Chương 148
“Tên nhóc Mục Long, trước đó giết con nuôi của ta, lại làm nhục đồ đệ của ta, khiến Huyết Sát Môn mất hết thể diện, đúng là vô cùng hận ta…”
Nói rồi, ông ta lại liếc mắt nhìn vị trí Mục gia, ánh mắt lấp lóe vô cùng âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mục Long lấy Thoái Phàm đỉnh cao, vượt cấp đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt là Bích Cung cảnh, thiên tài tuyệt thế này đã khiến toàn bộ thành Hàn Giang phải chấn động.
Đương nhiên đám người Mục gia vô cùng vui vẻ, có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi còn âm thầm quyết định, muốn lấy Mục Long làm gương, hăng say phấn đấu.
Nhưng mà mặc dù Mục Long đã thắng, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ vẻ hưng phấn nào, hắn chỉ ngồi trên ghế của Mục gia, tiếp tục quan sát trận chiến.
Hắn luôn cảm thấy, Mục Thiên Dao này không đơn giản.
“Mục Thiên Dao, thật ra ta rất hy vọng đối thủ của ta là cô…”, Mục Long lẩm bẩm một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.
Trận chiến trên lôi đài đã bắt đầu.
Xích Huyết Bá Thể, Thiên Linh Hàn Thể, ai mạnh ai yếu, đây là đáp án mà cả thành đều đang chờ mong.
Cho dù đám người biết được Mục Thiên Dao là Bích Cung tầng mười, tu vi vượt xa Cơ Trọng Dương, nhưng không thể dùng cảnh giới để tính thực lực của thiên tài được, lúc trước Mục Long đã chứng minh đạo lý này.
Ai sẽ tiếp tục tranh đoạt vị trí quán quân, tranh đoạt Cửu Khiếu Hóa Long Đan kia đây? Vấn đề này làm cho người ta vô cùng kích động.
“Hình như nàng ta còn giấu giếm điều gì đó…”
Trận chiến đấu này vô cùng kịch liệt, sau khi chú ý hồi lâu, dường như Mục Long đã phát hiện ra một chút manh mối.
Xích Huyết Bá Thể lấy khí huyết mạnh mẽ, chân nguyên hùng hồn làm tên, nhưng chân nguyên Mục Thiên Dao dường như vô cùng vô tận, sau khi chiến đấu một lát, vậy mà đã bắt đầu chiếm ưu thế!
“Ngay cả Xích Huyết Bá Thể cũng không phải là đối thủ của nàng ta sao?”, mặc dù trận chiến còn chưa kết thúc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Mục Long rất phong phú, có vẻ đã thấy được kết cục.
Xích Huyết Bá Thể sở dĩ được xưng là bá thể là bởi vì phong cách chiến đấu dũng mãnh điên cuồng, nếu như không thể dễ dàng đánh bại địch giành chiến thắng mà rơi vào cục diện bế tắc, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Bên trong đám sứ giả của bốn tông, sắc mặt của Tiêu Nhược Cuồng cũng dần dần nghiêm trọng, hắn ta nhìn lướt qua Lâu Thính Tuyết bên cạnh, thấy đối phương vẫn rất bình thản, cũng không biết dưới cái mặt nạ màu bạc thần bí kia là vẻ mặt gì.
Nhưng mà Tiêu Nhược Cuồng là đệ tử của Đấu Chiến Thần Tông, dũng mãnh hiếu chiến, lòng dạ rộng rãi, cũng có thể chịu thua được.
“Xem ra phải chúc mừng Tuyết Nguyệt Thần Cung rồi, chiến lực của Mục Thiên Dao này đúng là không tầm thường”, Tiêu Nhược Cuồng cười nói.
“Tiêu sư huynh quá khen, bàn về lực chiến, đệ tử của Đấu Chiến Thần Tông mạnh nhất trong những người cùng cấp, Thiên Dao cũng chỉ dựa vào cảnh giới để áp chế thôi, nếu như Cơ Trọng Dương được Đấu Chiến Thần Tông bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây!”, Lâu Thính Tuyết khẽ cười nói.
Triệu Linh Đan ở bên cạnh nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng bạc, vừa rồi sử dụng Phá Vọng Thần Đồng, dường như đã thấy được một vài thứ.
Ngay sau đó nàng ta đưa mắt nhìn sang thiếu niên kia ở phía Mục gia, bàn tay ngọc ngà vuốt ve con thỏ linh tên là “Sơ Nhất”, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Phá Vọng Thần Đồng này của ta có thể nhìn được tất cả huyền diệu, nhưng chỉ không nhìn thấu hai sinh linh, một là ngươi, một là hắn, Sơ Nhất, ngươi nói xem hắn có thắng được không…”