Anh mỉm cười nhìn Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê lúng ta lúng túng trước ánh nhìn của anh, sau đó cô co người lại hướng ra cửa xe để giữ khoảng cách với Cố Thời Mộ.

Cảm giác mà người đàn ông này mang lại cho cô đặc biệt nguy hiểm.

Chỉ có giữ khoảng cách xa với anh như vậy mới khiến cô có cảm giác an toàn.

Cố Thời Mộ khẽ cười: “Sao em lại trốn xa như vậy? Tôi cũng đâu ăn thịt em chứ.”

“Ai trốn đâu? Tôi không trốn, tôi chỉ thấy… bên cửa sổ mát hơn!” Đường Dạ Khê tự nhận giá trị vũ lực của mình khá bùng nổ, tuyệt đối không được e ngại bất cứ ai mà phải vất vả duy trì tính cách của mình.

“Được thôi.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Em không trốn.”

Miệng của anh nói rằng cô không trốn nhưng vẻ mặt của anh lại như nói rằng: “Em cố tình gây sự. Có điều tôi không so đo tính toán với em, tôi không vạch mặt em thôi.”

Đường Dạ Khê: “...”

Ở chung với người này vẫn luôn có cảm giác thất bại như vậy sao?

Tại sao anh cứ khăng khăng là bố ruột của con trai cô, hơn nữa cô còn không thể đánh lại anh nữa chứ?

Thật sự muốn đánh anh quá.

Cô âm thầm tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần: “Mình không được tức giận, mình không được tức giận, mình không được phép tức giận.” Sau đó cô mới hỏi Cố Thời Mộ: “Anh đã biết cậu của tôi bị Hình Dũng Toàn tính kế, vậy tại sao lúc nãy anh không nói cho ông ta biết chứ?”

“Tại sao tôi phải nói cho ông ta biết?” Cố Thời Mộ mỉm cười: “Nếu cậu của em biết được sự thật, ông ta sẽ phát hiện rằng thật ra Hình Bội Trân không phải là con gái của ân nhân cứu mạng con trai mình, còn ông ta lại bị con gái của kẻ thù đùa giỡn như một kẻ ngốc. Tôi vừa tống Hình Bội Trân vào tù, nếu nói cho ông ta biết tin tức này thì chẳng phải ông ta sẽ vỗ tay ăn mừng sao?”

Đường Dạ Khê: “…Vậy không phải trùng hợp sao? Trùng hợp là cậu tôi không cần phải đi cầu xin người khác để cứu Hình Bội Trân ra ngoài nữa.”

“Ông ta cho tôi lợi ích gì chứ? Tại sao tôi phải cho ông ta sự trùng hợp như vậy?” Cố Thời Mộ mỉm cười nhìn cô: “Tôi còn muốn nhìn thấy ông ta sốt ruột đến mức tức giận, nhảy dựng lên, kiệt sức, nằm phục xuống và cầu xin sự giúp đỡ. Để rồi ông ta lại phát hiện ra rằng dù ông ta có làm như vậy thì cũng không thể nào cứu được Hình Bội Trân ra. Ông ta sẽ tức giận, buồn bã, đau đớn, cả đêm không ngủ được, ngày đêm sống trong sự giày vò đau khổ. Như vậy thật tốt biết bao?”

Đường Dạ Khê: “...”

Không biết giữa Cố Thời Mộ và cậu của cô đã có mối hận thù sâu sắc như thế nào vậy?

Cô nhìn Cố Thời Mộ với vẻ một lời khó nói hết và nói: “Cậu của tôi, ông ta… đã từng đắc tội với anh sao?”

“Ừ.” Cố Thời Mộ tao nhã gật đầu: “Đã từng đắc tội.”

Đường Dạ Khê hỏi: “Ông ta đắc tội với anh như thế nào vậy?”

Ông ta đã khiến em sắp chết nên tôi chỉnh đốn ông ta.

Cố Thời Mộ nhìn Đường Dạ Khê nở nụ cười quyến rũ: “Ông ta đã đối xử không tốt với các con trai tôi và mẹ của con trai tôi.”

“…” Đường Dạ Khê sững sờ.

Đây là câu trả lời mà cô không ngờ tới.

Vì vậy, Cố Thời Mộ không khoan nhượng với cậu của cô là vì anh đang đấu tranh cho sự bất công của cô và các con trai của cô sao?

Một cảm giác khác lạ nhanh chóng tràn ngập trong lồng ngực cô.

Cô không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào.

Có vị hơi ngọt ngào, hơi chát và còn rất ấm áp nữa.

Cô và hai đứa con sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bênh vực cho ba mẹ con bọn họ.

Cô nhìn Cố Thời Mộ với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

“Cảm ơn...” Cô không phải là người giỏi ăn nói.

Ngoài hai từ này, cô không thể nghĩ ra lời nào khác để cảm ơn Cố Thời Mộ.

Cô yên lặng suy nghĩ, nếu sau này có cơ hội thì nhất định cô sẽ đối xử tốt hơn với người đàn ông này.

Mặc dù nhìn thoáng qua anh có vẻ hơi đáng sợ, nhưng anh đối xử rất tốt với cô và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ.

Anh còn bênh vực cho mẹ con cô khỏi bị kẻ xấu bắt nạt nữa.

Những gì anh nói với người cậu của cô ban nãy cũng là để bảo vệ cho cô, nói đi nói lại thì ý của anh chính là bắt người cậu của cô không được gây khó dễ cho cô.

Nhưng...

Cô cụp mắt xuống, khẽ nói: “Thật ra... mặc dù mấy người nhà cậu tôi không yêu thương tôi như người thân của họ, nhưng dù sao thì anh họ thứ hai của tôi đã cứu mạng tôi, nhà họ Đường đã che chở cho tôi khôn lớn. Anh cả còn mời những vị sư phụ nổi tiếng về dạy võ công cho tôi... Có thể nói, nếu không có nhà họ Đường thì sẽ không có Đường Dạ Khê như ngày hôm nay. Nên tôi không đủ tư cách để oán giận họ.”

“Người anh họ thứ hai của em đã cứu em vì đó chỉ là suy nghĩ bất chợt mà thôi.” Cố Thời Mộ nói: “Anh ta cứ nhất định muốn giữ em ở lại nhà họ Đường vì anh ta đang trong thời kỳ nổi loạn. Anh ta chỉ muốn đối đầu với Đường Lẫm Nhiên, mà Đường Lẫm Nhiên lại không thích em, cho nên anh ta càng muốn giữ em lại để chọc tức Đường Lẫm Nhiên.”

Anh dựa lưng vào ghế, tư thế vẫn thoải mái và tao nhã như trước nhưng giọng điệu lại dần trở nên nhẹ nhàng hơn: “Sau khi anh ta giữ em ở lại nhà họ Đường thì cứ để mặc cho Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y tra tấn em. May mà Đường Cẩm Tiêu đi du học trở về, anh ta vẫn còn chút lương tâm nên đã ngăn cản Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y ngược đãi em, nếu không thì có thể em đã chết trong nhà họ Đường rồi…”

Anh nhướng mày nhìn Đường Dạ Khê: “Em không hề hận Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y một chút nào sao?”

“Hận chứ! Tôi cũng không phải là người gỗ, làm sao có thể không hận họ được? Nhưng nếu tôi hận thì có thể làm gì được chứ?” Đường Dạ Khê nở nụ cười bất lực: “Bố của Hình Bội Trân chính là ân nhân cứu mạng của người anh họ thứ hai của tôi, anh ấy lại là ân nhân cứu mạng của tôi, thế nhưng anh ấy lại bảo vệ cho Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y. Tôi được nhà họ Đường nuôi lớn, nhà họ Đường đã có ơn dưỡng dục với tôi nên tôi có thể làm gì với Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y đây?”

“Trước đây thì không thể, nhưng sau này thì có thể.” Cố Thời Mộ hơi nhếch miệng: “Lần này Hình Bội Trân đã phạm tội bắt cóc không thành. Ít nhất là sẽ bị phán quyết ba năm tù. Hơn nữa, sau khi Đường Lẫm Nhiên biết sự thật thì nhất định ông ta sẽ ly hôn với bà ta. Nếu bà ta mạng lớn, có thể sống sót ra khỏi nhà tù thì lúc đó mới phát hiện mình đã mất hết tất cả sau mấy năm bị giam trong tù. Còn về phần Đường Cẩm Y…”

Anh xoa đầu ngón tay, khẽ cười: “Thật ra tôi rất muốn biết, khi Đường Lẫm Nhiên biết Hình Dũng Toàn không phải là ân nhân cứu đứa con trai thứ hai của ông ta, mà lại là kẻ thù luôn tính kế hãm hại ông ta, không biết ông ta có còn một mực yêu thương Đường Cẩm Y nữa không…”

Bỗng nhiên anh lại bật cười: “Nói đến đây, tôi lại muốn ngay lập tức nói cho Đường Lẫm Nhiên biết rõ sự thật quá.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô cũng thấy rằng, dù cô làm thế nào đi chăng nữa cũng vẫn khiến cậu cô và mẹ con Hình Bội Trân càng thêm khó chịu. Cố Thời Mộ muốn làm gì thì làm vậy.

“Được rồi, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.” Cố Thời Mộ cười nói: “Nếu Đường Lẫm Nhiên đến cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho ông ta biết sự thật. Tôi tin rằng biểu hiện của ông ta sẽ rất tuyệt đấy.”

Anh cười với Đường Dạ Khê: “Nếu em không có ở đó, tôi sẽ cho người quay lại cho em.”

Đường Dạ Khê: “...”

Thật sự cảm ơn anh.

Nhưng cô thực sự không muốn nhìn thấy điều đó.

“Tôi không biết khi nào chủ tịch Đường sẽ liên lạc với tôi.” Trên mặt của Cố Thời Mộ đầy vẻ mong chờ.

Đường Lẫm Nhiên, người được anh nhớ nhung đang vội vàng bước ra ngoài.

Ông ta vừa đến phòng khách thì vừa vặn Đường Cẩm Địch cũng đang đi từ tầng trên xuống.

Đường Cẩm Địch sốt sắng hỏi: “Bố, thế nào rồi? Khê Khê đã đồng ý chưa?”

“Chưa.” Đường Lẫm Nhiên ngượng ngùng nói ông ta bị Cố Thời Mộ lăng nhục đến mức xấu hổ không có chỗ chui. Ông ta nói ít mà ý thì nhiều: “Cố Thời Mộ gánh hết mọi chuyện, không để cho bố nói chuyện với Dạ Khê.”

“Vậy phải làm sao đây?” Đường Cẩm Địch lo lắng nói: “Bố, nhất định bố phải tìm cách cứu dì Trân! Làm sao dì Trân có thể sống nổi ở những nơi như nhà tù chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play