Ôn An An nhìn Đường Dạ Khê, bàn tay đang buông xuôi bên người siết chặt thành nắm đấm, dù đã cố gắng hết sức cũng không thể che giấu nỗi căm hận đến thấu xương ở trong mắt.

Nếu không có Đường Dạ Khê, thì cô ta vẫn là cô cả nhà họ Ôn, sống cuộc sống hào nhoáng mà vô số người ước ao đố kỵ.

Chính vì sự xuất hiện của Đường Dạ Khê đã phá hủy mọi thứ của cô ta.

Cô ta cực kỳ hy vọng Đường Dạ Khê không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Đường Dạ Khê đã chết trước đây rất lâu rồi, hoặc tương lai bỗng bị xe đụng chết, bị người khác đâm chết hoặc mắc bệnh nan y mà chết.

Dù Đường Dạ Khê chết từ lúc trước hay sẽ nhanh chóng chết đi, thì chí ít cô ta sẽ không sống chật vật như vậy.

Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh nhìn thấy rất rõ nỗi căm hận trong mắt cô ta.

Nếu cô ta an phận thủ thường, cảm thấy áy náy có lỗi vì đã chiếm đoạt cuộc sống vinh hoa phú quý hơn hai mươi năm của Đường Dạ Khê, có lẽ Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh vẫn sẽ thương hại cô ta một chút.

Nhưng bây giờ, bọn họ nhìn thấy rất rõ nỗi căm hận mà cô ta dành cho Đường Dạ Khê ở trong mắt cô ta.

Cô ta có tư cách gì mà căm hận Đường Dạ Khê chứ?

Quả nhiên cô ta cũng giống hệt Đường Linh Lung, tâm địa đều thối nát như nhau.

Bây giờ đối với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh mà nói, thì Đường Dạ Khê là vảy ngược trong tim bọn họ.

Không ngờ Ôn An An lại dám hận Đường Dạ Khê, bọn họ không những không thương hại cô ta, thậm chí còn ngày càng cảm thấy chán ghét.

Bọn họ chẳng muốn nói nhảm với Ôn An An nữa.

Đường Thủy Tinh nắm chặt tay Đường Dạ Khê nói: “Khê Khê, chúng ta về nhà thôi.”

Dứt lời, bà chẳng thèm liếc nhìn Ôn An An, mà nắm tay Đường Dạ Khê, bước nhanh về phía chiếc xe đang đậu kia.

“Mẹ!” Ôn An An gào khóc, định cất bước đuổi theo.

Ôn Minh Viễn đang đi phía sau vợ con mình, bỗng phất tay về phía Đường Hòa Cẩn.

Đường Hòa Cẩn nhanh chóng sai vệ sĩ ngăn cản Ôn An An.

“Bố, mẹ!” Ôn An An bị vệ sĩ nhà họ Ôn chặn lại, không thể đi được một bước, nhìn bóng lưng rời đi chẳng thèm ngoảnh mặt lại của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh thì khóc không thành tiếng.

Có lẽ trên đời này ai ai cũng thích nằm mơ.

Ôn An An được Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đưa tới nhà họ Thái thì luôn cho rằng mình đang nằm mơ.

Mặc dù thân xác cô ta đang ở nhà họ Thái, nhưng tim lại ở nhà họ Ôn.

Cô ta luôn mơ mộng rằng, qua thời gian dài Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh sẽ nhớ cô ta.

Dù gì bọn họ cũng nuôi nấng cô ta hơn hai mươi năm mà, đúng không?

Dù gì bọn họ cũng nuôi nấng cô ta hơn hai mươi năm mà, đúng không?

Tình cảm hơn hai mươi năm, sao có thể nói dứt là dứt được?

Chắc chắn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đưa cô ta tới nhà họ Thái là vì nhất thời kích động, đợi bọn họ bình tĩnh lại rồi nhất định sẽ đón cô ta về lại nhà họ Ôn.1

Nhưng bây giờ, thấy Đường Thủy Tinh che chở cho Đường Dạ Khê như báu vật, cô ta lại tuyệt vọng.

Cô ta biết rất rõ, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh sẽ không bao giờ đón cô ta về nhà nữa.

Đường Dạ Khê đã cướp mọi thứ của cô ta.1

Cô ta từ từ ngồi phịch xuống sàn rồi ôm đầu, không muốn chấp nhận mọi chuyện.

Lẽ ra cả đời này cô ta phải sống nở mày nở mặt, đứng trên cao nhìn người khác mới đúng, cuộc đời hiện tại không phải là cuộc đời của cô ta.

Cô ta đã khóc rất lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số: “A lô, là tôi, Ôn An An, anh có còn nhớ anh vẫn nợ tôi một ân tình không?”

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô ta chẳng hề muốn trêu chọc người này, bởi vì người này... là một tên điên.

Làm giao dịch với anh ta, rất có thể chơi dao có ngày đứt tay.

Cho nên cô ta cực kỳ sợ anh ta.

Nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng, dù cô ta thế nào cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh ta.

“Ôn An An?” Đầu dây bên kia, Bách Lí Tùy Băng lơ đãng lại chế giễu nói: “Tôi nhớ tôi đã trả sạch ân tình của cô rồi...”

Ôn An An cắn môi nói: “Anh muốn biết tin tức của Đường Dạ Khê không? Tôi có thể nói cho anh biết tin tức về cô ta...”

Nụ cười lười biếng trên mặt Bách Lí Tùy Băng nhất thời dập tắt, đôi mắt đẹp đen láy như đá hắc diệu thạch bỗng ngưng tụ tia lạnh lẽo: “Tôi chẳng hề muốn biết.”

Anh ta đã hứa với anh cả của anh ta là cả đời này sẽ mãi mãi xem Đường Dạ Khê là người xa lạ.

“Anh biết Đường Thừa Khuyết và Đường Thừa Giác là con ai không?” Ôn An An tự hỏi rồi tự trả lời: “Không ngờ Đường Thừa Khuyết và Đường Thừa Giác đều là con của Cố Thời Mộ - cậu cả nhà họ Cố, bây giờ Cố Thời Mộ đã cưới Đường Dạ Khê rồi, Đường Dạ Khê đã trở thành mợ chủ nhà họ Cố, Đường Dạ Khê...”

“Câm mồm!” Bách Lí Tùy Băng dữ tợn ngắt lời cô ta: “Cô nói bậy, Đường Dạ Khê đã nói, cả đời này cô ấy sẽ không gả cho người nào cả.”

“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Ôn An An nói: “Nếu anh không tin thì tự đi điều tra đi.”

Dứt lời, cô ta đợi đầu dây bên kia đáp lại.

Đầu dây bên kia chẳng hề đáp lại mà nhanh chóng ngắt máy.

Cô ta không biết bây giờ Bách Lí Tùy Băng đang có thái độ gì với Đường Dạ Khê.

Cô ta sốt sắng muốn biết sau khi Bách Lí Tùy Băng biết Đường Dạ Khê đã gả cho Cố Thời Mộ sẽ có phản ứng gì, cho nên cô ta không kiềm chế nổi tâm trạng sốt sắng mà gọi lại lần nữa.

Không liên lạc được.

Số điện thoại của cô ta đã bị Bách Lí Tùy Băng cho vào danh sách đen rồi.

Cô ta nhất thời mơ màng.

Cô ta chẳng hề hay biết, liệu lần này cô ta gọi cho Bách Lí Tùy Băng có tác dụng gì không?

Bởi vì cô ta không thể thấu hiểu Bách Lí Tùy Băng.

Trên đời này chẳng có ai hiểu rõ Bách Lí Tùy Băng.

Bởi vì anh ta là kẻ điên.

Cô ta hy vọng Bách Lí Tùy Băng sẽ đi tìm Đường Dạ Khê.

Bách Lí Tùy Băng không những là kẻ điên, mà còn là kẻ điên cực kỳ có bản lĩnh.

Chỉ cần Bách Lí Tùy Băng còn hận Đường Dạ Khê thì đợi Bách Lí Tùy Băng can dự vào cuộc sống của Đường Dạ Khê rồi, chắc chắn cuộc sống của cô sẽ trở nên nhốn nháo.

... Cũng có thể, mọi chuyện không hề phát triển như cô ta nghĩ.

Dù gì, Đường Dạ Khê cũng đã cứu mạng Bách Lí Tùy Băng.

Có lẽ Bách Lí Tùy Băng nói anh ta hận Đường Dạ Khê chỉ là nói suông mà thôi, chứ anh ta thật sự chẳng làm gì Đường Dạ Khê cả.

Nhưng bây giờ cô ta chẳng quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Cô ta cần phải làm chút gì đó.

Nếu cô ta không làm chút gì đó, mà cứ trơ mắt nhìn Đường Dạ Khê sống vui vẻ hạnh phúc đến hết quãng đời còn lại, thì cô ta sẽ đau khổ đến mức sống không bằng chết.

Lỡ Bách Lí Tùy Băng thật sự hận Đường Dạ Khê thì sao?

Bách Lí Tùy Băng là kẻ điên mà không ai có thể khống chế được.

Nếu Bách Lí Tùy Băng có thể mất khống chế giết chết Đường Dạ Khê thì quá tốt rồi...

Lương Thành.

Tổng bộ tập đoàn Bách Lí.

Bách Lí Tùy Băng bấm cuộc gọi nội bộ, gọi vệ sĩ thân cận của mình vào.

“Cậu chủ.” Nghiên Văn sải bước đi vào, rồi cúi người chào anh ta.

“Cậu đi điều tra Đường Dạ Khê đi.” Bách Lí Tùy Băng lời ít mà ý thì nhiều hạ lệnh.

“Cậu chủ...” Nghiên Văn khó xử nói: “Cậu cả bảo...”

Bách Lí Tùy Băng nhướng mày, nhếch miệng cười như không cười nhìn anh ta: “Cậu là vệ sĩ thân cận của tôi hay là vệ sĩ thân cận của anh cả tôi...”

Nghiên Văn cúi đầu đáp: “Tôi là vệ sĩ thân cận của anh, nhưng...”

“Không nhưng nhị gì cả.” Bách Lí Tùy Băng ném cây bút trong tay xuống bàn: “Cậu đi điều tra Đường Dạ Khê đi, hơn nữa không được để cho anh cả tôi biết, nếu cậu dám tiết lộ nửa chữ thì cậu cứ việc đi hầu hạ anh cả tôi, cả đời này đừng nhìn mặt tôi nữa... hiểu chưa?”

Nghiên Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, cậu chủ, tôi biết rồi.”

Anh ta cúi người chào Bách Lí Tùy Băng rồi xoay người rời đi.

“Nghiên Văn.” Bách Lí Tùy Băng gọi anh ta lại.

Nghiên Văng xoay người chào anh ta: “Cậu chủ gọi gì ạ?”

Bách Lí Tùy Băng nhìn anh ta bằng đôi mắt rất hờ hững, nhưng cực kỳ áp lực: “Cậu phải nhớ cho rõ, ban đầu người cứu mạng cậu là ai, là ai cho mẹ cậu ra đi trong hãnh diện, chứ không phải chết không nhắm mắt, công ty của tôi tên là Thiên Kết chứ không phải tập đoàn Bách Lí, hơn nữa ông chủ của cậu là tôi chứ không phải anh cả tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play