Cao Thanh Kỳ khúm núm gật đầu: “Cháu biết rồi, ông nội, cháu sẽ đi ngay.”

Lần này cô ta đã bị doạ cho hoảng sợ rồi.

Cô ta ỷ vào mình có mối quan hệ với nhà họ Đường mà từ trước đến nay luôn tự cho mình là người cao quý, luôn xem thường người khác.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta biết rằng vị trí của mình chẳng phải kiên cố đến mức không thể phá vỡ.

Trên đời này, có một loại người có thể đưa cô ta vào địa ngục chỉ bằng một câu nói, khiến cô ta mất tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.

Sau khi gặp chuyện không may, mọi người trong nhà họ Tôn đều oán trách cô ta, chỉ trích cô ta, ngay cả người chồng không muốn ly hôn nhưng cũng đã quát mắng cô ta rất dữ dội.

Cần phải biết rằng từ sau khi Cao Thanh Kỳ quen biết với Tôn Đức Tuấn đến giờ, cô ta luôn quản Tôn Đức Tuấn rất chặt, thậm chí còn không dám nặng lời với cô ta, nhưng hôm nay, Tôn Đức Tuấn đã mắng cô ta bằng những lời nặng nề cay độc.

Mà cô ta không hề dám cãi lại.

Cô ta sợ rằng Tôn Đức Tuấn sẽ ly hôn với mình, nếu nhà họ Tôn đuổi cô ta ra khỏi nhà thì cô ta sẽ tiêu đời.

Cô ta biết sai rồi!

Sau này cô ta sẽ làm người biết trước biết sau, không dám vênh váo lên mặt bắt nạt người khác nữa, không dám nói lung tung nữa.

“Tôi sẽ đi với họ.” Đường Cẩm Tiêu đứng dậy và nhẹ nhàng nói với ông cụ Tôn: “Chủ tịch Tôn yên tâm, Khê Khê và cậu Cố đều là những người rộng lượng, chỉ cần chị Cao Thanh Kỳ và Hàng Hàng thành tâm sửa đổi thì cậu Cố và Khê Khê sẽ không làm khó họ.”

Ông cụ Tôn đứng dậy tiễn, lịch sự nói: “Tổng giám đốc Đường làm việc thì tôi yên tâm rồi.”

Đường Cẩm Tiêu và Cao Thanh Kỳ đưa Tôn Tĩnh Hàng rời khỏi nhà họ Tôn đến Tinh Viên.

Sau khi họ đến nơi, Cố Thời Mộ cho người đi gọi hai con trai đến.

Anh chẳng ham hố gì lời xin lỗi của Cao Thanh Kỳ và Tôn Tĩnh Hàng, đối với anh, lúc này có rảnh thì thà đi phê duyệt tài liệu còn hơn.

Nhưng anh cảm thấy rằng các con trai của mình cần phải nhận được lời xin lỗi.

Anh muốn cho các con trai của mình biết rằng những lời Tôn Tĩnh Hàng mắng là sai sự thật.

Anh muốn Tôn Tĩnh Hàng nuốt trở lại những lời mà cậu ta đã mắng nhiếc con trai mình!

Trong một ngày, Tôn Tĩnh Hàng đã nếm trải sự ấm lạnh của tình người, từ một hoàng thái tử được nhà họ Tôn cưng chiều vô cùng đã trở thành một con chuột bị người người la mắng và đánh đập.

Tất cả mọi người trong nhà đều mắng mỏ chỉ trích cậu ta, bố cậu ta còn đánh cho một trận thật đau, cậu ta khóc đến khản cả giọng, ngay cả ông cụ ngày thường thương cậu ta nhất cũng không thèm bảo vệ cậu ta.

Trước đây cậu ta cũng đã từng gây ra hoạ, và thậm chí còn đánh bể đầu một người bạn cùng lớp.

Nhưng ngay cả khi lần đó có đánh bể đầu bạn học, bố cậu ta cũng chỉ la mắng vài câu chứ không đánh cậu ta.

Nhưng lần này, đầu của Cố Thừa Giác còn chưa bị bể mà bố đã đánh cậu ta sưng cả mông.

Cậu ta sợ.

Cậu ta biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Trên đường đến đây, mẹ cậu ta đã dạy cậu ta rất nhiều lần về cách xin lỗi Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác.

Mẹ cậu ta bắt cậu ta phải nhớ kỹ, nhất định phải làm cho Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác tha thứ cho cậu ta, nếu không bố sẽ ly hôn với mẹ, hai mẹ con sẽ bị bố đuổi ra khỏi nhà.

Trong lớp có bạn có bố mẹ đã ly hôn, rất đáng thương, cậu ta không muốn biến thành đứa trẻ có bố mẹ ly hôn.

Tất cả những lời mẹ dạy, cậu ta đều ghi nhớ kỹ.

Sau khi được mẹ đẩy ra, cậu ta lập tức khom lưng cúi đầu thật sâu với hai anh em Tiểu Sơ và Tiểu Thứ: “Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác, những lời tôi mắng hai cậu đều là những lời xằng bậy, tôi cố ý nói ra để chọc giận hai cậu thôi, không phải là thật đâu. Bây giờ tôi biết sai rồi, mong hai cậu hãy tha thứ cho tôi có được không?”

Đường Tiểu Sơ ngồi ở bên cạnh Đường Đường Dạ Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu cảm gì, cũng không có ý định nói chuyện.

Đường Tiểu Thứ chớp mắt, đứng dậy nói: “Tôn Tĩnh Hàng, nếu cậu thật sự nhận ra lỗi lầm của mình thì tôi tha thứ cho cậu, nhưng cậu còn để sót một người, đó là chưa xin lỗi anh Lăng Tự, anh ấy cũng bị cậu đánh đấy.”

Tôn Tĩnh Hàng đã bị hoảng sợ, lúc này rất nghe lời, Đường Tiểu Thứ nói cậu ta còn sót Hạ Lăng Tự thì lập tức cúi đầu với cậu bé và xin lỗi: “Hạ Lăng Tự, tôi sai rồi, tôi không nên đánh cậu, tôi xin lỗi.”

Hạ Lăng Tự và Đường Tiểu Sơ giống nhau, ngồi trên sô pha, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Đường Tiểu Thứ nhìn anh trai mình và Hạ Lăng Tự, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thay mặt cho anh trai và anh Lăng Hạ, tôi tha thứ cho cậu! Nhưng cậu phải hứa từ giờ không được bắt nạt các học sinh khác nữa, tôi đã phát hiện ra từ lâu là cậu rất thích bắt nạt người khác, ba người các cậu gồm Dương Sĩ Duyên và Cao Quảng Trạch đều thích bắt nạt các bạn học. Lần trước cậu đã đánh bể đầu của một bạn học, chảy máu quá trời quá đất, phải khâu mấy mũi, bây giờ trên đầu bạn ấy vẫn còn vết may rất to đấy.”

Cố Thời Mộ nhìn Tôn Tĩnh Hàng và nheo mắt đầy nguy hiểm.

Thằng nhóc khốn kiếp này phải cảm thấy may mắn vì đã không đánh bể đầu con trai anh, nếu không anh sẽ khiến cậu ta nếm thử mùi vị của việc bị bể đầu và bị khâu là thế nào.

“Tôi, tôi biết rồi.” Tôn Tĩnh Hàng lắp bắp: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không dám bắt nạt ai nữa cả.”

Bắt nạt người khác sẽ biến cậu ta từ một hoàng đế nhỏ trong nhà trở thành một con chuột bị người người mắng mỏ.

Bắt nạt người khác thật là kinh khủng!

Sau này cậu ta sẽ không bao giờ bắt nạt người khác nữa.

“Được rồi, chúng ta đã hứa rồi đó nha!” Đường Tiểu Thứ cười tít mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thời Mộ: “Bố, Tôn Tĩnh Hàng đã biết sai rồi, sau này sẽ không bắt nạt người khác nữa, chúng ta tha thứ cho bạn ấy đi?”

“Được nghe theo Tiểu Thứ.” Tên nhóc này nghiêng đầu trông thật đáng yêu, Cố Thời Mộ không kiềm lòng được mà ôm cậu vào trong lòng hôn một cái: “Con trai của bố nói thế nào thì sẽ như thế.”

Anh nhìn vào mắt Đường Tiểu Thứ, tình yêu và sự cưng chiều tràn đầy trong mắt.

Nhìn thấy cảnh này, Cao Thanh Kỳ vô cùng căm hận Đường Cẩm Y.

Tất cả là lỗi của Đường Cẩm Y!

Chính Đường Cẩm Y là người luôn thì thầm bên tai cô ta rằng Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác là đồ con hoang, Cố Thời Mộ chỉ không muốn dòng máu của nhà họ Cố lưu lạc bên ngoài nên mới buộc phải đón chúng về mà thôi.

Nhưng thật ra đó là nỗi sỉ nhục của nhà họ Cố, Cố Thời Mộ rất ghét chúng.

Ngoài ra còn có Đường Dạ Khê, Cố Thời Mộ chỉ ham của lạ thôi, chỉ đùa bỡn vài ngày cho vui thôi, chờ sự mới mẻ qua đi thì anh sẽ suy nghĩ lại, sẽ cưới vợ sinh con.

Vợ tương lai của Cố Thời Mộ cũng phải là con gái rượu của một gia đình giàu có bậc nhất thủ đô.

Chờ vợ của Cố Thời Mộ được cưới hỏi đàng hoàng bước về nhà, vậy Đường Dạ Khê và hai đứa con hoang kia sẽ có kết cục tốt đẹp ư?

Đường Cẩm Y là cô cả của nhà họ Đường, Cao Thanh Kỳ và cô ta không cùng đẳng cấp, lời nói của Đường Cẩm Y là chuẩn xác. Cô ta cho rằng Đường Cẩm Y đã biết thông tin nội bộ nên mới khẳng định những điều đó là thật, thế là cô ta mới ngu ngốc nghe theo.

Cô ta nào biết được, đó chỉ là những lời nói dối mà thôi.

Con hoang gì chứ?

Đồ chơi gì chứ?

Rõ ràng thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê, Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác là rất yêu quý vợ con của mình, nâng như nâng trứng và yêu thương họ hết mực.

Sở dĩ cô ta không kiêng nể gì mà nhục mạ Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ là vì cô ta đã bị Đường Cẩm Y lừa dối.

Sau những gì đã xảy ra ngày hôm nay, cho dù Cố Thời Mộ có tha thứ cho cô ta thì sau này cô ta ở nhà họ Tôn cũng sẽ không bao giờ ngóc đầu lên nổi.

Ngay cả vị trí người thừa kế dòng họ Tôn của chồng cô ta cũng đã lung lay, sẽ bị người của chi thứ hai cướp mất.

Và tất cả những điều này là do Đường Cẩm Y gây ra!

Lúc này, Đường Cẩm Y đã không còn là người em họ mà cô ta tự hào nữa, ngược lại là người cô ta hận đến tận xương tủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play