“Rất tốt! Thành giao!” Cố Thời Mộ mỉm cười, đứng dậy một cách thanh tao, lấy điện thoại di động ra: “Bây giờ tôi sẽ sai người tới cục cảnh sát, hủy bỏ đơn tố cáo Hình Bội Trân.”

“…” Đường Dạ Khê bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết được rồi nhìn anh.

Người này thật sự là…

Thật sự là…

Cô không biết nên dùng từ gì để hình dung anh nữa.

Đáng sợ?

Thú vui độc ác?

Dù sao giờ phút này trong lòng cô đã đưa ra quyết định, sau này trừ khi vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không làm kẻ thù của người này.

Nếu không thật sự sẽ bị hãm hại đến chết như thế nào cũng không biết.

Cố Thời Mộ nói được làm được, ở trước mặt Đường Cẩm Địch gọi điện cho Cố Thu Vũ, bảo anh ta phái người đi tới cục cảnh sát hủy bỏ bản án, rút đơn tố cáo Hình Bội Trân.

Đường Cẩm Địch mừng rỡ, hai tay chống lên mặt đất gian nan bò dậy.

Chân trái của anh ta bị thương.

Tuy rằng bình thường cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống hàng ngày nhưng không thể vận động mạnh, lúc chuyển trời mưa gió thì sẽ đau nhức.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, anh ta đã quỳ trên mặt đất ba bốn phút, chân trái bị thương đã không chịu nổi, đau âm ỉ mà còn tê cứng khiến anh ta không cử động được.

Cố Thời Mộ cúp điện thoại, liếc nhìn chân trái của anh ta, một bên khóe môi cong lên: “Vết thương trên chân trái của anh là do vụ tai nạn xe đó để lại à?”

Đường Cẩm Địch theo bản năng xoa chân trái của mình, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Tôi không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”

Anh ta bị tông nên khiến chân bị thương.

Bố của dì Trân đã đánh mất sinh mạng quý giá của mình để cứu anh ta.

Mỗi khi nghĩ tới trên thế giới này có một người vì anh ta mà mất đi sinh mạng quý giá nhất, anh ta lại không kìm nổi sự đau lòng.

Vì anh ta mà Hình Bội Trân mất đi người bố của mình, anh ta thật sự áy náy đến tột đỉnh.

Cũng bởi vì thế mà anh ta mới có thể đặt tôn nghiêm của mình sang một bên, không tiếc giá nào cũng phải cứu Hình Bội Trân ra ngoài.

May thay anh ta đã làm được rồi.

Anh ta không để ý tới cảm giác đau âm ỉ ở chân trái, phấn khởi xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi đón dì Trân.”

Nỗi nhục nhã ê chề hôm nay, anh ta sẽ nhớ kỹ.

Hiện tại anh ta không có bản lĩnh đối phó với Cố Thời Mộ.

Nhưng đợi sau này nếu như có cơ hội, anh ta nhất định sẽ trả thù lại.

Anh ta sẽ nhớ thật kỹ món nợ này.

“Đợi một chút.” Cố Thời Mộ mỉm cười nhẹ: “Đừng vội vàng như thế chứ. Cho dù tôi có rút đơn tố cáo Hình Bội Trân thì bà ta cũng không được thả ra nhanh vậy đâu. Ở chỗ tôi có một bí mật liên quan đến tai nạn xe cộ mà năm đó anh gặp phải. Tôi tin chắc rằng anh sẽ cảm thấy rất hứng thú, chi bằng ở lại nghe một chút xem.”

Đường Dạ Khê: “…”

Đến rồi đến rồi.

Cuối cùng cũng đến lúc rồi.

Ra điều kiện với Đường Cẩm Địch trước, lấy việc thả Hình Bội Trân ra ngoài để đối lấy thứ mà anh muốn.

Đường Cẩm Địch đáp ứng chuyện của anh, anh thật sự đồng ý thả Hình Bội Trân ra ngoài.

Đường Cẩm Địch nhất định sẽ mừng rỡ như điên, nhưng chưa vui sướng được mấy phút, anh lại hắt một chậu nước lạnh lên đầu người ta.

Nếu như cô đoán không sai, đợi sau khi anh hai họ của cô biết được chân tướng vụ tai nạn xe năm đó, tám mươi phần trăm là sẽ chạy tới cục cảnh sát ngăn cản cảnh sát hủy bỏ bản án, lại một lần nữa tố cáo Hình Bội Trân tội bắt cóc.

Hình Bội Trân vẫn sẽ không ra ngoài được.

Đây thật sự là….

Lại một lần nữa cô âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này dù chỉ có một tia khả thi thì cô cũng sẽ không làm kẻ địch của Cố Thời Mộ.

Người này không những mạnh mẽ mà lại còn có thú vui cực kỳ độc ác.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Đường Cẩm Địch dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh: “Bí mật về tai nạn xe năm đó tôi gặp phải sao?”

“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ chỉ vào ghế sofa: “Cứ ngồi xuống nói chuyện đã. Tôi bảo đảm anh nghe xong chắc chắn sẽ không thấy hối hận đâu.”

Đường Cẩm Địch nhìn chằm chằm Cố Thời Mộ một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn sang Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê thở dài không một tiếng động, rót cho anh ta một ly nước ấm: “Anh họ, qua đây ngồi đi. Anh nghe bí mật này sẽ có lợi cho anh.”

Bí mật về tai nạn xe là do Cố Thời Mộ bỏ ra nhân lực tiền tài, vô cùng vất vả mới tìm hiểu ra được. Không có sự cho phép của Cố Thời Mộ, cô không có quyền được nói cho cậu và anh họ của mình biết.

Hiện tại Cố Thời Mộ đã quyết định nói ra bí mật này, tốt nhất nên là như vậy.

Cô hy vọng chân tướng mau chóng được làm sáng tỏ, cậu và anh họ của cô không còn giống như hai tên ngốc bị người ta lừa mà chẳng biết gì.

Đường Cẩm Địch hiểu Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê sẽ không lừa anh ta.

Đường Dạ Khê nói bí mật mà Cố Thời Mộ nói ra, anh ta nghe sẽ có lợi cho bản thân. Vậy thì sau khi nghe xong chắc chắn sẽ có lợi cho anh ta.

Nhưng anh ta nghĩ mãi không ra, năm đó anh ta bị tai nạn xe thì có thể có bí mật gì chứ.

Lại còn là bí mật gì mà có thể khiến anh ta có lợi sau khi nghe nó.

Anh ta chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống.

Cố Thời Mộ nghiêng người nói với Đường Dạ Khê: “Gọi điện thoại cho chủ tịch Đường, bảo ông ấy cũng qua đây nghe một chút.”

“Ừ.” Đường Dạ Khê gật đầu đáp một tiếng, cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Lẫm Nhiên.

Đường Lẫm Nhiên đang ở ngay gần đó.

Đường Cẩm Địch muốn tới cầu xin Đường Dạ Khê tha cho Hình Bội Trân, ông ta lo lắng nên đã cùng với Đường Cẩm Địch đi đến đây.

Nhưng mà ông ta vừa mới bị Cố Thời Mộ sỉ nhục một phen, không muốn tới gặp Đường Dạ Khê vào lúc này nên đã không vào trong, chỉ ngồi ở trong xe chờ Đường Cẩm Địch.

Nhận cuộc gọi của Đường Dạ Khê, ông ta nhanh chóng tới phòng VIP.

Bốn người ngồi nghiêm chỉnh, Đường Cẩm Địch nhìn Cố Thời Mộ hỏi: “Rốt cuộc là bí mật gì? Bây giờ đã có thể nói được chưa?”

“Được rồi.” Cố Thời Mộ mỉm cười tao nhã, giơ tay cầm lấy một tập tài liệu mà cấp dưới vừa mới đưa qua đây, đẩy tới trước mặt Đường Lẫm Nhiên và Đường Cẩm Địch: “Nếu như các người vẫn không quá ngu ngốc thì xem cái này đi rồi sẽ hiểu được bí mật mà tôi nói là cái gì.”

Đường Lẫm Nhiên phẫn nộ tới mức sắc mặt chuyển sang màu trắng xanh, gân xanh trên trán như sắp nhảy dựng lên.

Cố Thời Mộ này quá xấu xa.

Tuy rằng gia thế nhà họ Đường không sánh bằng nhà họ Cố nhưng mà ông ta là bề trên.

Cố Thời Mộ nói chuyện với ông ta không có lấy một chút khách khí nào cả, thật sự là vô giáo dục.

Ông ta tức giận đến nỗi các cơ trên mặt đều run rẩy, ngay cả ngón tay cũng run run.

Nếu như gia thế nhà họ Đường mạnh hơn nhà họ Cố, chắc chắn bây giờ ông ta sẽ hắt cốc cafe trước mặt mình lên mặt của Cố Thời Mộ, cẩn thận dạy dỗ lại tên kiêu ngạo chỉ đáng bậc con cháu không biết tôn ti trật tự trước mặt này.

Nhưng mà nhà họ Đường của ông ta không phải là đối thủ của nhà họ Cố, ông ta không thể chọc vào Cố Thời Mộ được.

Mặc dù sự uất ức và phẫn nộ trong lòng sắp khiến lồng ngực ông ta nổ tung, nhưng ông ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ông ta kiềm chế lại hơi thở, hít vào, cố gắng bình ổn lại sự nhục nhã và phẫn nộ trong lòng, ngón tay run rẩy cầm lấy túi tài liệu, lấy tài liệu ra xem.

Xem hết trang thứ nhất, ông ta liền ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt của ông ta không ngừng trợn to, ngón tay cũng run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.

Quay đầu lại nhìn Đường Cẩm Địch đang xem tài liệu, vẻ mặt anh ta cũng không khác gì so với ông ta.

Sau khi xem xong trang thứ hai, cuối cùng Đường Cẩm Địch cũng không nhịn được nữa, tóm chặt lấy tập tài liệu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được chứ?”

Sắc mặt Đường Lẫm Nhiên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thời Mộ, giọng nói run rẩy dữ dội: “Tất cả những gì trong tài liệu này… đều, đều là thật sao?”

Khóe môi Cố Thời Mộ nhếch lên: “Phần sau của tài liệu còn có bản ghi chép chẩn đoán bệnh của Hình Dũng Toàn. Trong hồ sơ chẩn đoán có chữ ký của bác sĩ và con dấu của bệnh viện, nếu như ông vẫn không tin thì có thể sai người đi điều tra.”

Cơ thể anh hơi dựa ra đằng sau, tư thế ngồi càng thêm tao nhã, bình thản nói: “Lúc lần đầu tiên ông ta làm kiểm tra ở bệnh viện có lẽ còn không biết mình đã mắc bệnh nan y. Ông ta cũng vẫn chưa nghĩ tới việc dùng tính mạng của mình đổi lấy vinh hoa phú quý cho nửa đời sau của con gái ông ta. Vì vậy lần kiểm tra đầu tiên của ông ta không hề dùng tên giả, rất dễ điều tra ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play