Đường Lẫm Nhiên gật đầu: "Bố biết, bố đang nghĩ cách."

"Còn cách nào nữa chứ?" Đường Cẩm Địch lo lắng nói: "Cả Dạ Đô này đều là địa bàn của Cố Thời Mộ. Chỉ cần Cố Thời Mộ không mở miệng buông tha thì dì Trân đừng hòng ra ngoài được! Bố, hay là chúng ta đi tìm Cố Thời Mộ đi? Không phải Cố Thời Mộ đã nói rằng Tiểu Sơ, Tiểu Thứ là con của anh ta sao? Dù thế nào thì nhà họ Đường chúng ta cũng đã giúp anh ta nuôi lớn hai đứa con, anh ta báo đáp công ơn của chúng ta như vậy sao?"

“Tiểu Địch, khi nào thì con mới trưởng thành chín chắn hơn vậy?” Đường Lẫm Nhiên bất lực nhìn anh ta nói: “Nếu là trước đây, chúng ta còn có thể nói anh ta phải báo đáp công ơn, nhưng mà bây giờ, chính miệng con đã nói Đường Dạ Khê chính là con gái của cô con. Nếu như vậy thì Tiểu Sơ, Tiểu Thứ chính là cháu ngoại của cô dượng của con, vậy thì chúng ta nuôi dưỡng Tiểu Sơ, Tiểu Thứ chẳng phải là chuyện theo lẽ thường tình hay sao?"

"Nếu chúng ta lấy ân tình nuôi dưỡng Tiểu Sơ, Tiểu Thứ để áp chế Cố Thời Mộ, cô dượng của con mà nghe được chuyện này thì họ sẽ nghĩ chúng ta như thế nào đây? Con muốn họ coi thường chúng ta sao?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đường Cẩm Địch lo lắng giậm chân: "Bố, nhất định phải cứu dì Trân, chúng ta không thể bỏ mặc dì Trân được!"

"Bố không nói sẽ bỏ mặc bà ấy." Đường Lẫm Nhiên thở dài: "Bố đến trại tạm giam gặp bà ấy, xem có cách nào để bà ấy liên lạc với Đường Dạ Khê không, phải để đích thân bà ấy đi cầu xin Đường Dạ Khê. Dù nói thế nào thì cuối cùng cũng là người một nhà, nếu bà ấy có thể cúi đầu nhận sai với Đường Dạ Khê, nói không chừng Đường Dạ Khê sẽ tha thứ và cứu bà ấy ra ngoài."

Lúc nãy ông ta bị Cố Thời Mộ châm biếm một trận, hận không thể đào mấy tấc đất để chui xuống cho khỏi bẽ mặt rồi.

Ông ta không dám đi tìm Cố Thời Mộ hay Đường Dạ Khê nữa.

Nhưng Hình Bội Trân chính là người liên quan trực tiếp, bà ta có thể tìm gặp họ.

Từ trước tới giờ, Hình Bội Trân luôn là người bắt nạt Đường Dạ Khê.

Lần này, nếu Hình Bội Trân chủ động cúi đầu trước Đường Dạ Khê và nói những điều tốt đẹp hơn với Đường Dạ Khê, có lẽ Đường Dạ Khê sẽ tha thứ cho bà ta.

Cố Thời Mộ nói rằng Đường Dạ Khê không thể nhúng tay vào chuyện này, nhưng ông ta không tin.

Ông ta có thể nghe ra được những lời Cố Thời Mộ nói đều là để bảo vệ Đường Dạ Khê.

Cố Thời Mộ nói ông ta mặt dày với Đường Dạ Khê cũng vô dụng, tất cả mọi chuyện đều do anh định đoạt. Nhưng điều này chỉ là do anh đang giảm áp lực, chặn mọi trách nhiệm cho Đường Dạ Khê mà thôi.

Anh càng làm như vậy, càng cho thấy anh rất coi trọng Đường Dạ Khê.

Ông ta tin rằng chỉ cần Đường Dạ Khê bằng lòng tha thứ cho Hình Bội Trân, Cố Thời Mộ nhất định sẽ nể mặt Đường Dạ Khê và bỏ qua cho Hình Bội Trân.

Ông ta đã nghĩ như vậy.

Đường Cẩm Địch cũng cho rằng điều đó có lý.

Vì vậy, anh ta nói: "Con cũng đi! Tính tình của dì Trân khá bướng bỉnh, con sợ bà ấy không chịu cúi đầu trước mặt Đường Dạ Khê, con đi khuyên nhủ bà ấy."

Đường Lẫm Nhiên gật đầu: "Con muốn đi thì đi."

Hai cha con cùng nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, tức tốc đến trại tạm giam.

Sau khi làm theo đúng quy trình, hai cha con đã gặp được Hình Bội Trân một cách suôn sẻ.

Lúc Hình Bội Trân mặt mũi bầm dập nhìn thấy hai cha con, bà ta lập tức khóc thét: "Anh Nhiên! Tiểu Địch! Sao bây giờ hai người mới đến? Có phải hai người đến cứu em ra ngoài không? Mau… mau…"

Bà ta giơ hai tay bị còng lên trước mặt nữ cảnh sát: "Mau mở khóa còng tay cho tôi, tôi có thể ra ngoài rồi! Tôi có thể ra ngoài rồi!"

Đường Lẫm Nhiên vô cùng xấu hổ: "Bội Trân, em bình tĩnh một chút."

Thấy nữ cảnh sát đứng yên bất động, lại còn nhìn mình với ánh mắt khinh thường, Hình Bội Trân sững sờ.

Bà ta kinh ngạc nhìn về phía Đường Lẫm Nhiên và Đường Cẩm Địch: "Anh Nhiên, Tiểu Địch, không phải hai người đến cứu em ra ngoài sao? Không! Không, hai người nhất định tới đây để cứu em đúng không? Hai người mau cứu em đi, em không thể ở trong này một giây một phút nào nữa. Em muốn lập tức đi ra ngoài."

"Được rồi, im đi! Đừng la nữa!" Đường Lẫm Nhiên hét lên.

Hình Bội Trân sợ hãi đến rùng mình, đột nhiên bị Đường Lẫm Nhiên lớn tiếng nạt nộ, bà ta lập tức hạ giọng, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin Đường Lẫm Nhiên: "Anh Nhiên, anh mau cứu em ra ngoài đi, đây không phải là nơi cho người ở đâu. Ở đây thêm một phút nào nữa, em sẽ chết mất."

Nơi này thật sự kinh khủng. Không có phòng đơn, tám phạm nhân sống chung trong một phòng.

Không có gì trong phòng ngoại trừ tám chiếc giường phẳng cứng ngắc và một bồn cầu.

Bà ta là người cuối cùng bị nhốt vào phòng, giường của bà ta ngay bên cạnh bồn cầu, bà ta có bịt kín cỡ nào thì mùi hôi thối của bồn cầu cũng xộc thẳng vào mũi.

Không chịu được nên bà ta đập mạnh cánh cửa sắt và gọi quản giáo đến đổi giường cho mình.

Kết quả là quản giáo không đến, vậy mà còn bị mấy người cùng phòng đánh cho một trận nhừ tử.

Bà ta quỳ xuống xin tha, các phạm nhân yêu cầu bà ta bò đến chỗ bồn cầu kì cọ mấy lần mới bằng lòng tha cho bà ta.

Bà ta bị đánh nên toàn thân đều đau nhức, cả một đêm qua đều không thể nào ngủ được.

Hôm qua bà ta tức giận nên không ăn cơm tối, lại bị các phạm nhân khác cướp mất.

Đồ ăn sáng nay cũng bị các phạm nhân khác cướp luôn.

Đến trưa, bà ta đói quá không chịu nổi nên bèn báo quản giáo.

Thức ăn còn khó nuốt hơn đồ ăn cho chó nhà bà ta, nhưng khi cơm nước xong trở về phòng thì bà ta lại bị các phạm nhân đánh hội đồng lần nữa.

Chỉ một ngày một đêm, bà ta đã phải chịu những đau khổ mà cả đời này bà ta chưa từng trải qua.

Từng phút từng giây, bà ta đều mong ngóng cha con Đường Lẫm Nhiên mau chóng đến cứu mình ra ngoài.

Bà ta không thể chịu đựng được cuộc sống như thế này một phút một giây nào nữa.

“Anh cũng muốn cứu em ra ngoài, nhưng em cũng biết, nơi này là Dạ Đô, không phải nước W.” Đường Lẫm Nhiên bất lực nhìn bà ta: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm việc nên suy nghĩ trước sau một chút, sao em không chịu nghe? Em tự chuốc phiền phức ở nước W còn chưa đủ, còn chạy tới Dạ Đô tìm chỗ chết. Bây giờ thì hay rồi, Dạ Đô đều là địa bàn của nhà họ Cố, anh có muốn cứu em ra ngoài thì cũng phải có chút bản lĩnh!"

“Anh Nhiên, ý anh là gì?” Hình Bội Trân run giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh và Tiểu Địch không đến cứu em sao? Không, không…”

Bà ta lắc đầu như trống bỏi, hất mạnh tay Đường Lẫm Nhiên ra, nước mắt lưng tròng: "Anh Nhiên, anh nhất định phải cứu em, anh phải nhanh chóng cứu em ra ngoài. Em biết mình sai rồi, em sẽ không dám nữa, em sẽ nghe lời anh, tất cả đều nghe theo anh hết."

Trên tay bà ta còn dính thứ nước gì đen kịt khiến Đường Lẫm Nhiên cảm thấy buồn nôn.

Ông ta không khỏi tự nhủ trong lòng, nhất định phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng!

Đây là con gái của ân nhân cứu mạng con trai ông ta.

Trước khi Hình Dũng Toàn qua đời, ông ta đã thề bên giường bệnh của Hình Dũng Toàn rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với con gái của ông ấy, quan tâm chăm sóc bảo vệ và không để bà ta chịu oan uất.

Đó là lời hứa của ông ta, Hình Bội Trân là trách nhiệm của ông ta.

Dù cho bà ta có làm điều gì ngu xuẩn hay tự đâm đầu vào chỗ chết đi nữa thì ông ta cũng không thể mặc kệ bà ta.

Ông ta cố hết sức rút tay ra khỏi tay Hình Bội Trân, nhìn bà ta và nói: "Em muốn ra ngoài thì bây giờ chỉ có một cách..."

Một tia hy vọng lập tức dấy lên trong đôi mắt của Hình Bội Trân, bà ta gấp gáp hỏi: "Cách gì?"

"Gọi điện cho Dạ Khê, cầu xin Dạ Khê tha thứ..." Đường Lẫm Nhiên lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Hình Bội Trân.

"Cái gì? Anh bảo em gọi cho đồ con hoang kia sao?" Hình Bội Trân lập tức hét lên: "Em không muốn! Em không muốn cầu xin đồ con hoang đó! Chính con nhóc đó và hai đứa con hoang của cô ta đã hại em thành như này, đồ khốn nạn đó…"

“Đủ rồi, em câm miệng đi!” Nghe bà ta mở miệng ra là đồ con hoang này kia, Đường Lẫm Nhiên tức giận đến mức gân xanh trên trán đập liên hồi, ông ta vỗ mạnh xuống bàn: “Sau này không được mắng chửi Dạ Khê và Tiểu Sơ Tiểu Thứ nữa."

Hình Bội Trân rùng mình vì tiếng mắng của ông ta, đôi môi run rẩy hỏi: "Tại sao, tại sao? Chúng nó hại em thành thế này, tại sao em lại không thể mắng chửi chúng nó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play