"Ừ, cũng được, trên đường ta đều làm dấu, các ngươi cứ đi theo ta!", Mục Long nói xong, chỉ vào đánh dấu trên vách núi, chuẩn bị dẫn đường đi vào.
Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân không tìm được chút sơ hở nào trong từng câu nói của Mục Long, lại tận mất nhìn thấy máu của Kim Tinh Quỷ Viên kia nên cũng không nghi ngờ lời nói của hắn.
Hai người nghe thấy Kim Tinh Quỷ Viên đã chết bèn sốt ruột muốn đi vào vơ vét một lượt.
"Tuy Kim Tinh Quỷ Viên đã chết, nhưng trong hang động này khó tránh khỏi sẽ có độc trùng mãnh thú khác.
Mục gia chủ lại bị thương, nên cứ để bọn ta đi trước dẫn đường cho hai người", Thiên Âm và Thiên Nguyệt chân nhân nói xong bèn dùng tốc độ cực nhanh lần theo dấu vết mà Mục Long để lại.
Mục Long thấy vậy, cất đoản kiếm trong tay đi, đỡ Mục Cửu Uyên nói: "Ông nội, chúng ta cũng đi nhanh đi, cả người Kim Tinh Quỷ Viên kia đều là bảo vật, nếu có thể lấy được sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển trong tương lại của Mục gia", Mục Long nói xong, khẽ ra hiệu cho Mục Cửu Uyên.
Tuy Mục Cửu Uyên cũng chấn động, nhưng vẫn hiểu được ý của Mục Long, vội nói: "Không sao, đều là mấy vết thương nhỏ, so với Kim Tinh Quỷ Viên thì chúng chẳng đáng là gì cả, bảo vật quan trọng hơn!"
Hai người đằng trước nghe vậy bất chợt đẩy nhanh tốc độ lên gấp đôi, gần như là lao đi, vọt vào trong động, định vứt Mục Long lại.
Sau một lát, bốn người đến cửa động, Thiên Âm và Thiên Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Trên cái giường bằng hàn ngọc khổng lồ, cơ thể như ngọn núi nhỏ của Kim Tinh Quỷ Viên đang nằm sõng soài trong vũng máu, cả người cứng ngắc lạnh như băng, không có khí tức linh hồn, chẳng chút sự sống.
"Chết rồi, không ngờ lại chết thật rồi!", Thiên Nguyệt chân nhân nhìn thấy cảnh đó, trong mắt lộ rõ vẻ mừng như điên.
"Còn có một cái giường hàn ngọc lớn như vậy nữa, linh khí bên trong cực kỳ kinh người.
Nếu tu luyện bên trên 1 năm thôi cũng hơn 10 năm rồi!"
"Đợi đã, Kim Tinh Quỷ Viên là do ta giết, có thứ gì thì lẽ ra là chúng ta được trước mới đúng!", Mục Long thấy cái vẻ nóng nảy, tham lam của họ, trong lòng lại tức giận.
"Mục công tử nói gì kỳ vậy? Ai đến trước cũng giống nhau thôi! Tóm lại sẽ không thiếu của Mục công tử".
Hai người nói xong, trực tiếp xông về phía Kim Tinh Quỷ Viên định dùng vũ khí xẻ ra cơ thể lấy yêu đan ra trước rồi nói sau.
Giờ phút này, ánh mắt của họ đều lộ ra vẻ nóng rực, trái tim kích động đập lên thình thịch, hai tay cũng hơi run rẩy: "Yêu đan ơi, cuối cùng có được mày, Linh Văn cảnh cũng ở ngay trước mắt rồi!"
Nhưng đúng lúc này lại chợt xảy ra biến cố!
Kim Tinh Quỷ Viên vốn đã "chết cứng ngắc" bỗng bật dậy, giơ quyền đấm thẳng lên người Thiên Âm chân nhân.
Thiên Âm chân nhân giống như là một cái bong bóng bị xì hơi, bay ngược ra sau, hộc máu, khí thế lập tức héo mòn.
Một quyền của Viên Thiên Cương trực tiếp đấm vỡ Tử Phủ ông ta.
Tử Phủ là dấu hiệu của tu sĩ Ngự Hồn cảnh, là nơi nuôi dưỡng thần hồn.
Nó mà vỡ thì đương nhiên thần hồn cũng bị thương nặng, khó mà luyện lại được.
Vừa gặp Thiên Âm chân nhân đã bị đánh phế!
"Hả?"
Tất cả đều chỉ xảy ra trong giây lát, khi Thiên Nguyệt chân nhân kịp phản ứng lại thì lập tức hoảng sợ hét lên.
"Sư...!Sư huynh!", Bà ta hét lên, cũng cảm nhận được khí tức trên người Kim Tinh Quỷ Viên là Linh Văn cảnh, chẳng có vẻ gì là bị hao tổn căn nguyên.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?", Thiên Nguyệt chân nhân hoảng sợ.
"Mục Long, thằng oắt con nhà ngươi, dám tính kế ta, ta giết ngươi!", sau đó, bà ta bèn quay phắt sang nhìn Mục Long, trong mắt tràn ngập vẻ oán hận.
Cùng lúc đó, Thiên Nguyệt chân nhân thoáng cái nhảy lên, linh lực lập tức phun ra từ trong lòng bàn tay, định chặt Mục Long ra làm ngàn khúc!
"Tiểu Long, cẩn thận!", Mục Cửu Uyên thấy vậy, xông thẳng về phía trước định đỡ một kích kia dùm hắn, nhưng Mục Long lại bảo không cần.
Trên mặt Mục Long vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt chân nhân.
Ngay sau đó, một bóng ma to lớn màu trắng chợt xuất hiện trước mặt Mục Long, rũ mắt nhìn xuống Thiên Nguyệt chân nhân.
"Muốn đụng đến huynh đệ của ta ở trước mặt Viên Thiên Cương ta, chán sống rồi à!", Viên Thiên Cương rống lên, rồi đấm ra một quyền!
"Ầm!"
Bên trong một quyền đó bao gồm cơn giận của Viên Thiên Cương trong nhiều năm qua và cả tôn nghiêm của kẻ mạnh.
Linh văn không ngừng lóe lên, yêu lực cả người thoáng chốc bùng nổ.
"Bùm bùm..."
Thiên Nguyệt chân nhân giống như chiếc lá trong gió, bay ngược ra sau.
Linh khí cả người bà ta bị một quyền kia đánh nát, thần hồn tan vỡ, ngay cả quần áo cũng bị sức mạnh của nó chấn cho nát bươm, miệng mũi chảy đầy máu, bị thương nặng.
Đó là uy thế của cao thủ Linh Văn cảnh, chỉ một quyền thì dù là Ngự Hồn cảnh đỉnh cũng khó mà chống chọi được!
Kể từ đó, Thiên Âm và Thiên Nguyệt từng làm cả Mục gia vô cùng kiêng kỵ, giờ đã hoàn toàn nằm trong tay Mục Long!
"Không ngờ Thiên Âm chân nhân ta tính kế vô số người, hôm nay lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa tính kế đến mức này.
Nhóc con, mày đủ ác độc đó!"
Thiên Âm chân nhân cắn răng, oán hận nhìn chằm chằm Mục Long, tóc tai rối tung, mặt mày nhuộm đầy máu trông hết sức dữ tợn như ác quỷ bò ra từ âm phủ.
"Ác hả? Quá khen! Cái này chỉ là đi đêm riết có ngày gặp ma thôi, ta tính kế ông đấy, ông làm gì được nào?", Mục Long đắc ý nói.
"Thằng...!thằng oắt nhà ngươi, lúc trước ta nên giết ngươi, nếu lúc đó làm thế thì đã không có nỗi nhục hôm nay!", Thiên Âm chân nhân hận đến ngứa răng.
"Ha ha, đúng vậy, thực ra ông đã sớm có thể giết được ta.
Ta cũng không ngại nói cho ông biết, ta hoàn toàn chẳng có cao nhân nào chống lưng cả.
Cây trâm kia là ta nhặt được, nhưng hai tên ngốc các người lại tin.
Giờ, các người đã không còn cơ hội đó nữa rồi!"
"Ngay từ đầu, các người đã bị ta đùa giỡn xoay quanh, ngay cả việc tiến vào núi Vạn Quật cũng là mưu kế của ta.
Điều này cũng may mà có đệ tử quý báu của ông, nếu không phải nàng ta tính kế ta thì ta cũng chẳng tới được núi Vạn Quật!"
"Ta và Viên huynh có mối quan hệ rất sâu xa, giờ ta đã giúp huynh ấy khôi phục căn nguyên.
Ông nói xem, các người có thể lật ngược tình thế trước mặt cao thủ Linh Văn cảnh không?".