Sắc mặt của Đường Cẩm Tiêu trắng bệch, không thốt nên lời.

Đương nhiên yêu cầu này không hề quá đáng.

Nguyên nhân là do anh ta đã làm không tốt.

Anh ta chỉ nghĩ đến việc chăm sóc đồ ăn thức uống cho Đường Cẩm Y, nuôi nấng cô ta, không để cô ta phải chịu khổ nhưng anh ta lại không thể thay đổi được tính cách của Đường Cẩm Y.

Âm mưu của Hình Bội Trân là do Cố Thời Mộ vạch trần.

Mà Cố Thời Mộ vạch trần âm mưu của Hình Bội Trân là vì Đường Dạ Khê.

Cho nên Đường Cẩm Y hận Đường Dạ Khê.

Anh ta đã khuyên nhủ Đường Cẩm Y và nói với cô ta rằng chuyện này không thể trách Cố Thời Mộ được, anh chỉ vạch trần sự thật chứ không hề hãm hại mẹ của cô ta.

Trước mặt anh ta, Đường Cẩm Y khúm núm làm theo.

Nhưng sau lưng, Đường Cẩm Y lại chạy đến nói này nói nọ với Cao Thanh Kỳ, xúc phạm Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ.

Điều đó có nghĩa là gì?

Điều này cho thấy Đường Cẩm Y vẫn hận Đường Dạ Khê.

Cô ta vẫn cho rằng mẹ cô ta bị bỏ tù là tại Đường Dạ Khê hãm hại.

Nhưng từ đầu đến cuối, Khê Khê đã làm gì sai chứ?

Cô chưa làm sai điều gì cả, mà còn là người phải chịu nhiều thương tổn nhất...

Anh ta hiểu tất cả những điều này, nhưng anh ta có thể làm gì đây?

Đường Cẩm Y là em gái của anh ta, là cô cả của nhà họ Đường, anh ta không thể giống như bố và em trai của mình, đoạn tuyệt với Đường Cẩm Y và để cô ta tự sinh tự diệt ở bên ngoài đúng chứ?

Từ nhỏ Đường Cẩm Y đã được nuông chiều, thậm chí còn không biết giặt giũ, nấu ăn, tính cách xấu xa, thích làm mất lòng mọi người, nếu không có sự che chở của anh ta thì cô ta sẽ không thể sống nổi.

Anh ta không thể bỏ mặc không lo.

“Tại sao tổng giám Đường không nói gì?” Cố Thời Mộ hỏi: “Không phải tổng giám đốc Đường lý luận ngọn nguồn với tôi sao? Bây giờ đã tìm ra ngọn nguồn, vậy tổng giám đốc Đường định giải quyết thế nào đây?”

Đường Cẩm Tiêu quả quyết: “Tôi sẽ cho em ấy đi du học!”

Cố Thời Mộ hỏi: “Sau đó sẽ giống như bây giờ, mua một căn biệt thự ở nước ngoài, thuê một loạt tài xế, vệ sĩ và người giúp việc rồi nuôi cô ta?”

“Không đâu.” Đường Cẩm Tiêu chua chát nói: “Tôi sẽ chọn một trường nội trú có quân đội quản lý cho em ấy, để nhà trường dạy dỗ em ấy thật tốt. Em ấy đã là người lớn, phải thay đổi tính tình, nếu không nửa đời sau của em ấy sẽ bị hủy hoại.”

Không biết là do bố anh ta và Hình Bội Trân không dạy dỗ Đường Cẩm Y đàng hoàng hay do gien của nhà họ Hình quá mạnh mà Đường Cẩm Y cứ nghe theo người nhà họ Hình, Đường Cẩm Y ngu ngốc không hề giống với người nhà họ Đường. Sau này, anh ta sẽ kết hôn và sinh con, sẽ không thể cứ mãi chăm sóc cho cô ta cả đời này được.

Hơn nữa, năm đó vì để Hình Bội Trân lấy bố mình mà ông ngoại của Đường Cẩm Y đã mua chuộc tài xế đâm em trai anh ta, để có được ơn cứu mạng và sử dụng điều này như một con bài thương lượng để đổi lấy cuộc hôn nhân với bố anh ta, cuối cùng để tài xế đụng em trai anh ta bị thương nặng.

Cho đến giờ, đôi chân của em trai anh ta vẫn không thể vận động mạnh, mỗi khi trái gió trở trời lại đau nhức dữ dội.

Em trai của anh ta hận ông ngoại của Đường Cẩm Y đến tận xương tủy, vì vậy giận lây qua Đường Cẩm Y, mỗi khi nhắc đến Đường Cẩm Y là anh ta lại nghiến răng đầy căm hận.

Nếu anh ta chăm sóc Đường Cẩm Y quá nhiều có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh ta và em trai của mình.

Mặc dù Đường Cẩm Y có một vị trí nhất định trong lòng anh ta nhưng vẫn không quan trọng bằng em trai mình.

Anh ta sẽ không vì Đường Cẩm Y mà làm tổn thương trái tim em trai.

Cố Thời Mộ biết rằng việc gửi Đường Cẩm Y đến học ở một trường quản lý theo kiểu quân sự hoá ở nước ngoài đã là nhượng bộ lớn nhất cho cô ta rồi.

Dù sao Đường Cẩm Tiêu cũng là một “ngọc công tử” nổi tiếng, có đức tính tốt và tấm lòng nhân hậu.

Anh mỉm cười, không bình luận gì, nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê với ánh mắt dò hỏi.

Đường Dạ Khê nói: “Cứ như vậy đi, em cảm thấy như vậy là rất tốt rồi.”

“Được, nghe theo em.” Cố Thời Mộ nhìn qua Đường Cẩm Tiêu: “Nghe theo Khê Khê vậy, chuyện của Đường Cẩm Y cứ vậy mà làm. Còn chuyện của nhà họ Tôn, vì cấp dưới của em trai tôi đã tố cáo nên cái gì cần điều tra thì vẫn phải điều tra, nếu không có vấn đề gì thì tự nhiên nhà họ Tôn sẽ không sao, nếu có vấn đề thì phải xử phạt vẫn phải xử phạt. Tôi sẽ tung tin chuyện nhà họ Tôn bị kiểm tra chỉ là chuyện làm lấy lệ, không liên quan đến nhà họ Cố.”

Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh biết chắc chắn nhà họ Tôn sẽ bị tổn thất nặng nề.

Em trai của anh sẽ không chỉ vu vơ đi tìm người báo cáo mà không có chứng cứ, chắc chắn trước đó đã điều tra xong chuyện nhà họ Tôn có vấn đề, sau đó mới đi tố cáo.

Chắc chắn nhà họ Tôn sẽ bị trừng phạt, còn hình phạt nặng đến mức nào thì còn tùy thuộc vào mức độ mà họ Tôn đã vi phạm.

Điều đó không liên quan gì đến anh.

“Được, tôi hiểu rồi.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Tôi sẽ bảo Cao Thanh Kỳ đưa Tôn Tĩnh Hàng đến xin lỗi Khê Khê và bọn trẻ.”

“Không cần.” Đường Đường Dạ Khê thẳng thắn nói: “Anh cả, nếu Cao Thanh Kỳ có thể mắng nhiếc hai đứa nhỏ thậm tệ như vậy, có nghĩa là cô ta có vấn đề, cho dù cô ta có đến trước mặt xin lỗi em nhưng trong lòng vẫn thầm mắng chúng em thôi, vì vậy không cần thiết phải làm vậy đâu.”

“Cần thiết đấy.” Cố Thời Mộ nói: “Ít nhất, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ biết rằng những lời mắng mỏ chúng là những lời đồn vô căn cứ, là sai.”

Đường Dạ Khê suy nghĩ một lúc và cảm thấy lời nói của Cố Thời Mộ rất có lý, cô gật đầu: “Được rồi, em và các con sẽ đợi cô ta đến xin lỗi.”

Đường Cẩm Tiêu gật đầu: “Như vậy đối với Hàng Hàng cũng tốt, cũng coi như cho nó một bài học.”

Đường Dạ Khê cười và không nói gì.

Mặc dù Tôn Tĩnh Hàng chính là người chửi bới, nhưng người mà trong lòng cô thực sự ghét chính là Đường Cẩm Y và Cao Thanh Kỳ. Một đứa trẻ mấy tuổi luôn dễ dàng được người ta tha thứ hơn, Đường Cẩm Y và Cao Thanh Kỳ đã phá hỏng nền tảng của một đứa trẻ rồi.

Sau khi Đường Cẩm Tiêu rời khỏi nhà họ Cố, anh ta đã tự mình đến nhà họ Tôn.

Đường Cẩm Tiêu được cả gia đình họ Tôn chào đón nồng nhiệt, anh ta đã nói cho ông cụ Tôn biết ý của Cố Thời Mộ, ông cụ rất cảm kích và luôn miệng hứa: “Tổng giám đốc Đường, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo Cao Thanh Kỳ dẫn theo Tôn Tĩnh Hàng đến tận nhà để xin lỗi.”

Ông cụ cũng biết sau khi đoàn thanh tra tiến vào tập đoàn Tôn thị thì họ sẽ bị tổn thất rất nặng nề.

Nhưng tổn thất nặng nề còn hơn phá sản.

Chỉ cần tập đoàn Cố thị rút lại những tin đồn nhằm vào họ thì ông cụ tin có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Tất cả những người trong nhà họ Tôn đều hiểu những điều này.

Họ hiểu rằng nhà họ Tôn đã vượt qua cửa ải này, nhưng sẽ bị tổn thất nặng nề.

Sau sự cố này, nhà họ Tôn có khả năng từ một gia đình hạng ba ở Dạ Đô rơi xuống hạng bốn hạng năm.

Đó cũng coi như là mạt lưu rồi.

Những thứ như đẳng cấp này nọ, ngã xuống thì dễ nhưng trèo lên thì rất khó.

Nhà họ Tôn kinh doanh lâu năm như vậy, đã vươn lên trở thành dòng họ hạng ba ở Dạ Đô, nhưng bây giờ, vì Cao Thanh Kỳ không biết trời cao đất rộng đã xúc phạm nhà họ Cố mà đã khiến họ sắp rơi xuống mạt lưu.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tôn, bao gồm cả ông cụ đều hận Cao Thanh Kỳ thấu xương.

Tuy nhiên, Tôn Đức Tuấn lại một lòng với Cao Thanh Kỳ, hơn nữa cô ta cũng đã sinh cho nhà họ Tôn một chắt trai nên ông cụ cũng không nỡ ép Tôn Đức Tuấn ly hôn với cô ta.

Mặc dù không nhẫn tâm ép cháu mình ly hôn với Cao Thanh Kỳ, nhưng ấn tượng của ông cụ đối với Cao Thanh Kỳ đã giảm mạnh, đương nhiên cũng chẳng còn hoà nhã gì với cô ta nữa: “Có nghe thấy lời tổng giám đốc Đường nói không? Lập tức dẫn Hàng Hàng đến nhà họ Cố xin lỗi mấy đứa nhỏ, tới đó nên nói những gì không cần tôi phải dạy cho nữa chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play