Chương 155
Nhưng mà, hơn mười hơi thở trôi qua, hơn một nửa hàn băng chân nguyên xung quanh đều bị nuốt chửng, Mục Long không những không hề hấn gì, mà linh lực trong cơ thể cũng dần dần mạnh lên, chân nguyên dao động càng ngày càng kịch liệt.
“Ngươi…có thể chiếm đoạt sức mạnh của ta!”
Mục Thiên Dao nhìn chòng chọc Mục Long, dù nàng ta không muốn tin nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận một sự thật, chính là Mục Long đã nuốt chửng hàn băng chân nguyên của mình.
“Bây giờ mới hiểu được sao? Muộn rồi, có điều, ta vẫn phải cảm tạ cô, chân nguyên của cô cực kỳ ngưng đọng, đủ để ta khai mở nhất phương huyền cung rồi!”, trên khóe miệng Mục Long hiện lên một nụ cười kỳ quái.
“Ngươi…”
Đúng lúc này, Mục Thiên Dao lập tức thu hồi sức mạnh và hư ảnh huyền cung vào trong cơ thể, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chỉ trong thời gian mười mấy hơi thở, trong số thập phương huyền cung của nàng ta đã có ngũ phương huyền cung gần như khô cạn.
Hiển nhiên, toàn bộ hàn băng chân nguyên đó đều đã bị Mục Long nuốt chửng.
“Ta phải giết ngươi!”, Mục Thiên Dao tức giận đến cùng cực, nàng ta lập tức phất tay, trong tay nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm này không phải là kiếm mà Mục Thiên Dao đã sử dụng trước đây, nó dường như được làm bằng xương cốt của một loại sinh linh nào đó, trên thân kiếm toát ra sát khí và sự hủy diệt vô tận, rõ ràng là thần binh lợi khí cao cấp.
“Kiếm Thực Cốt Băng Viêm!”
Thấy vậy, Triệu Linh Đan lập tức đọc tên thanh kiếm.
Sau đó, nàng ta nhìn Lâu Thính Tuyết đang ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cuộc tuyển chọn vẫn chưa kết thúc mà Lâu sư tỷ đã giao bảo vật cao cấp này cho Mục Thiên Dao rồi. E là có chút không phù hợp nhỉ?”
Năm đó sau khi cao thủ của Tuyết Nguyệt Thần Cung giết chết yêu vương thuộc Nguyên Thần cảnh cực kỳ lợi hại là Băng Viêm lang vương. Hài cốt của yêu vương đã được luyện chế thành thanh bảo kiếm này, sức mạnh vô địch đánh đâu thắng đó, còn có thể điều động Thực Cốt Băng Viêm.
Thực Cốt Băng Viêm này chính là bản mệnh hỏa của Băng Viêm lang vương, thậm chí còn có thể thiêu đốt linh lực, cực kỳ khó đối phó.
Song, Lâu Thính Tuyết lại đưa một vũ khí lợi hại như vậy cho Mục Thiên Dao trước, mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.
“Triệu sư muội nói vậy là không đúng rồi. Trong quy tắc tuyển chọn không có quy định nào nói không được đưa vũ khí cho thí sinh. Ta thấy Mục Thiên Dao không có binh khí phù hợp, cho nên ta đã tùy ý tặng cô ấy một cái”, Lâu Thính Tuyết cười nhẹ đáp.
“Hừ, kiếm Thực Cốt Băng Viêm này là thanh kiếm nổi tiếng của Tuyết Nguyệt Thần Cung. Có thể tùy ý tặng sao? Từ khi nào mà Tuyết Nguyệt Thần Cung trở nên giàu có hào phóng như vậy?”
“Tuyết Nguyệt Thần Cung muốn mưu đồ chiếm đoạt Cửu Khiếu Hóa Long đan thì cũng không cần phải lộ liễu như vậy, đúng không?”, vẻ mặt của Triệu Linh Đan tràn đầy bất mãn.
Về phần Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng, bọn họ lựa chọn im lặng, trong quy tắc tuyển chọn quả thực không cấm tặng binh khí.
“Trừ khi Mục Long có Tử Điện Long Ảnh thương, nếu không e là rất khó đối kháng!”, Kiếm Thập Tam nói, ánh mắt ngưng tụ.