai mắt Viên Thiên Cương đột nhiên trợn tròn, chìn chằm chằm Mục Long, hơi thở có chút gấp gáp.
“Đệ nói gì? Đệ muốn truyền chiến pháp cổ của Viên tộc cho ta?”, giọng điệu của Viên Thiên Cương như thể đang gầm lên.
Thấy vậy, trong lòng Mục Long cười thầm, ngoài miệng lại nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, Viên huynh khao khát thế giới rộng lớn, sao ta có thể bó buộc huynh một chỗ được, chuyện này xem như ta chưa từng nói…”, Mục Long phất tay.
“Chuyện này…ta không cảm thấy bó buộc gì cả, thế giới rộng lớn thì có gì tốt chứ? Viên Thiên Cương ta là người thích phiêu bạt vậy sao? Vẫn là nơi có nhiều người thì tốt hơn, náo nhiệt, ừm, ta cũng muốn đến gia tộc của Mục huynh đệ xem thử, không bằng, bây giờ chúng ta đi luôn đi?”.