“Được rồi, được rồi. Đừng nói nữa!” Ông Cố vội vàng xua tay: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ hai đứa mau đi đăng ký nhanh đi. Đợi lát nữa quay về có người hỏi thì hai đứa cứ nói là đã kết hôn lâu rồi, sau khi cưới thì tình cảm không hòa hợp nên hai đứa sống riêng và bây giờ tình cảm đã hòa hợp lại. Hai đứa cháu ngoan của bố đều là hai đứa con hợp pháp. Chuyện giữa hai đứa, bố không quan tâm nhưng bất cứ ai cũng không được làm mấy cục cưng ngoan ngoãn của bố phải chịu ấm ức.”

Đường Dạ Khê: “…”

Cứ thế ra lệnh cho hai người họ đi đăng ký kết hôn ngay lập tức mà còn nói là không quan tâm đến chuyện giữa hai người ư?

Có điều, mệnh lệnh của ông lại rất hợp với ý của cô. Để con trai của cô trở thành đứa con hợp pháp thì điều này cực kỳ hấp dẫn.

Cô không thể nào chống cự lại được.

Cô nhìn về phía Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ gật đầu: “Được rồi, bây giờ đi luôn.”

Ông Cố cười ha ha, liếc mắt tỏ vẻ xem thường: “Hôm nay bố mới biết con trai của bố là một tên chỉ nhìn diện mạo thôi đấy. Nông cạn!”

Cố Thời Mộ: “...”

Thôi bỏ đi.

Dù sao cũng là bố ruột của mình mà.

Có sao đâu?

Anh hỏi Đường Dạ Khê: “Có giấy tờ đầy đủ không?”

“Tất cả đều ở đây.” Đường Dạ Khê nói: “Nhưng ngay bây giờ thì chưa thể đi được. Tôi phải đợi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thức dậy để nói với chúng một tiếng rồi mới đi được. Nếu Tiểu Thứ tỉnh dậy mà không thấy tôi, thằng bé sẽ khóc đấy.”

“Không sao, không sao!” Ông Cố xua tay: “Đã có bố trông bọn nhỏ rồi. Nếu mấy đứa nhỏ thức dậy mà tìm con thì bố sẽ gọi điện cho con.”

“Chuyện này...” Đường Dạ Khê hơi do dự.

“Nghe lời bố đi.” Cố Thời Mộ nói: “Em càng một tấc không rời như thế này thì chúng càng không có cảm giác an toàn khi em rời khỏi. Nếu em tách khỏi chúng vài lần và quay lại trong thời gian đã thỏa thuận, lúc đó chúng sẽ biết rằng dù em có đi đâu thì nhất định sẽ quay lại. Như vậy sau này nếu phải tạm xa nhau thì chúng sẽ dễ dàng tiếp nhận chuyện này hơn... Đợi em ổn định mọi thứ rồi thì cũng phải cho chúng đi học nữa, em không thể lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng với con được, đúng không?”

Đường Dạ Khê do dự một lúc và bị thuyết phục.

Cố Thời Mộ nói có lý.

Các con càng ngày càng lớn, việc cô phải làm là bồi dưỡng cảm giác an toàn cho các con và để các con dần tự lập, chứ không phải giống như bây giờ. Chúng quá ỷ lại vào cô, mới xa cô một lúc mà đã lo lắng rồi.

“Được rồi.” Cô gật đầu: “Nghe theo anh vậy.”

Cô giao hai đứa con của mình cho ông Cố, lấy giấy tờ và rời khỏi ngôi nhà cũ của nhà họ Cố cùng với Cố Thời Mộ.

Chiếc xe hơi phóng vút ra khỏi ngôi nhà, sau đó đi thẳng đến cục dân chính.

Trên đường đi, Đường Dạ Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Đột nhiên, cô lại sắp kết hôn với một người đàn ông chỉ mới quen nhau một ngày!1

Đây là điều mà trước đây cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

Nhưng dù là nằm mơ thì đây cũng là một giấc mơ đẹp.

Các cục cưng yêu dấu của cô sẽ nhanh chóng được trở thành những đứa con hợp pháp.

Mặc kệ sau này cô và Cố Thời Mộ có như thế nào đi nữa, thì ít nhất các cục cưng của cô sẽ không còn vì chuyện thân thế mà bị người ta khinh bỉ.

Thật tốt quá.

Cô nắm chặt giấy tờ trong tay, trong lòng tràn đầy kích động.

Đột nhiên, điện thoại di động của cô vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn rồi khẽ nhíu mày.

Cố Thời Mộ thấy biểu hiện của cô khác thường nên liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.

Trên màn hình hiện lên chữ: Cậu.

Ồ.

Đường Lẫm Nhiên.

Vị nàycủa nhà họ Đường nhìn có vẻ như rất khôn khéo nhưng trên thực tế lại bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng.

Đôi môi của Cố Thời Mộ cong lên đầy thích thú.

Anh đã đoán trước được rằng trong một khoảng thời gian dài sắp tới, cuộc sống của mình sẽ rất thú vị.

Đoạn thời gian trước, cuộc sống của anh quá yên bình và tẻ nhạt, không hề có chút cảm xúc mãnh liệt gì cả.

Anh rất thích kiểu cuộc sống như bây giờ.

Đường Dạ Khê khẽ thở dài, ấn phím nghe rồi đưa điện thoại lên tai: “A lô, cậu ạ.”

“Dạ Khê…” Đường Lẫm Nhiên gọi tên Đường Dạ Khê, những lời còn lại đều như nghẹn trong cổ họng.

Hình Bội Trân xảy ra chuyện, ông ta vội vàng chạy từ nước W đến Dạ Đô.

Ngay khi ông ta vừa đến nơi ở của nhà họ Đường thì đứa con trai thứ hai của ông ta đã tìm đến với vẻ mặt như hồn bay phách lạc, nói rằng rất có thể Đường Dạ Khê mới chính là em gái họ thật của anh ta.

Hiện tại, cô chủ Ôn An An của nhà họ Ôn chỉ là giả.

Đường Dạ Khê mới chính là con gái ruột của em rể Ôn Minh Viễn và em gái Đường Thủy Tinh của ông ta.

Ông ta vô cùng kinh ngạc.

Ông ta không thể tin đó là sự thật.

Người con trai thứ hai của ông ta ngồi thất thần trước mặt ông ta, lần lượt kể ra các bằng chứng.

Có chứng cứ rõ ràng.

Hợp tình hợp lý.

Ông ta không thể không tin vào điều đó.

Ông ta ngồi phịch xuống ghế, mãi một lúc sau mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Nếu Đường Dạ Khê là con gái ruột của em gái và em rể của ông ta, thì cô là cháu gái ruột của ông ta rồi.

Nhưng những năm qua, Đường Dạ Khê đã trải qua cuộc sống như thế nào trong nhà họ Đường chứ?

Đặc biệt là Hình Bội Trân và con gái của ông ta là Đường Cẩm Y, họ không coi Đường Dạ Khê là con người.

Trong hai năm Đường Dạ Khê đến nhà họ Đường, con trai cả của ông ta đang du học ở nước ngoài, ông ta thì bận rộn với công việc, còn con trai thứ hai của ông ta thì lại có tính cách tự do thoải mái nên cứ luôn chạy nhảy khắp thế giới.

Làm chủ trong nhà chỉ có Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y, hai mẹ con họ suýt chút nữa đã tra tấn Đường Dạ Khê đến chết.

Người con trai cả của ông ta từ nước ngoài du học trở về, anh ấy tức giận khi nhìn thấy Đường Dạ Khê gầy trơ xương, thương tích đầy mình, giống như chỉ còn nửa cái mạng.

Người con trai cả của ông ta đã nổi trận lôi đình và trách mắng Đường Cẩm Y một cách rất nghiêm khắc. Bấy giờ Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y mới bớt ngược đãi Đường Dạ Khê.

Người con trai cả của ông ta lại gửi Đường Dạ Khê đi học võ để cô có thể tự bảo vệ bản thân.

Nhưng những điều này chỉ có thể đảm bảo rằng từ đó Đường Dạ Khê sẽ không còn bị đánh đập liên tục nữa mà thôi.

Đường Cẩm Y và Hình Bội Trân vẫn hành hạ về mặt tinh thần đối với Đường Dạ Khê, mãi cho đến khi Đường Dạ Khê rời khỏi nhà họ Đường.

Họ coi thường Đường Dạ Khê.

Họ nói rằng Đường Dạ Khê là nỗi nhục của nhà họ Đường, việc nhà họ Đường bàng lòng nuôi Đường Dạ Khê là một ân huệ to lớn. Cho nên Đường Dạ Khê phải làm trâu làm ngựa để báo đáp cho nhà họ Đường.

Mỗi ngày ông ta đều bận rộn tối tăm mặt mày, chẳng muốn để ý đến chuyện của những người phụ nữ. Ông ta cứ để mặc cho Hình Bội Trân và con gái giày vò Đường Dạ Khê.

Hơn nữa, trong tiềm thức, ông ta cũng cảm thấy những gì Hình Bội Trân và con gái mình nói là đúng.

Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung.

Mẹ của Đường Linh Lung là người thứ ba đã phá hoại tình cảm của bố mẹ ông ta.

Tại sao ông ta lại nuôi đứa cháu gái của kẻ đã phá hoại tình cảm bố mẹ của ông ta chứ?

Nếu không phải tại đứa con trai thứ hai không hiểu chuyện cứ nhất quyết phải đối đầu với ông ta, ép buộc phải giữ Đường Dạ Khê ở lại thì ông ta thà nuôi chó còn hơn nuôi Đường Dạ Khê.

Đúng như Hình Bội Trân và con gái nói, nhà họ Đường có thể nuôi nấng Đường Dạ Khê đã là đại ân đại đức lắm rồi. Chẳng lẽ họ lại nuôi dưỡng đứa cháu gái của kẻ thứ ba đã phá hỏng tình cảm của bố mẹ mình thành một đứa con gái cành vàng lá ngọc hay sao?

Chính vì ông ta có suy nghĩ đó nên mới đối xử với Đường Dạ Khê theo kiểu trên danh nghĩa là cháu họ nhưng trên thực tế thì chẳng khác nào người ở, không thèm quan tâm đến.

Ông ta cho rằng sự đối xử này xứng đáng với thân phận của Đường Dạ Khê.

Nhưng hôm nay, sự thật đã giáng cho ông ta một cái tát nặng nề.

Đường Dạ Khê, người đã bị ông ta đối xử sai lầm nhiều năm như vậy lại không phải là cháu gái của kẻ thứ ba, mà chính là cháu gái ngoại của ông ta.

Tại sao sự thật lại như thế này chứ?

Sau này ông ta phải đối mặt với Đường Dạ Khê như thế nào đây?

Phải đối mặt với em gái và em rể như thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play