Chương 186
Mục Long không nhìn Tống Lăng Kiệt nữa, sau đó bước từng bước một về phía Mạnh Phi Hàn.
“Trước khi ngươi tới nơi này có nghĩ rằng sẽ có kết quả thế này không?”
“Ngươi hại sư tỷ của ta bị tông môn trách phạt, đau khổ một mình dưới đáy vực lạnh lẽo đóng cửa ăn năn 3 năm, hại ta bị đày đến đây. Mà giờ còn không từ bỏ mọi suy nghĩ xấu xa, dám dẫn người đến cướp vũ khí của ta”.
“Mạnh Phi Hàn, ngươi nói xem, ta nên tiếp đãi ngươi như thế nào đây?”, giọng nói của Mục Long tràn ngập sự rét lạnh, mỗi khi hắn tới gần một bước, vẻ mặt Mạnh Phi Hàn lại hoảng sợ thêm một phần, càng để lại nhiều bóng ma trong lòng hơn.
Vốn tưởng rằng, Mục Long chỉ mạnh ở trong thế tục thôi, khi gặp phải thiên kiêu ngoại môn như Tống Lăng Kiệt sẽ không phải đối thủ của hắn ta.
Nhưng cảnh trượng ban nãy giống như là một trò đùa của ông trời với hắn ta.
Mục Long chỉ dùng hai quyền, hai quyền thôi là đã đánh bại Tống Lăng Kiệt. Nghĩ lại lúc trước hắn từng thua trong tay Mục Long một lần, mà nay khi đối mặt với hắn, hắn ta còn không có nổi can đảm để chống lại!
Vả lại, lời nói lúc nãy Mục Long nói với Tống Lăng Kiệt cũng làm hắn ta sợ hãi. Mạnh Phi Hàn cảm thấy hắn dám giết người.
“Không… ngươi không thể giết ta, Tiêu Dao Thần Tông cấm đồng môn chém giết lẫn nhau. Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ xong đời”, Mạnh Phi Hàn hoảng sợ trợn to hai mắt như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng gào lên.
Lúc này, khóe miệng Mục Long chợt cong lên khẽ cười nói: “Sợ vậy à? Ta có nói muốn giết ngươi sao? Loại như ngươi còn không xứng để ta vi phạm nội quy tông môn. Nhưng…”
“Mập mạp, ban nãy hắn ta dùng bàn tay và cái chân nào đánh ngươi nhỉ? Ta quên rồi”, Mục Long trầm giọng hỏi.
“Hả?”, Kim Bá Thiên nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được ý của Mục Long, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi Mục Long huynh đệ, làm người phải điệu thấp, đừng làm lớn chuyện lên”.
“Nói!”, Mục Long nghe vậy quát.
“Ngươi nhìn dưới háng của mình rồi nói cho ta biết, ngươi còn là đàn ông không vậy? Bị người ta đánh còn không dám hó hé câu nào?”
Kim Bá Thiên này có cái tên cực kỳ khí phách, nhưng tính cách lại chẳng khí phách tý nào, yếu đuối, cứ luôn muốn làm hòa thì sao có chỗ đứng trong thế giới tu giả đầy khắc nghiệt này được.
“Ta…”, Kim Bá Thiên cúi đầu, có chút sợ hãi không dám nhìn vào mắt Mục Long.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta không muốn người xưng huynh gọi đệ với ta là một kẻ yếu đuối. Nếu trong xương của ngươi còn chút nhiệt huyết thì đánh trở về cho ta!”
Mục Long nói tiếp, rồi vỗ một cái lên vai Kim Bá Thiên.
Ngay sau đó, cơ thể Kim Bá Thiên chợt run lên, ngọn lửa yên lặng đã lâu sâu trong ánh mắt dần nhen nhóm.
Cùng lúc đó, trong tay hắn ta bỗng hiện lên hai con dao thái màu vàng.
Kim Bá Thiên cầm dao thái, đi từng bước một tới chỗ Mạnh Phi Hàn.
“Ta thích ăn thịt nên là sói chứ không phải chó, ta không phải một kẻ nhu nhược!”, trong mắt Kim Bá Thiên lập tức lóe vẻ hung ác.
Mục Long thấy vậy gật đầu, xem ra lời của hắn đã nổi lên chút tác dụng.
Tuy Kim Bá Thiên kia khá yếu đuối và nhát gan, nhưng người như vậy ban nãy lại đứng ra nói chuyện giúp Mục Long thì có thể nói là vô cùng khó có được. Điều ấy khiến Mục Long cảm thấy Kim Bá Thiên rất tốt bụng.