Ông ta không cho Hình Bội Trân được tình yêu, nhưng ngoài tình yêu ra, tiền tài địa vị, thân phận nữ chủ nhân của nhà họ Đường, tất cả những thứ có thể cho bà ta, ông ta đều cho hết.

Ông ta dung túng Hình Bội Trân nhiều năm như vậy, thậm chí còn hơn cả hai đứa con trai của mình.

Tất cả những thứ này còn không phải là vì nhà họ Đường nợ Hình Dũng Toàn một mạng hay sao.

Ông ta đã trả nợ nhiều năm như thế, cho Hình Bội Trân nhiều như vậy, nếu như bà ta còn có chút lương tâm thì đã không treo bên miệng lời thề của ông ta bên giường bệnh của Hình Dũng Toàn trước lúc Hình Dũng Toàn hấp hối.

Quả nhiên người đàn bà này trước sau như một, thô lỗ độc ác vô giáo dục.

Vẫn khiến cho ông ta ghê tởm như trước đây.

“Tôi không cần biết, các người nhất định phải cứu tôi ra ngoài.” Hình Bội Trân không thèm nhìn đến bộ dạng sắp hộc máu của Đường Lẫm Nhiên, vẫn khóc lóc ầm ĩ: “Anh Nhiên, Tiểu Địch, cầu xin các người, các người nhất định phải cứu tôi ra ngoài. Bố tôi chỉ có một đứa con gái là tôi thôi. Nếu như ông biết tôi bị ngồi tù chịu khổ, bố tôi có chết cũng không nhắm mắt.”

“Con đi tìm Khê Khê.” Đường Cẩm Địch im lặng hồi lâu, đứng phắt dậy bước nhanh ra bên ngoài: “Cho dù phải quỳ xuống cầu xin cô ấy, con cũng nhất định phải cứu dì Trân ra ngoài.”

“Tiểu Địch…” Đường Lẫm Nhiên đuổi theo anh ta ra ngoài.

Hình Bội Trân cũng muốn ra ngoài nhưng lại bị quản ngục giữ chặt lại.

“Tiểu Địch, con nhất định phải cứu dì Trân ra ngoài đấy! Tiểu Địch…” Hình Bội Trân liều mạng giãy giụa gào to ra bên ngoài.

Đường Cẩm Địch chạy một mạch ra khỏi trại tạm giam, ngón tay run rẩy ấn vào số điện thoại của Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê không nghe máy.

Anh ta gửi một tin nhắn cho Đường Dạ Khê: “Khê Khê, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em. Bây giờ, lập tức, ngay và luôn.”

Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ đang mua quà cho hai đứa nhỏ, chuẩn bị quay về nhà cũ nhà họ Cố.

Nhìn thấy tin nhắn của Đường Cẩm Địch gửi tới, Đường Dạ Khê lại muốn thở dài.

Cố Thời Mộ liếc qua, mỉm cười nói: “Đi dạo phố lâu vậy rồi cũng mệt rồi, tìm chỗ nào ngồi nghỉ uống gì đó đi.”

Đường Dạ Khê nghiêng đầu nhìn anh: “Anh sẽ nói tất cả chuyện của Hình Dũng Toàn cho anh họ thứ hai của tôi à?”

“Xem không khí thế nào đi.” Cố Thời Mộ nhếch môi mỉm cười lịch sự: “Nếu như không khí tốt thì có thể cân nhắc.”

"..." Đường Dạ Khê.

Có chắc là xem không khí không, chứ không phải là xem tình hình nào có thể khiến cho cậu và anh họ thứ hai của cô càng khó chịu hơn sao?

Gần đó có một câu lạc bộ tư nhân tên là Bán Thiên Yêu.

Đường Dạ Khê gửi địa chỉ cho Đường Cẩm Địch, cùng với Cố Thời Mộ đi vào Bán Thiên Yêu.

Hai người chọn một phòng VIP, gọi một vài món ăn và đồ uống nhẹ.

Hai người đợi ở phòng VIP khoảng hai mươi phút, Đường Dạ Khê đã uống hết đồ uống thì Đường Cẩm Địch cũng tới nơi.

Anh ta gõ cửa vào phòng, Đường Dạ Khê đứng dậy nghênh đón.

Anh ta không nói câu nào, đi thẳng tới trước mặt Đường Dạ Khê, không nói hai lời, quỳ phịch một tiếng dưới chân Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê bị anh ta dọa hết hồn, sợ tới mức lùi lại phía sau vài bước, kinh ngạc nói: “Anh họ, anh làm gì thế?”

“Khê Khê, cầu xin em, xin em hãy buông tha cho dì Trân.” Đường Cẩm Địch quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, cúi đầu nói: “Anh biết tất cả mọi chuyện đều là lỗi của dì Trân. Nhưng mà xin em niệm tình bố dì ấy đã từng cứu anh một mạng, anh lại cứu em một mạng, xin em tha cho dì ấy lần này… chỉ lần này thôi.”

Cố Thời Mộ cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Dạ Khê sóng vai đứng cùng với cô, cúi mắt nhìn Đường Cẩm Địch đang quỳ trên mặt đất, khẽ bật cười: “Vì cứu Hình Bội Trân mà anh cũng thật sự liều mạng đấy.”

“Ơn cứu mạng lớn hơn trời.” Đường Cẩm Địch cúi đầu cắn răng nói: “Nếu như không phải bố dì Trân từng cứu tôi, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi nợ bố dì Trân một mạng, tôi phải có trách nhiệm cứu dì ấy… Vì vậy, Khê Khê à, anh cầu xin em tha cho dì Trân đi.”

Hai tay anh ta nắm thành quyền, dập đầu thật mạnh với Đường Dạ Khê.

“Cộp” một tiếng, trán anh ta đập mạnh lên mặt đất cứng rắn.

“Anh họ, anh đừng như vậy…” Đường Dạ Khê ngồi xổm xuống đỡ anh ta dậy.

Cố Thời Mộ cười khẽ: “Tôi đoán thử nhé, câu tiếp theo chắc hẳn anh sẽ nói nếu như em không đồng ý thì anh sẽ không đứng lên.”

Sắc mặt vốn đã trắng xanh của Đường Cẩm Địch vì cảm thấy hổ thẹn mà đỏ bừng lên.

Nhưng bây giờ anh ta không lo nghĩ được điều gì nữa.

Anh ta quỳ phục trên mặt đất, cắn chặt răng chịu đựng cảm giác hổ thẹn mãnh liệt, khàn giọng nói: “Đúng, tôi muốn nói như vậy. Nếu như các người không đồng ý thì tôi sẽ quỳ mãi ở đây, quỳ đến bao giờ các người đồng ý mới thôi.”

“Tôi đã nói với bố anh rồi….” Cố Thời Mộ nhếch khóe môi, vẻ mặt sung sướng nhìn anh ta: “Chuyện này Đường Dạ Khê không quyết định được, anh nên cầu xin tôi mới phải.”

“Được, tôi cầu xin anh.” Đường Cẩm Địch cắn răng nói: “Anh Cố, tôi cầu xin anh tha cho dì Trân của tôi. Chỉ cần anh đồng ý buông tha cho dì Trân, anh có điều kiện gì cứ việc nói ra. Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định tôi sẽ làm.”

Cố Thời Mộ nhướng mày: “Nghe anh nói như vậy, tôi phát hiện mình thật sự có một chuyện cần anh giúp…”

Trong nháy mắt, trong lòng Đường Cẩm Địch dấy lên tia hi vọng, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía anh: “Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định làm theo.”

Cố Thời Mộ khẽ cười: “Con người tôi ấy mà, điều không thích nhất là ép buộc người khác. Vì vậy chuyện mà tôi nói chỉ cần anh đồng ý làm thì nhất định có thể làm được.”

"..." Đường Cẩm Địch bị tức đến nội thương.

Anh ta đã bị ép phải quỳ xuống như thế này, đây mà là thứ anh gọi là không thích nhất là ép buộc người khác sao?

Cố Thời Mộ nói tới đây thì dừng lại không nói tiếp nữa.

Đường Cẩm Địch quỳ ở đó chờ anh nói tiếp, nhưng mãi vẫn không thấy anh nói ra câu sau.

Cố Thời Mộ, anh khinh người quá đáng!

Nhưng tình thế cấp bách, người đi cầu xin là anh ta, anh ta còn có thể như thế nào được?

Anh ta chỉ có thể cố nén nỗi uất ức nhục nhã ê chề trong lòng, hỏi: "Không biết là anh Cố muốn tôi làm chuyện gì?"

“Đơn giản thôi.” Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn Đường Dạ Khê rồi ngồi xổm xuống một cách tao nhã, nhìn Đường Cẩm Địch nói: “Tôi muốn từ hôm nay trở đi, anh quên chuyện anh đã từng cứu Đường Dạ Khê một mạng đi. Cả cuộc đời này của anh không được nhắc tới chuyện này trước mặt bất kỳ ai nữa. Hay nói cách khác, tôi muốn dùng chuyện buông tha cho Hình Bội Trân đổi lấy ơn cứu mạng mà Đường Dạ Khê thiếu nợ anh…”

Anh nhìn Đường Cẩm Địch, khóe môi cong lên: “Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho anh. Động một tý là lại ôm ân huệ chờ báo đáp, như vậy thật sự rất xấu xa.”

Nội thương của Đường Cẩm Địch càng thêm nghiêm trọng.

Anh ta tức đến nỗi máu trong lồng ngực dâng lên, cả khuôn mặt anh ta chuyển từ xanh sang trắng.

Những gì Cố Thời Mộ nói đều là sự thật.

Quả thật anh ta đã cứu mạng Đường Dạ Khê.

Nếu như không phải anh ta, Đường Dạ Khê đã sớm bị sỉ nhục đến chết.

Không có anh ta sẽ không có Đường Dạ Khê của hôm nay.

Tất cả những gì Đường Dạ Khê có được ngày hôm nay đều là do anh ta mang lại. Đường Dạ Khê báo đáp lại anh ta là chuyện nên làm, như vậy làm sao có thể gọi là ôm ân huệ chờ báo đáp được?

Nhưng mà lúc này anh ta hoàn toàn không dám tranh luận chuyện gì với Cố Thời Mộ.

Ngay cả khi có ngàn vạn lời có thể cãi lại, nhưng anh ta không dám nói một lời.

Anh ta sợ Cố Thời Mộ sẽ đổi ý, không chịu thả Hình Bội Trân ra ngoài.

Anh ta cắn răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý, chỉ cần anh tha cho dì Trân của tôi, ơn cứu mạng của tôi đối với Khê Khê sẽ xóa bỏ. Sau này tôi cũng không bao giờ nhắc tới nó nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play