Chương 187
Chẳng ai sinh ra đã dũng cảm, ngay cả Mục Long cũng từng bị bắt nạt và sỉ nhục nên hắn chỉ hy vọng Kim Bá Thiên không nhát gan sợ phiền phức nữa. Có thế mới giống một tu sĩ.
Chẳng qua, ngay sau đó chỉ thấy bàn tay cầm dao của Kim Bá Thiên run lên giống như bị giật kinh phong, quay đầu nói: “Hay là bỏ đi, bình thường con dao của ta chỉ dùng để cắt thịt heo, trước giờ chưa từng cắt thịt người. Ta sợ không biết đúng mực sẽ cắt ra mạng người”.
Mục Long nghe vậy chợt đen mặt, tên nhóc này hoàn toàn có tiềm chất trở thành một kẻ ác độc đấy chứ. Hình như ta cũng chưa bảo ngươi cắt thịt người, là chính ngươi lấy hai con dao thái đó ra mà.
Mạnh Phi Hàn ngồi xổm ở góc tường run bần bật, trước giờ hắn ta chưa từng nghĩ tới cái tên trông ngoan hiền, thật thà chất phác như Kim Bá Thiên cũng là một người ác như vậy. Một lời không hợp bèn lấy dao ra, đây là định coi mình thành heo để cắt hả!
Tên này ăn rất nhiều thịt, chắc cái kỹ thuật xắt rau cũng điêu luyện lắm nhỉ? Nếu cắt lên người mình…
Mạnh Phi Hàn không dám nghĩ tiếp nữa, hắn ta nhìn chằm chằm Kim Bá Thiên, run rẩy nói: “Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng có mà làm bậy. Ta… ta chính là người của hội Thiên Vũ. Nếu ngươi dám đụng vào ta, chắc chắn hội Thiên Vũ sẽ không tha cho ngươi đâu”.
“Hả?”, Kim Bá Thiên nghe vậy, cầm dao bước lên trước mấy bước, thân đao màu vàng lóe lên sự sắc lạnh như màu của cái chết.
“Đừng mà, tha mạng, ta không dám nữa…”
Giờ phút này, Mạnh Phi Hàn trực tiếp bị dọa đái trong quần, ôm đầu cuộn mình trong góc, lớn tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Nhìn thấy không? Người như vậy, ngươi càng sợ thì hắn sẽ càng bắt nạt ngươi. Ngươi ác lên, hắn sẽ mặc ngươi ức hiếp!”, Mục Long chỉ vào Mạnh Phi Hàn nói. Đối với loại người đó, hắn cũng chẳng có hứng ra tay nên mới bảo Kim Bá Thiên luyện sự gan dạ.
Kim Bá Thiên thấy vậy cũng dần vượt qua chướng ngại trong lòng, cất hai con dao đi, siết chặt nắm tay mập mạp nói: “Mạnh Phi Hàn đúng không, trước đây ta từng nghe một câu, ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả lại. Tự ngươi nói xem, ngươi đánh ta mấy lần rồi?”
“Ngay cả người thật thà chất phác, hiền lành tốt bụng không thiếu vẻ anh tuấn thích ăn thịt như ta mà ngươi cũng nhẫn tâm ra tay đánh đập, ức hiếp thì ngươi còn là người sao?”
“Ngươi còn có chút tình người nào không vậy?”
Ban đầu, Kim Bá Thiên định siết chặt nắm tay vang lên răng rắc để cổ vũ khí thế, nhưng trên tay toàn là thịt, siết không kêu bèn trực tiếp chống hai tay lên eo, lớn tiếng chất vấn Mạnh Phi Hàn.
Mục Long đứng cạnh nghe mà ngơ ngác, hắn vốn hơi tức giận, nhưng trước cảnh tượng hài hước ấy lại không nhịn được muốn cười.
Người này không chỉ là một tên ăn hàng, mà còn là một tên khác người, vừa cãi nhau cũng ra trò phết, còn phải không tiếc lời khen mình.
Mạnh Phi Hàn ngồi xổm trong góc, bị tiếng chất vấn ấy khiến cho ngơ ngác, cái này nên trả lời thế nào?
“Ngươi nói chuyện coi!”, Kim Bá Thiên thấy Mạnh Phi Hàn ngậm miệng không nói bèn giơ nắm tay to mọng lên, đập thẳng lên đầu hắn ta, miệng còn lẩm bẩm: “Bá Thiên thần quyền, sức mạnh vô song”.
“Vâng, vâng, ta không có tình người, ta không có tình người”, Mạnh Phi Hàn bị một quyền đó đập xây xẩm mặt mày, lại không dám đánh trả, cũng không dám oán hận câu nào.
Nếu là bình thường, một bàn tay của hắn ta đã đủ để bóp chết Kim Bá Thiên. Nhưng giờ, Mạnh Phi Hàn chỉ có thể khúm núm vì hắn ta biết rõ Mục Long đứng sau Kim Bá Thiên muốn bóp chết mình thì còn chẳng cần dùng một bàn tay.