Nghiên Văn cúi đầu, tim thắt lại đáp: “Vâng, cậu chủ, chắc chắn tôi sẽ không nói cho cậu cả biết.”

Tình cảm giữa Bách Lí Tùy Băng và cậu cả Bách Lí rất tốt, có lẽ Bách Lí Ánh Hàn là người duy nhất mà Bách Lí Tùy Băng nghe theo.

Nếu Bách Lí Tùy Băng không đặc biệt căn dặn, chắc chắn cậu cả Bách Lí hỏi gì anh ta sẽ trả lời nấy, nhưng bây giờ, nếu Bách Lí Tùy Băng đã căn dặn không được phép tiết lộ thì anh ta phải ngậm chặt miệng với cậu cả Bách Lí.

Bằng không anh ta sẽ phản bội cậu chủ.

Bách Lí Tùy Băng khẽ nhíu mày: “Không phải cậu không được nói ra mọi chuyện, mà chỉ có chuyện về Đường Dạ Khê là không được phép tiết lộ nửa chữ với anh cả tôi, còn mấy chuyện khác thì anh cả tôi muốn biết gì cũng được.”

‘...” Nghiên Văn cúi đầu cung kính đáp: “Vâng, cậu chủ, tôi biết rồi.”

Bách Lí Tùy Băng xua tay, Nghiên Văn liền thở dài rời đi... Đường Dạ Khê... Đã lâu rồi cậu chủ nhà bọn họ không nhắc đến cái tên này, sao hôm nay chợt nhớ ra vậy?



Dạ Đô.

Mặc dù trong lòng rất vui vẻ khi nhìn thấy Đường Linh Lung nhận báo ứng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đường Dạ Khê, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đều cảm thấy có lỗi với con gái, cảm thấy con gái đã chịu quá nhiều khổ cực, quá đáng thương. Hơn nữa cũng ngày càng cảm thấy Ôn An An hận Đường Dạ Khê là cực kỳ vô lý, không thể tha thứ.

Đường Thủy Tinh rất tức giận, sau khi quay về biệt uyển, bà lần lượt gọi cho bốn con trai ruột của mình và cậu con nuôi vẫn đang công tác ở nước ngoài, ra lệnh cho bọn họ cắt sạch quan hệ với Ôn An An, không được phép cho tiền, càng không được giúp đỡ Ôn An An.

Trong đó, người bà cảnh cáo nghiêm khắc nhất là cậu tư Ôn Huyền Triệt.

Bà kể cho mấy con trai nghe nỗi căm hận mà Ôn An An dành cho Đường Dạ Khê, lúc nói gương mặt xinh đẹp của bà tức đến mức đỏ bừng.

Cuối cùng khó có thể bình tĩnh lại được.

Mấy người Ôn Huyền Dương sợ mẹ mình tức đến mức sinh bệnh, nên đồng thanh đồng ý.

Sau đó, cậu tư Ôn Huyền Triệt được mấy anh trai chăm sóc đặc biệt.

Mấy người Ôn Huyền Dương lần lượt gọi điện cảnh cáo anh ta, bảo anh ta hãy để đầu óc tỉnh táo, không được có bất kỳ liên lạc gì với Ôn An An nữa, bằng không nhất định sẽ cho anh ta đẹp mặt.

Ôn Huyền Triệt bị dạy bảo đến mức ỉu xỉu mặt mày xám xịt, cực kỳ bất đắc dĩ liên tục tuyên bố anh ta đã thay đổi rồi.

Anh ta thật sự thay đổi rồi.

Bây giờ anh ta còn chán ghét Ôn An An hơn bất kỳ ai đấy, được chưa?

Anh ta luôn miệng bảo Ôn An An vô tội, là đứa con gái tốt bụng hiểu chuyện.

Vì bảo vệ Ôn An An, anh ta đã chọc người mẹ mà mình yêu thương nhất tức đến phải nằm viện, suýt mất mạng, nhưng Ôn An An lại xoay người tính kế Ôn Huyền An, bò lên giường Ôn Huyền An, phá hỏng hôn sự mà Ôn Huyền An cầu xin lâu như vậy mới thành công, đã vả vào mặt anh ta bôm bốp.

Sao anh ta còn có thể có tình cảm anh em với Ôn An An được nữa?

Anh ta đâu phải tên ngốc.

Nhưng bây giờ, trong mắt bố mẹ và anh của anh ta thì anh ta chính là kẻ ngốc, bố mẹ và các anh luân phiên ra trận để dạy bảo tên ngốc như anh ta.

Anh ta bị răn dạy đến mức suýt buồn rầu ngắt máy.

Đợi bố mẹ và các anh đã gọi hết cho anh ta thì anh ta nằm dài trên ghế, ôm lấy quả đầu như bị úng nước của mình, rồi hét lên mấy tiếng để phát tiết.

Anh ta thề rằng, nếu sau này anh ta còn tươi cười với Ôn An An nữa thì anh ta sẽ biến thành heo!!!

Đường Dạ Khê dắt hai đứa trẻ tới đây ăn trưa, rồi Cố Thời Mộ tới đón mẹ con cô về.

Trong lòng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cực kỳ khó chịu.

Nghe quản gia thông báo Cố Thời Mộ tới, Đường Thủy Tinh không hài lòng nhíu mày: “Con chỉ dẫn bọn trẻ tới đây chơi một ngày, để nhận lại gia đình thôi mà, sao cậu ta lại đuổi theo sát sao như vậy?”

Đường Dạ Khê biết, Cố Thời Mộ tới để đưa cô đi bệnh viện của Cố Lạc Hàn, để cho anh ấy kiểm tra vết sẹo trên lưng cô.

Nhưng cô sợ cô nói ra rồi, tâm trạng của bố mẹ cô sẽ càng không vui.

Bố cô thì còn đỡ, chỉ hơi mệt mỏi tý thôi, nhưng tim mẹ cô không được khỏe, nửa ngày nay bà lại vừa tức vừa mệt, sắc mặt đã rất kém rồi.

Cô có thể cảm nhận được, bố mẹ cô thật lòng yêu thương cô, cô cũng báo đáp lại tình cảm y như thế, cô đau lòng nhìn bọn họ rồi lấp liếm: “Cố Thời Mộ tới là để chở con đi xem trường học của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, rồi thứ hai sẽ đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ tới trường, bọn trẻ nên đi học rồi.”

Trên thực tế, ông Cố đã sớm chọn xong trường học rồi, là trường tiểu học quý tộc ở gần nhà họ Cố.

Mặc dù hai đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, nhưng cực kỳ thông minh, bình thường cô đã dạy cho bọn trẻ rất nhiều điều, ông Cố cảm thấy hai đứa có thể dư sức tiến thẳng lên lớp một rồi.

Cho nên bắt đầu thì thứ hai, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ là học sinh lớp một.

“À à.” Nghe thấy việc đứng đắn, sắc mặt Đường Thủy Tinh đã dịu xuống rất nhiều: “Vậy cũng tốt, con hãy chọn cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trường tốt... Đợi con chọn xong trường rồi, bố mẹ sẽ quyên góp cho trường thứ gì đó, để thầy cô chăm sóc cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ hơn.”

Đối với hai đứa cháu ngoại xinh xắn lại ngoan ngoãn này, cả Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đều muốn thương yêu ở trong tim, bây giờ ở trong lòng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, địa vị của hai nhóc đã vượt xa mấy người Ôn Huyền Dương.

Đột nhiên nghe thấy thứ hai này hai đứa cháu ngoại sẽ phải đi học, Đường Thủy Tinh cực kỳ không yên tâm... Trong trường học có rất nhiều người, còn không cho phụ huynh đi theo, lỡ có người bắt nạt cháu trai yêu quý nhà bà thì sao?

Đường Dạ Khê: “... Không cần đâu ạ, mẹ, chắc chắn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể học cùng một lớp, hai đứa ở cạnh nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, nên mẹ không cần quyên góp đồ gì cho trường đâu.”

“Đợi con chọn xong trường học rồi hẵng nói.” Đường Thủy Tinh gọi hai đứa trẻ đang đứng bên cạnh cô lại: “Hai con đi coi trường học thì cho tụi trẻ đi theo hai con làm gì? Cứ để bọn chúng ngủ trưa ở đây, đợi con và cậu Cố làm xong rồi hẵng tới đón bọn chúng về.”

Đường Dạ Khê: “...”

Ông Cố vẫn đang đợi hai đứa trẻ về nhà để ngủ trưa cùng bọn chúng đó.

Thấy Đường Thủy Tinh ôm hai đứa trẻ với vẻ mặt luyến tiếc, cuối cùng Đường Dạ Khê vẫn không nỡ làm trái ý bà.

Dù gì buổi tối Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng phải quay về nhà họ Cố, đến lúc đó ông Cố có thể gặp lại Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rồi, nên bây giờ cứ để bọn chúng ở lại đây chơi với bố mẹ cô đi.

Đường Dạ Khê để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ở lại biệt uyển nhà họ Ôn, rồi một mình cô rời đi cùng Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ đang ở trong xe chờ đợi, không đi vào.

Nếu anh đi vào sẽ gây ra nhiều chuyện hơn, bây giờ mà hàn huyên sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Anh đứng ngoài cửa chờ đợi, thấy một mình Đường Dạ Khê ra ngoài thì nhìn ra sau: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu?”

Đường Dạ Khê giải thích: “Bố mẹ không nỡ rời xa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, nên muốn giữ bọn chúng ở lại ngủ trưa, bảo chúng ta làm xong rồi tới đây đón bọn chúng.”

Cố Thời Mộ nhíu mày: “Chừng nào bọn họ quay về Ôn Thành?”

Đợi bọn họ quay về Ôn Thành rồi mới không cướp con của anh nữa.

Mặc dù chỉ mới nửa ngày không gặp, nhưng anh đã cực kỳ nhớ con rồi.

Sớm biết thế này, lúc nãy anh không nên chê phiền phức mà không đi vào.

Nếu khi nãy anh đi vào, chắc chắn bây giờ anh đã dẫn bọn trẻ ra ngoài rồi.

Đường Dạ Khê: “...”

Anh ghét bỏ bố mẹ cô ngay trước mặt cô như vậy sao?

Nhưng trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ được mọi người hết mực chiều chuộng, tranh giành yêu thương đến như vậy.

Cô cực kỳ vui mừng thay con trai yêu quý nhà cô.

Cô cực kỳ mềm lòng với người đối tốt với con trai cô, nên cười khuyên giải an ủi Cố Thời Mộ: “Chúng ta làm xong rồi thì có thể đón Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về nhà mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play