Ông Cố hỏi Đường Dạ Khê rất nhiều chuyện thú vị về cặp song sinh khi chúng còn nhỏ, thỉnh thoảng ông cụ còn cười khúc khích trước những lời kể của cô.
Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng từng giây từng phút, chớp mắt một cái, hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Ông Cố đang hỏi Đường Dạ Khê cặn kẽ từng chút một, chỉ hận không thể hỏi rõ chuyện cặp song sinh được mấy tháng thì biết ngồi, được mấy tháng thì biết bò rồi được mấy tháng thì mọc chiếc răng đầu tiên. Đột nhiên ông cụ chuyển chủ đề, nhìn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, nói: “Hai đứa đi đăng ký đi.”
“Còn đăng ký gì nữa?” Ông Cố rất thản nhiên đáp: “Đương nhiên là đăng ký kết hôn rồi!”
Đường Dạ Khê: “Hả? Đăng ký kết hôn ư?”
Cô sửng sốt một hồi, cười nói: “Bác trai, bác đừng giỡn cháu mà.”
Cô và Cố Thời Mộ mới quen nhau được hai ngày, thời gian bên nhau cộng lại còn chưa đầy tám tiếng đồng hồ.
“Bác không nói giỡn.” Ông Cố nhìn Đường Dạ Khê, hỏi một cách nghiêm túc: “Cháu muốn để người khác nói Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con ngoài giá thú sao?”
Đường Dạ Khê ngẩn người.
Bốn chữ “con ngoài giá thú” như một nhát dao sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim cô.
Bao năm qua, vì là con gái của người mẹ ngoài giá thú mà cô đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực, sự kỳ thị và coi thường.
Một con đường khó khăn và khổ sở như vậy, làm sao cô có thể nỡ để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của mình lại giẫm phải chứ?
“Ở Dạ Đô, bất kể là lý do gì, chỉ cần là con ngoài giá thú thì sẽ bị người ta khinh thường và phân biệt đối xử.” Ông Cố nhìn Đường Dạ Khê, chậm rãi nói: “Nếu cháu không muốn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bị người ta coi thường cả đời thì hãy đi đăng ký kết hôn với Thời Mộ đi. Cho dù hai đứa chỉ đang giả vờ cũng được, mấy ngày sau lại đi làm thủ tục ly hôn thì Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng đường đường chính chính là con hợp pháp, sau này chúng sẽ không bị kỳ thị!”
Đường Dạ Khê đã bị lay động.
Vì các con của mình, không có gì là cô không thể làm được.
Chỉ cần có thể khiến các con của mình làm những đứa con hợp pháp một cách đường đường chính chính, không đi lại con đường khổ cực mà cô đã từng giẫm phải thì đừng nói là đi đăng ký kết hôn, cho dù có phải bán thân làm gái làng chơi cô cũng nguyện ý!
Cô nhìn sang Cố Thời Mộ, nói: “Anh có đồng ý không?”
Ông Cố cũng nhìn Cố Thời Mộ, ngoài mặt thì điềm tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Ông thật sự không biết liệu Cố Thời Mộ có thể đồng ý hay không.
Với sự hiểu biết của ông về con trai mình thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Dù sao năm đó ông chỉ mới bảo Cố Thời Mộ đi xem mắt thôi mà anh đã không chịu đi rồi.
Ông đã thử rất nhiều cách khác nhau nhưng đều không thể khiến con trai mình thỏa hiệp.
Lần này không phải là đi xem mắt, mà là trực tiếp đăng ký kết hôn luôn.
Ông thật sự hi vọng Cố Thời Mộ có thể đồng ý.
Hai đứa trẻ quá đáng yêu.
Ông không nỡ để cháu trai bảo bối của mình làm những đứa trẻ sinh ngoài giá thú bị người đời chỉ trỏ.
Đường Dạ Khê cũng là một cô gái tốt, rất xứng đôi với con trai ông.
Nếu con trai ông có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn với Đường Dạ Khê, một nhà bốn người viên mãn vẹn tròn thì thật hạnh phúc biết bao.
Nếu con trai ông thật sự có thể kết hôn với Đường Dạ Khê thì cô và hai đứa trẻ có thể ở lại nhà họ Cố một cách yên ổn, bầu bạn với con trai ông.
Đợi đến khi gần đất xa trời, ông cũng có thể yên tâm mà về với tổ tiên.
Ông cụ Cố nhìn chằm chằm vào Cố Thời Mộ, gần như nín thở đợi chờ câu trả lời của anh.
Cố Thời Mộ nhìn Đường Dạ Khê, sau một lúc do dự, anh gật đầu đáp: “Được.”
Ông Cố hơi không dám tin vào tai mình, nói: “Thằng nhóc thối, con nói lại một lần nữa đi!”
“Bố...” Cố Thời Mộ bất lực nhìn bố mình: “Bây giờ con cũng được coi là người làm bố rồi, bố có thể cho con một chút mặt mũi, sau này đừng gọi con là thằng nhóc thối nữa được không?”
Ông Cố hừ một tiếng, lườm anh, nói: “Con đừng nói là đã làm bố rồi, bố cũng làm ông nội rồi đây. Bố cũng là bố của con, con vẫn là con trai của bố, bố thích gọi con thế nào thì gọi đấy!”
Cố Thời Mộ: “...”
Anh còn có thể nói được gì nữa đây?
Ông ấy là bố của mình mà, chỉ có thể nhịn thôi.
“Con đừng nói qua loa cho xong chuyện với bố.” Ông Cố trừng mắt nhìn anh: “Con vừa nói gì, bố nghe không rõ, con nói lại một lần nữa đi.”
Cố Thời Mộ yếu ớt đáp: “Con nói, con đồng ý đi đăng ký kết hôn với Khê Khê.”
“Uầy, mới được bao lâu mà đã gọi người ta là “Khê Khê” rồi?” Ông Cố vỗ vai anh, nhìn một cách đầy ẩn ý, nói: “Được rồi, thằng nhóc thối! Con không bị ngốc đúng không?”
Ông Cố lại vỗ vai anh, nói khẽ: “Coi như là bố đã biết rồi, trước đây con luôn nói không có hứng thú gì với phụ nữ, công việc có thể mang lại cảm giác thành tựu còn phụ nữ chỉ đem đến phiền phức đều là giả hết! Tựu chung lại là bố thấy con chỉ chê những đối tượng xem mắt mà bố giới thiệu cho con thôi, bọn họ đều không được xinh đẹp như cô nhóc Dạ Khê kia! Hahaha, ông đây anh minh sáng suốt một đời, tại sao lại sinh ra một đứa con trai coi trọng vẻ ngoài như con chứ!”
Cố Thời Mộ: “...”
Anh chẳng muốn nói gì nữa hết!
Mặc dù ông Cố nói rất khẽ, nhưng vì khoảng cách rất gần nên những gì ông Cố lẩm bẩm Đường Dạ Khê đều nghe được đại khái.
Khóe miệng của cô không khỏi cong lên, cảm thấy ông Cố rất thú vị.
Rất thú vị, cũng rất tốt bụng.
Ông không những có tấm lòng hiền từ của một người bố dành cho Cố Thời Mộ mà còn thật sự rất yêu thương những đứa con của cô.
Một người lớn tuổi như vậy khiến cho cô cảm thấy kính trọng từ tận đáy lòng, cũng hơi có cảm giác thân thiết.
Tựa như ông Cố cũng là bậc bề trên của cô, hiền hậu dễ gần, quan tâm đến con cháu.
Bầu không khí của nhà họ Cố cũng rất tốt.
Mặc dù đối với Cố Thời Mộ, ông Cố luôn rất khắt khe, nhưng cô có thể nhìn ra, Cố Thời Mộ cũng là sinh mệnh của ông Cố, giống như cặp sinh đôi kia là sinh mệnh của cô vậy.
Bản thân ông Cố có thể hà khắc với Cố Thời Mộ, nhưng nếu người ngoài ai dám nói anh không tốt thì ông cụ chắc chắn sẽ là người đầu tiên phản bác lại.
Cố Thời Mộ cũng rất hiếu thảo với bố của mình.
Bên ngoài thì trông anh vừa lạnh lùng, vừa cao quý như một vị hoàng đế, nhưng ở trước mặt ông Cố, anh lại để cho ông trêu chọc mình. Dù ông có nói gì thì anh cũng sẽ không mất kiên nhẫn hay nóng nảy mà chỉ thành thật nghe lời. Có những lúc bị ông Cố mắng đến bất lực, anh cũng sẽ không cãi lại bố mình dù chỉ nửa câu.
Ông Cố nhìn thì có vẻ không thích Cố Thời Mộ, nhưng thật ra, sự hiền từ của một người bố và sự hiếu thảo của một người con khiến người khác nhìn mà thấy vô cùng ấm áp, không khỏi thầm mỉm cười trong lòng.
Cô rất có cảm tình với nhà họ Cố.
Nếu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể lớn lên trong ngôi nhà này thì chắc chắn chúng sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Vì thế, việc Cố Thời Mộ đồng ý đi đăng ký kết hôn với cô khiến cô thấy rất vui, cũng rất cảm kích.
Giống như những gì ông Cố đã nói, cho dù sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, qua một khoảng thời gian sau lại đổi thành đơn ly hôn thì hai đứa con trai của cô cũng vẫn là những đứa con hợp pháp đàng hoàng.
Cô là vợ đầu của Cố Thời Mộ.
Hai đứa con trai của cô là con cả và con thứ của vợ cũ của Cố Thời Mộ.
Cho dù sau này cô và Cố Thời Mộ có ly hôn thì các con của cô cũng có tư cách được ở trong nhà họ Cố một cách danh chính ngôn thuận, lớn lên và trưởng thành trong sự vui vẻ và hạnh phúc.
Đương nhiên, nếu có thể, cô hi vọng cuộc hôn nhân của mình và Cố Thời Mộ có thể kéo dài lâu hơn một tí.
Cô muốn hai đứa con trai của mình có thể sống trong một gia đình trọn vẹn có đầy đủ cả bố lẫn mẹ lâu hơn một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT