Không đợi Cố Lạc Hàn nói gì thêm, cô ta đã trực tiếp cúp máy.

Cố Lạc Hàn gọi một tiếng "chị Thái Vi", nghe thấy đầu bên kia truyền đến âm thanh báo bận thì trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất lực.

Anh ấy biết, anh ấy không thể ngăn cản được Tề Thái Vi.

Vì anh ấy hiểu,Tề Thái Vi yêu anh trai anh ấy nhiều thế nào, yêu đến mức tạo thành chấp niệm, trong mắt trong lòng chỉ có anh trai anh ấy nên không còn chỗ dành cho người khác.

Nhưng...

Anh trai của anh ấy không thích Tề Thái Vi, kể cả trước đây lúc bên cạnh anh trai anh ấy chưa có người phụ nữ nào cũng vậy.

Tề Thái Vi là con gái nuôi ở nhà dì của anh trai anh ấy, hai người họ quen nhau từ nhỏ rồi cùng nhau trưởng thành, hơn nữa giữa bọn họ còn có quan hệ thân thích, biết đâu một ngày nào đó Tề Thái Vi sẽ làm anh trai anh ấy cảm động rồi trở thành chị dâu của anh ấy không chừng.

Nhưng bây giờ...

Anh trai anh ấy không những đã đăng ký kết hôn với Đường Dạ Khê mà còn có hai đứa con, mặc dù Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ là con ngoài giá thú nhưng ông cụ rất thích bọn nhóc, xem bọn nhóc như cục cưng trong nhà.

Anh trai anh ấy cũng không để ý tới việc Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ là con riêng, vẫn chấp nhận kết hôn với Đường Dạ Khê, cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ nhập vào hộ khẩu với thân phận con mình.

Chỉ cần anh trai anh ấy không ký giấy ly hôn với Đường Dạ Khê, thì Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vẫn danh chính ngôn thuận làm người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Cố.

Hiện tại anh trai anh ấy không những đã có vợ mà còn có con, sau khi trở về đó, ngoài nhận lấy đau lòng và khó xử thì Tề Thái Vi còn có thể làm gì được đây?

Anh ấy biết Tề Thái Vi về nước chỉ tự rước lấy đau lòng và xấu hổ lại chẳng có tác dụng gì, nhưng anh ấy không có cách ngăn Tề Thái Vi trở về.

Bởi vì anh ấy hiểu yêu là một chữ rất khó để định nghĩa, khi đã yêu một người, không phải muốn không yêu là có thể không yêu nữa.

Cũng giống như anh ấy... anh ấy rất rõ Tề Thái Vi chỉ yêu anh trai mình, nhưng anh ấy lại không thể ngừng yêu Tề Thái Vi được, hơn ai hết, anh ấy biết Tề Thái Vi không hề có tình cảm nam nữ với mình, thế mà anh ấy vẫn không thể kiểm soát được bản thân mà càng lún càng sâu vào đoạn tình cảm với Tề Thái Vi.1

Mấy năm qua, số người theo đuổi anh ấy đã nhiều đến mức đếm không xuể, trong số đó cũng không ít người có điều kiện tương đương với Tề Thái Vi, nhưng cho dù là người nào anh ấy cũng đều cảm thấy chướng mắt.

Anh ấy chỉ thích Tề Thái Vi, không thể rung động hay đem lòng yêu người khác được.

Thứ như tình cảm không nằm trong phạm vi khống chế của bản thân, anh ấy không thể ép buộc mình thích một người khác, cũng giống như Tề Thái Vi không thể ngừng yêu anh trai anh ấy, cho nên anh ấy không có lập trường ngăn Tề Thái Vi về nước, còn những chuyện xảy ra sau khi Tề Thái Vi về nước thì chỉ đành tới đâu tính tới đó thôi.1

Anh ấy bất lực nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi bước từng bước nặng nề rời khỏi phòng khách.

Ngày hôm sau, tài xế của nhà họ Đường đến sớm đón Đường Dạ Khê và hai cậu bé, chờ sau khi ăn sáng xong, Đường Dạ Khê dẫn hai cậu bé ngồi trên xe mà nhà họ Đường phái tới để đi đến nhà họ Đường.

Hai vợ chồng Ôn Minh Viễn không mời Cố Thời Mộ nên Cố Thời Mộ không đi cùng bọn họ,thời gian này anh phải chạy qua chạy lại giữa Dạ Đô và Ôn thành, văn kiện của công ty đã chất thành đống nên anh cũng không thể luôn ở cạnh Đường Dạ Khê và hai đứa con trai được.

Hơn nữa, thái độ ghét bỏ anh của hai vợ chồng Ôn Minh Viễn biểu hiện rất rõ ràng, bọn họ chỉ muốn ở cạnh con gái và cháu ngoại của mình thôi, không hề chào đón người đàn ông đã cướp mất con gái yêu quý nhà bọn họ này.

Sau khi Cố Thời Mộ tiễn mẹ con Đường Dạ Khê đi thì đến thẳng công ty, biệt thự nhà họ Cố cách biệt uyển nhà họ Ôn không xa, nếu không kẹt xe thì chỉ mất hơn mười phút đi xe là tới.

Lúc xe chạy đến cổng biệt uyển thì cửa lớn đã mở ra, xe chạy thẳng một mạch vào khoảng sân trống trước phòng khách.

Nghe tiếng xe, Đường Thủy Tinh vốn đang ngồi trong phòng khách mong chờ con gái và cháu ngoại đã vội bước ra đón, đi theo phía sau là Ôn Minh Viễn và một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.

Vệ sĩ nhà họ Ôn chạy tới giúp Đường Dạ Khê mở cửa xe, hai đứa bé nhảy xuống trước, nhìn thấy Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn thì lập tức vui mừng gọi: "Ông ngoại, bà ngoại."

“Bà đây.” Đường Thủy Tinh mặt mày rạng rỡ đáp, bước lên vài bước ôm hai cậu bé vào lòng hết xoa xoa sờ sờ lại hôn má một chút, nhưng hôn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ.

“Mẹ, bố.” Đường Dạ Khê cũng chào hỏi Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn.

“Khê Khê, lại đây gặp anh Cẩn của con đi.” Đường Thủy Tinh cười tủm tỉm nắm tay của Đường Dạ Khê dẫn cô đến trước mặt Đường Hòa Cẩn: “Đây là đứa con nuôi mẹ đã nhắc với con, Đường Hòa Cẩn, từ nay con cứ gọi nó là anh Cẩn được rồi. Anh Cẩn của con phụ trách công ty chi nhánh ở Dạ Đô của Tập đoàn Ôn thị nên thường sống ở đó luôn, sau này con gặp bất cứ khó khăn gì đều có thể nhờ anh Cẩn của con giúp đỡ, anh Cẩn chắc chắn sẽ giúp con."

"Con biết rồi mẹ." Đường Dạ Khê trả lời, cô khẽ mỉm cười chào hỏi với Đường Hòa Cẩn: "Chào anh Cẩn."

Đường Hòa Cẩn gật đầu chào cô: "Chào cô chủ."

Đường Dạ Khê vội nói: "Anh Cẩn, anh đừng khách sáo như vậy, cứ gọi em là Khê Khê được rồi."

Đường Hòa Cẩn cười cười, nghe theo cô: "Chào em Khê Khê."

“Được rồi, các con đều là đứa trẻ ngoan.” Đường Thuỷ Tinh buông tay Đường Dạ Khê, hai tay trái phải ôm Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ cười nói: “Đi thôi, vào nhà rồi nói, để mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây đem lên cho các con, có gì vào nhà rồi vừa ăn vừa nói."

Vừa nghe có đồ ăn, Đường Tiểu Thứ đã lập tức vui vẻ nói: "Con thích ăn."

“Đều chuẩn bị cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nhà chúng ta mà." Đường Thủy Tinh cúi đầu vừa nhìn đầy cưng chiều vừa nói với cậu bé: "Tiểu Thứ nhà chúng ta thích thứ gì thì cứ nói với bà ngoại, khi nào về bà cho con mang về nha."

"Vâng ạ.” Đường Tiểu Thứ sôi nổi hẳn lên: “Bà ngoại là tốt nhất, cháu thích bà ngoại nhất.”

“Ngoan.” Đường Thủy Tinh được cháu ngoại yêu quý của mình dỗ dành thì mặt đầy ý cười, cười đến mức không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Ôn Minh Viễn thấy vợ mình vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui theo, ông nhìn vợ, con gái và cháu ngoại của mình với ánh mắt hết sức dịu dàng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Vào phòng khách, Đường Thuỷ Tinh kéo con gái và cháu trai ngồi bên cạnh mình, sau đó nói với Đường Hoà Cẩn: "Tiểu Cẩn, con rót cho Khê Khê một tách trà đi."

“Dạ vâng, thưa mẹ.” Đường Hòa Cẩn đáp lời, rót một tách trà cầm trên tay.

Đường Dạ Khê muốn nhanh chóng đứng dậy nhận lấy lại bị Đường Thuỷ Tinh đè lên ghế sô pha, Đường Dạ Khê vừa nhìn về phía Đường Thủy Tinh với ánh mắt nghi hoặc đã thấy Đường Hòa Cẩn bưng trà đến trước mặt cô, tiếp đó quỳ một gối dùng hai tay bưng trà đưa qua: Cô chủ, mời cô uống trà."

Đường Dạ Khê: "..."

Cô luống cuống định đứng dậy nhưng lại bị Đường Thủy Tinh ghì chặt trên ghế sô pha, Đường Dạ Khê không còn cách nào khác chỉ đành nhận tách trà nhấp một ngụm, sau đó đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy đến đỡ Đường Hòa Cẩn.

Lần này Đường Thủy Tinh không ngăn cản cô nữa, cô dùng hai tay đỡ Đường Hòa Cẩn dậy, nâng hai tay của Đường Hòa Cẩn lên và nói: "Anh Cẩn, từ nay về sau anh cứ gọi em là Khê Khê được rồi."

Cô biết cho dù là nhà họ Ôn hay là nhà họ Đường cũng đều cực kỳ tôn trọng quy củ, nói cho êm tai thì gọi là con nuôi, nhưng nếu nói khó nghe một chút thì chỉ giống như người làm trong nhà mà thôi.

Mẹ cô yêu cầu Đường Hòa Cẩn kính trà cho cô là để Đường Hòa Cẩn biết địa vị của cô trong nhà họ Ôn, mẹ muốn cho Đường Hòa Cẩn biết, tuy cô lớn lên ở ngoài nhưng hiện tại cô đã chính thức trở thành cô chủ nhà họ Ôn, từ nay về sau Đường Hòa Cẩn phải nghe theo lệnh của cô và tôn trọng cô như chủ của mình.

Cô rất cảm kích tấm lòng của mẹ dành cho cô, nhưng cô nhất định sẽ không coi Đường Hòa Cẩn là người hầu của mình, bản thân cô cũng từng chịu đau khổ vì bị Đường Cẩm Y hà hiếp nên cô chắc chắn sẽ không bao giờ chèn ép người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play