Chương 298
Lúc trước vì để bảo vệ Kim Bá Thiên hắn đã làm như thế, hôm nay vì để không liên lụy đến bạn bè, hắn vẫn như vậy.
Nếu như xác nhận đã rơi vào nguy hiểm mà không có cách nào thoát được, điều duy nhất có thể làm có lẽ chính là không liên lụy đến người khác, đây là nguyên tắc của Mục Long.
“Mục huynh…”
“Mục Long…”
Hai người Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đều đã rút kiếm và lấy Phá Ma Tản ra, bởi vì một tia nắng thì không thể sáng được, nhưng ánh mắt của Mục Long lại ngăn cản bọn họ.
“Các ngươi có tấm lòng, không uổng công Mục Long ta kết bạn với các ngươi, nhưng các ngươi ở đây chẳng những không làm được gì, ngược lại sẽ hại ta mang tiếng bất nghĩa, cho nên Mục Long ta xin các ngươi hãy lập tức rời đi!”, Mục Long nói rồi ôm kiếm khom người cúi đầu.
“Mục huynh (Mục Long), sao ngươi phải làm thế chứ…”, hai người đều không đành lòng.
Nhưng mà Mục Long lại cười, cười đến mức cả lồng ngực đều chấn động.
“Bên bờ đầm sâu, vào lúc sắp phải chết, ta bỗng nhiên hiểu được một đạo lý, đạo tu hành vốn thường làm bạn với tử vong, nếu đã như vậy thì sao phải sợ? Chết thì có gì mà phải sợ?”
“Mục Long ta có nhiệt huyết trong lòng, kiếm sắc trong tay, mặc dù kẻ địch có ngàn vạn người, ta vẫn tiến lên, hôm nay nếu không chết, chắc chắn sau này sẽ nâng cốc chúc mừng với hai vị!”, những lời này của Mục Long cực kỳ vang dội, giống như đá vàng rơi xuống đất, thể hiện rõ bản sắc đàn ông.
Sau đó lúc hắn quay người, nghe được phía sau truyền đến một tiếng bảo trọng thì lại cười.
Lần này, hắn cười càng to hơn, càng thêm điên cuồng…
“Ha ha ha, đám chó con của hội Đồ Long, các ngươi muốn giết ta ư? Muốn phanh thây ta, chặt ta thành thịt muối? Muốn để ta chết ở đây?”
“Vậy các ngươi còn đang chờ cái gì? Hội Đồ Long, nếu như hôm nay các ngươi không có cách nào giết được long, chắc chắn sẽ bị long giết, tới đi!”, giờ phút này, sát khí tỏa ra trên người Mục Long còn dày đặc, lạnh lẽo hơn lúc ở truyền tống trận trước đó.
Cho dù búi tóc của hắn đã bị sát khí này làm tuột, nhưng cũng không che nổi vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng, gió mạnh thổi tới, tóc đen tung bay, áo trắng cả người giống như thiếu niên Ma Thần hàng thế, kiêu ngạo ngông cuồng.
Trường kiếm sắc nhọn chỉ thẳng, những nơi mà ánh mắt chiếu tới đều là kẻ địch!
Cho dù hắn phải đối mặt với hơn hai trăm người của hội Đồ Long, là những đệ tử tinh anh nhất của ngoại môn, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi.
“Giết… cho ta!”
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ mới là người hận Mục Long tận xương, bởi vì Mục Long đã mang đến cho bọn họ quá nhiều nhục nhã.
Đến mức lúc tiến vào đảo Phục Ma, chuyện đầu tiên mà bọn họ làm cũng không phải là tìm kiếm cơ duyên, mà là treo thưởng để tìm kiếm Mục Long.
Ngày nào Mục Long còn chưa chết, bọn họ sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Bây giờ cuối cùng Mục Long cũng đã xuất hiện, hơn nữa còn là lẻ loi một mình, bọn họ đã đợi giờ phút này mười ngày rồi.
Mười ngày nay, sát ý trong lòng tất cả mọi người đối với Mục Long chẳng những không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Cho nên vào lúc Hoàng Thiện ra lệnh, bọn họ đã không kịp chờ đợi, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu giống như sói đói, từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía Mục Long…
Người của hội Đồ Long xông đến từ xung quanh, sát ý trong lòng Mục Long đã sôi trào.