Chương 147
Nghe vậy, trong mắt Lãnh Vô Nhai lóe lên một cảm giác cực kì không cam lòng và oán hận, sau đó nói: “Ta… nhận…”
Uỳnh!
Chữ thua còn chưa nói ra khỏi miệng, Mục Long đã tung một cú đá bay hắn ta ra khỏi lôi đài.
“Nhận thua còn lằng nhà lằng nhằng, vẫn nên để ta tiễn ngươi một đoạn đường thì hơn!”
Cả người Lãnh Vô Nhai bay thẳng về hướng Huyết Sát Môn, sắc mặt đám người trong đó vô cùng khó coi, giống như vừa bị người ta cho một cái tát vậy.
Triệu Linh Đan cũng mở mắt: “A, vừa rồi hơi mệt nên nghỉ ngơi một lát, người nào thắng đấy?”
“Lãnh Vô Nhai đâu? Vì sao trên lôi đài chỉ có một mình Mục Long?”, Triệu Linh Đan làm ra vẻ không biết cái gì.
“Giả, tiếp tục giả bộ đi!”, Kiếm Thập Tam khinh bỉ trong lòng.
Cao thủ Linh Văn cảnh đã có tinh khí mênh mông trong cơ thể, có thể không ngủ không nghỉ, Triệu Linh Đan nói vậy, sợ là ngay cả chính hắn ta cũng không tin.
“Ngươi thắng!”, Kiếm Thập Tam nói rồi vuốt ve Chu Thiên Kiếm Đồ của mình, vẻ mặt đau lòng, nếu đã thua cuộc, hắn ta không thể không giao vật này cho Triệu Linh Đan.
“Vậy ta không khách khí nữa”, Triệu Linh Đan nói rồi lập tức lấy Chu Thiên Kiếm Đồ kia tới, dáng vẻ yêu thích không buông tay.
Kiếm Thập Tam nhìn thấy thế thì tức giận đến mức sắp hộc máu, ngươi đã khách khí bao giờ chưa?
Thấy Triệu Linh Đan lấy được báu vật như thế, đương nhiên Lâu Thính Tuyết và Tiêu Nhược Cuồng vô cùng hâm mộ, nhưng cùng lúc đó bọn họ cũng không khỏi không bội phục quyết đoán của Triệu Linh Đan, dám đặt cược cho Mục Long.
Nhưng quan trọng vẫn là Mục Long, không ngờ hắn vẫn luôn giấu dốt, cho đến lúc quan trọng mới bộc lộ tài năng, dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép Lãnh Vô Nhai.
Đây chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt, thiên tài kiếm đạo trời sinh, hơn nữa tu vi còn vượt xa Mục Long, bọn họ cũng không hiểu được vì sao Mục Long lại có chiêu thức mạnh mẽ như thế.
Nhất là Tiêu Nhược Cuồng, hắn ta đến từ Đấu Chiến Thần Tông, cực kỳ hiếu chiến, cảm thấy rất hứng thú với chiến ý kia của Mục Long.
“Mục Long này có chiến ý mạnh như thế, hơn nữa vừa rồi có loáng thoáng nhìn thấy sấm sét màu vàng trong mắt hắn, chắc hẳn cũng là một loại thể chất đặc biệt cực kì hiếm thấy, nếu vào Đấu Chiến Thần Tông của mình…”, Tiêu Nhược Cuồng lẩm bẩm một mình.
Ngay sau đó, hắn ta lại có cảm giác rùng mình ập đến từ phía sau lưng, nhìn kỹ mới thấy lúc này Triệu Linh Đan đang theo dõi hắn ta, ánh mắt sắc như dao, rõ ràng là nghe thấy hắn ta nói gì.
“Tiêu sư huynh, Đấu Chiến Thần Tông của ngươi từ trước đến nay luôn quang minh lỗi lạc, sẽ không làm ra loại chuyện bỉ ổi như cướp mất đồ của người khác chứ? Ta thấy thiên phú của Xích Huyết Bá Thể kia chưa chắc đã nằm dưới Mục Long, nhất định có thể lớn mạnh Đấu Chiến Thần Tông”.
“Khụ khụ, Triệu sư muội nói rất đúng, ta chỉ nói, nói một chút mà thôi…”, Tiêu Nhược Cuồng có chút hổ thẹn.
“Nếu thế cũng tiện, trận chiến tiếp theo chính là Cơ Trọng Dương và Mục Thiên Dao, ta cũng muốn nhìn xem, Xích Huyết Bá Thể và Thiên Linh Hàn Thể, cái nào mạnh hơn”.
Tuy Triệu Linh Đan nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm Mục Long, khóe miệng nở một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt linh thỏ, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Ở chỗ Huyết Sát Môn, môn chủ Tiết Vạn Triệt nhìn chằm chằm Mục Long, sắc mặt lạnh như nước.