Đường Tiểu Thứ nắm chặt tay Đường Dạ Khê, từ chối lời mời của anh ấy, còn hôn gió anh ấy một cái: “Chú nhỏ ngủ ngon, cháu còn nhỏ, phải ngủ với mẹ, chờ khi cháu lớn rồi, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau nha!”
Thấy cậu bé không ngừng lôi Đường Dạ Khê đi, bộ dạng tên nhóc như sợ bị anh ấy kéo lại ngủ cùng, Cố Lạc Bạch cười không ngừng được.
Anh ấy thò tay vắt trên bả vai Cố Thời Mộ, trọng lượng cả người nhanh chóng chuyển sang Cố Thời Mộ: “Anh, anh nói xem, sao số anh tốt thế? Không kết hôn cũng không sinh con, úm ba la một tiếng đã có hai đứa nhỏ đáng yêu từ trên trời rớt xuống, xinh xắn hệt như hoàng tử, lại còn ngoan ngoãn thông minh nữa chứ! Sao em lại không tốt số được như thế nhỉ?”
“Hâm mộ à?” Cố Thời Một liếc nhìn anh ấy: “Nếu mà hâm mộ, thì anh nói bố cho em đi hiến **** *****, hiến mấy lần tự nhiên sẽ có đứa nhỏ trên trời rơi xuống.”
“Hay là không cần nữa đâu.” Cố Lạc Bạch từ chối, lại cảm thấy buồn cười: “Em còn nhớ lúc anh hiến tinh về, hai tháng trời không để ý đến bố, lúc ấy em còn thấy anh thật đáng thương, hiện tại xem ra vẫn là bố chúng ta anh minh thần võ, làm chuyện gì cũng luôn đúng!”
“Cút!” Cố Thời Mộ khinh bỉ nhìn anh ấy.
“Vốn là vậy mà.” Cố Lạc Bạch cười yêu nghiệt: “Ai da, cháu lớn của em, vừa thông minh lại vừa đáng yêu, chỉ cần nhìn một cái là mát lòng mát dạ.”
“Thế nào?” Cố Thời Mộ nheo mắt nhìn anh ấy: “Nghe ý em, hình như cảm thấy chỉ nhìn thôi không đủ à?”
“Làm gì có, làm gì có…” Cố Lạc Bạch nháy mắt: “Cho dù em có lòng bắt cháu trai về làm con rể cũng không có cách nào đúng không? Bạn gái em còn chưa có, đào đâu ra con gái mà nuôi? Em lại không có hiến tinh nữa, đúng không?”
Cố Thời Mộ: “Cút!”
“Em đi ngủ đây! Ngủ ngon!” Cố Thời Lạc nhanh chân chuồn mất.
“Anh cả, chúng ta cũng đi ngủ thôi.” Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn ngồi trên sô pha xem hết vở kịch rồi cũng đứng lên.
“Ừm.” Cố Thời Mộ đáp, nhìn Cố Lạc Hàn: “A Hàn, nhớ chừa thời gian chiều mai ra đó.”
Cố Lạc Hàn gật đầu: “Em nhớ rồi, anh cả.”
Vừa gọi điện vừa gửi tin nhắn nhắc anh ấy, nói tận mấy lần, anh ấy dám quên sao?
Lần đầu tiên thấy anh cả đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy, thế nên, anh ấy nghi ngờ, anh cả của anh ấy và Đường Dạ Khê ở cùng nhau, thật ra không phải vì con trai bọn họ mà là thật sự động tâm rồi.
Nếu anh cả là thật lòng với Đường Dạ Khê, vậy Tề Thái Vi phải làm sao bây giờ?
Thấy bóng Cố Thời Mộ đã đi lên lầu, anh ấy nhịn không được lấy điện thoại ra, tìm số Tề Thái Vi, gửi một tin nhắn ngắn cho cô ta: “Chị Thái Vi, chừng nào chị về?”
Tề Thái Vi rất nhanh đáp lại: “Khó nói được, sao vậy A Hàn, có việc gì không?”
Cố Lạc Hàn do dự một lát, nói: “Chị Thái Vi, anh cả có hai đứa con, chị biết không?”
Sau vài giây, điện thoại Cố Lạc Hàn reo lên, là Tề Thái Vi gọi đến.
“A Hàn, chuyện này em nói giỡn hả?” Giọng Tề Thái Vi rất lo lắng: “Nói gì mà anh Mộ có con? Anh Mộ làm sao có con được?”
“Em nói thật…” Cố Lạc Hàn nói chuyện gần đây một cách giản lược cho Tề Thái Vi nghe.
Tề Thái Vi sợ ngây người: “Sao có thể như vậy? Điều này sao có thể? Sao lại trùng hợp đến vậy, chuyện này nhất định có âm mưu!”
Cố Lạc Hàn trầm mặc một lát, nói: “Chị Thái Vi, em cảm thấy anh cả đối xử với người phụ nữ Đường Dạ Khê kia là thật lòng, cho nên…”
Cho nên, chị hãy quên anh ấy đi…
Nửa câu sau dừng ở đầu lưỡi anh ấy mấy lần vẫn không nói ra được.
Tề Thái Vi thầm mến Cố Thời Mộ, người quen biết Tề Thái Vi và Cố Thời Mộ đều biết chuyện này.
Nhưng Tề Thái Vi chưa từng thổ lộ, còn Cố Thời Mộ vẫn luôn lạnh lùng với Tề Thái Vi, không hề có biểu cảm giả dối nào, không hề có chút cảm giác nào với Tề Thái Vi.
Tề Thái Vi chưa từng nói với bất kì người nào chuyện cô ta thích Cố Thời Mộ, Cố Lạc Hàn cũng không thể nói rõ ràng ra được.
Nhưng anh ấy tin Tề Thái Vi là một người thông minh, những lời anh ấy chưa nói ra, Tề Thái Vi chắc chắn sẽ hiểu được.
Tề Thái Vi quả thật là hiểu được, nhưng cô ta không tiếp thu được.
Cô ta và Cố Thời Mộ là thanh mai trúc mã, cũng là mối tình đầu của cô ta, vừa thấy Cố Thời Mộ, cô ta đã biết mình biết yêu rồi, đến tận bây giờ vẫn không thay đổi.
Lý do cô ta ra nước ngoài học lên cao là vì mẹ cô ta nói rằng nếu như cô ta vẫn luôn lắc lư trước mặt Cố Thời Mộ thì cảm giác Cố Thời Mộ đối với cô ta vẫn sẽ như trước đây, xem cô ta như em gái mà đối đãi chứ không phải là một người phụ nữ trưởng thành.
Mẹ cô ta cho cô ta ra nước ngoài hai năm, cô ta cũng cố gắng bổ sung chỗ thiếu sót trên người mình, khiến chính mình trở nên cực kì ưu tú.
Hơn nữa, trong hai năm nay, cô ta hạn chế tiếp xúc với Cố Thời Mộ, cố gắng làm Cố Thời Mộ quên đi ấn tượng về cô ta.
Chờ sau hai năm, cô ta sẽ lột xác thành người phụ nữ thành thục, xinh đẹp, sau đó về Trung Quốc, xuất hiện trước mặt Cố Thời Mộ.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ có thể thay đổi ấn tượng của Cố Thời Mộ về cô ta, Cố Thời Mộ sẽ động tâm với cô ta, yêu cô ta rồi cưới cô ta làm vợ.
Tuy rằng cô ta và Cố Thời Mộ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, nhưng Cố Thời Mộ không hề có chút tình cảm đặc biệt nào với cô ta, đối xử với cô ta không khác gì đối xử với người xa lạ.
Cô ta cũng hiểu rõ, nếu cô ta vẫn cứ quấn lấy Cố Thời Mộ không buông, sẽ chỉ làm Cố Thời Mộ chán ghét cô ta hơn, tuyệt đối không có cơ hội gả cho anh.
So với việc ở lại trong nước, dập tắt chút cảm tình ít ỏi giữa cô ta và Cố Thời Mộ, không bằng nghe theo lời mẹ cô ta, ra nước ngoài học lên cao, hai năm sau, ngẩng cao đầu mà trở về, để cho Cố Thời Mộ kinh diễm vì cô ta.
Vì tương lai của mình, cô ta nhịn đau rời khỏi Dạ Dô, rời khỏi tầm mắt Cố Thời Mộ.
Vì có thể đạt đến hiệu quả như lời mẹ cô ta nói, cô ta đã chịu đựng sự cô đơn và nỗi khổ tương tư, hơn một năm không hề liên lạc với Cố Thời Mộ.
Hai năm học bồi dưỡng, bây giờ đã qua hơn một năm, cô ta chỉ cần chịu đựng thêm mười tháng nữa là có thể về nước gặp Cố Thời Mộ rồi.
Trong hơn một năm nay, cô ta liều mạng để mình càng thêm xuất sắc, chẳng những cố gắng học tập mà còn tập thể hình, bảo dưỡng nhan sắc. Để sau khi về nước, sẽ cho Cố Thời Mộ thấy một con người hoàn toàn mới của cô ta, vì cô ta mà kinh ngạc, sau đó yêu cô ta, cưới cô ta.
Nhưng hiện tại, còn chưa tới hai năm, Cố Lạc Hàn lại nói với cô ta, Cố Thời Mộ chẳng những có hai đứa con sinh bên ngoài, lại còn vì để hai đứa nó có danh phận mà đăng ký kết hôn với mẹ chúng nó.
Tề Thái Vi cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cô ta rời khỏi Dạ Dô, rời Cố Thời Mộ hơn một năm trời, cuối cùng là vì cái gì?
Không phải là vì muốn Cố Thời Mộ quên đi cô ta của trước kia à, chờ sau khi cô ta trở về Dạ Dô sẽ bị cô ta làm kinh ngạc, rồi yêu cô ta, cưới cô ta làm vợ à?
Nhưng hiện tại, cô ta bị người ta cướp trắng rồi!1
Cô ta yêu thầm Cố Thời Mộ gần mười năm, sợ nếu đâm thủng tầng giấy mỏng đó, ngay cả anh em cũng không làm được, ngay cả nói với Cố Thời Mộ một tiếng “Em yêu anh” cũng không dám.
Hiện tại, Cố Lạc Hàn nói với cô ta, có lẽ sau này ba chữ đó cô ta vĩnh viễn đều không có cơ hội nói ra.
Không!
Không thể nào!
Cô ta không chấp nhận kết quả này.
Cố Thời Mộ là của cô ta.
Chỉ có thể là của cô ta.
Cô ta hít sâu một hơ: “Bây giờ tôi đặt vé máy bay, lập tức về nước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT