Chương 156
“Thật là một thanh kiếm đáng sợ!”
Nhìn thấy thanh kiếm của Mục Thiên Dao chém xuống, mang theo ngọn lửa trắng, trông lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng thực chất lại ẩn chứa nhiệt độ và sức mạnh khủng khiếp, Mục Long đột nhiên thốt lên một tiếng.
Sau khi nhận ra nguy hiểm, hắn không dám bất cẩn, ngay lập tức né tránh rồi sau đó rút binh khí ra.
Trong tay hắn siết chặt thần kích Như Ý, trên thân trường kích tỏa ra ánh vàng sẫm.
Nhìn thanh kiếm Thực Cốt Băng Viêm trong tay Mục Thiên Dao, sắc mặt của Mục Long hoàn toàn trở nên lạnh băng: “Không ngờ cô lại có bảo vật lợi hại như thế, có điều như vậy cũng có thể làm được gì?”
“Ta có thể đánh bại cô một lần thì cũng có thể đánh bại cô hai lần!”
“Giết!”
Cánh tay của Mục Long chấn động, trong nháy mắt, hắn lập tức tung thần kích Như Ý ra, chém về phía Mục Thiên Dao.
“Nộ Đào Tam Trọng Phá!”
“Sơn Hà Phá Diệt!”
Đúng lúc này, kích ảnh và kiếm quang đan chéo vào nhau, màu vàng và băng lạnh, hai loại chân nguyên, bắt đầu tàn phá.
Sau một hồi chiến đấu, cả hai bắt đầu vô cùng căng thẳng.
Chân nguyên cố định của Mục Long rất bạo ngược, nhưng dù sao cũng chỉ mới khai mở nhất phương huyền cung, còn Mục Thiên Dao có đến thập phương huyền cung, không phải tầm thường, hoàn toàn có thể đọ sức với Mục Long.
Về kinh nghiệm chiến đấu, mặc dù Mục Thiên Dao đã bị Mục Long đánh bại, nhưng trong tay nàng ta có thần binh dị bảo như kiếm Thực Cốt Băng Viêm, khiến Mục Long không thể chiến đấu trong khoảng cách gần.
Còn Mục Thiên Dao, nàng ta vẫn không ngừng vung kiếm Thực Cốt Băng Viêm, tỏa ra vô số ngọn lửa bùng cháy dữ dội, rất khó đối phó.
Nhìn ngọn lửa kỳ dị có thể đốt cháy cả linh lực này, Mục Long đột nhiên nảy ra một ý tưởng lạ.
“Huyết mạch Thao Thiết có thể ăn tươi nuốt sống mọi thứ. Không biết có thể nuốt hết ngọn lửa này không. Nếu ta có thể đối phó được với ngọn lửa này thì Mục Thiên Dao nhất định sẽ thua!”
Mục Long đã nhìn ra được, thập phương huyền cung của Mục Thiên Dao đối với hắn là vô dụng, lý do có thể chống chọi với hắn hoàn toàn là nhờ thanh kiếm Thực Cốt Băng Viêm trong tay nàng ta.
“Mặc dù sức mạnh của Thao Thiết có thể ăn tươi nuốt sống mọi thứ, nhưng Long ca ca vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với huyết mạch Thao Thiết, nhục thể cũng không đủ sức chống chọi với sức mạnh của ngọn lửa này, sợ là chuyện này vô cùng nguy hiểm”, sau khi Hoan Nhi biết suy nghĩ của Mục Long, nàng ta có chút lo lắng, nhắc nhở.
“Vậy có nghĩa là, chuyện này chỉ có tính nguy hiểm chứ không phải là không có khả năng, đúng không?”, Mục Long nghe xong liền hỏi.
“Đúng vậy, Thực Cốt Băng Viêm này chính là bản mệnh yêu hỏa của Băng Viêm Yêu Lang tộc, rất khó đối phó. Cho dù Long ca ca có thể nuốt chửng loại sức mạnh này, thì huynh cũng phải chịu sự đau đớn khi bị đốt cháy xác thịt”, Hoan Nhi nói.
“Đau đớn không hề đáng sợ, không có hy vọng mới đáng sợ”.
“Đây có thể là cơ hội duy nhất của ta để đánh bại Mục Thiên Dao. Nếu không cứ tiếp tục bị tiêu hao như thế này thì chân nguyên của ta sẽ cạn kiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đánh bại”.
Trong khi Mục Long lẩm bẩm, một vẻ kiên định lóe lên trong mắt hắn.
Thành công hay thất bại, thử mới biết được!