Trái tim Ôn Huyền Triệt thắt lại: "An An, em bị sao vậy? Em phải làm sao đây là sao? Sao em lại khóc?"
Đường Dạ Khê khẽ cong khóe miệng.
Tới rồi.
Thật sự là chẳng có chút nào ngoài dự liệu cả.
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Thời Mộ một cái.
Cố Thời Mộ cũng đang nhìn cô.
Hai người mỉm cười với nhau.
Người nhà họ Ôn thì cười không nổi nữa, nhìn chằm chằm Ôn Huyền Triệt với ánh mắt quan tâm.
Mặc dù bọn họ đã quyết định đuổi Ôn An An đi, nhận Đường Dạ Khê, để mọi thứ trở lại như cũ, nhưng không có nghĩa là tình cảm của bọn họ dành cho Ôn An An đã biến mất.
Tình cảm hơn hai mươi năm không phải thứ nói buông bỏ là có thể buông bỏ.
Ít nhất, vào lúc này, địa vị của Ôn An An trong cảm nhận của bọn họ vẫn vượt xa hơn rất nhiều so với Đường Dạ Khê.
Đầu bên kia điện thoại, Ôn An An vừa khóc vừa nói: "Anh tư... anh, tâm trạng em đang không tốt nên tán gẫu với anh tám vài câu, sau đó... sau đó chúng em uống vài ly rượu... Sau đó, sau đó... "
Cô ta "hức" một tiếng rồi bật khóc: "Anh tư, em không biết tại sao chuyện lại thành ra như thế này... Anh tư, em phải làm sao bây giờ? Về sau em phải làm sao đây?"
Lời nói của cô ta mơ hồ không rõ ràng, nhưng Ôn Huyền Triệt đã loáng thoáng đoán được điều gì đó.
Nhưng anh ta không thể tin được.
An An và em tám của anh ta, là anh em mà.
Chẳng lẽ bọn họ đã...
Không.
Không đâu.
Chắc chắn là anh ta nghĩ sai rồi!
"An An, trước tiên đừng khóc nữa, em nói rõ ràng trước đi." Ôn Huyền Triệt lo lắng nói: "Em và Huyền An có chuyện gì vậy? Cãi nhau? Giận dỗi?"
"Không... không phải..." Ôn An An khóc nức nở: "Em say rượu, không biết sao nữa, ngủ trong phòng của anh tám... Sau khi em tỉnh lại, em phát hiện em và anh tám... em và anh tám..."
Nói chuyện được nửa chừng, cô ta dường như không nói được lời nào, đổi chuyện khác và nói: "Em và anh tám đã bị Thịnh Vũ Khanh nhìn thấy. Cô ấy rất tức giận. Cô ấy muốn đánh em nhưng đã bị anh tám đưa đi. Anh tư... em nên làm gì đây? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thanh danh của em sẽ tiêu tan hết..."
Ôn Huyền Triệt trợn tròn mắt.
Vừa rồi anh ta đã... đã đoán đúng rồi.
Em gái anh ta và em họ anh ta... ngủ với nhau.
Tuy rằng Ôn An An và Ôn Huyền An không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ đã là anh em họ hơn hai mươi năm, từ khi thân thế của Ôn An An bị vạch trần đến giờ chưa đến vài ngày, cô ta lại xảy ra quan hệ với Ôn Huyền An.
Sự thay đổi này quá nhanh và quá mãnh liệt, anh ta không thể chịu nổi, cầm điện thoại ngơ ngác trước bàn ăn.
Thấy anh ta đột nhiên ngừng nói, Ôn Minh Viễn quan tâm hỏi: "A Triệt, An An sao vậy? Sao nó lại khóc?"
Ôn Huyền Triệt cầm điện thoại nhìn về phía bố mình với ánh mắt vô hồn, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của anh ta, Ôn Minh Viễn càng lo lắng: "Nói đi, ngơ ngác gì thế?"
Ôn Huyền Triệt lắp ba lắp bắp nói: "An An nói, em ấy, em ấy và Huyền An... em ấy và Huyền An ở bên cạnh nhau, còn, còn bị Thịnh Vũ Khanh phát hiện..."
Nói một cách chính xác, đó không phải gọi là bị phát hiện, mà gọi là bị bắt gian!
Thịnh Vũ Khanh là vợ sắp cưới của Ôn Huyền An, hai người đã đính hôn được hơn một năm, chỉ chờ Thịnh Vũ Khanh tốt nghiệp đại học thì hai người sẽ kết hôn.
Nhưng bây giờ...
“Con đang nói cái gì vậy?” Ôn Minh Viễn đứng bật dậy, nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Ở cùng nhau là có ý gì? Bị Thịnh Vũ Khanh phát hiện là có ý gì? A Triệt, ý của con là gì?"
Tuy rằng Ôn Huyền Triệt nói không rõ ràng, nhưng trên thực tế, ông đã hiểu được là có ý gì.
Chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi.
Con gái ông đã nuôi dạy hơn hai mươi năm, chẳng qua mới một ngày không gặp, thế mà đã cùng cháu trai của ông...
Cái này gọi là gì?
Trong lòng Ôn Huyền Triệt rất bối rối, không muốn nói gì cả.
Anh ta vuốt mặt, cúp điện thoại rồi bước ra ngoài: "Con đến nhà thím ba xem thử."
Anh ta phải qua xem thử.
Bây giờ, chắc chắn Thịnh Vũ Khanh đang nổi nóng, anh ta sợ rằng em gái mình sẽ chịu thiệt.
Anh ta rời đi, những người khác cũng không thể ngồi yên, Ôn Minh Viễn nói với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: "Cậu Cố, Khê Khê, hai con ăn tiếp đi, bố cũng đi qua xem một chút."
Ông cũng bước nhanh ra ngoài, theo sát phía sau là ba anh em Ôn Huyền Dương.
Cố Thời Mộ nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Đi xem nhé?"
"Đi." Đường Dạ Khê cong môi khẽ cười: "Không phải An Vũ Mộng nói Ôn An An dịu dàng, tốt bụng, thông minh, hiểu chuyện, bà ấy thích lắm sao? Con gái dịu dàng, tốt bụng, thông minh, hiểu chuyện như vậy lại biến thành con dâu tương lai, nhất định bà ấy rất vui mừng, tôi phải đi qua chúc mừng bà ấy.”
Cố Thời Mộ mỉm cười.
Trước kia anh luôn cảm thấy Đường Dạ Khê điểm nào cũng tốt nhưng lại quá hiền lành.
Bởi vì quá hiền lành nên mới có thể bị nhà họ Đường ức hiếp lâu như thế.
Bây giờ có vẻ như anh đã nhìn lầm rồi.
Cô gái nhỏ này không hiền lành chút nào mà khá tinh ranh.
Trước đây luôn bị nhà họ Đường ức hiếp, chắc là... vì bị chữ ơn chữ hiếu đè nặng.
Nặng tình và biết tri ân báo đáp đều là ưu điểm.
Một cô gái tốt như vậy xứng đáng được người khác đối xử thật tốt.
Anh không thể đảm bảo bất cứ điều gì khác, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cô.
Anh có thể đảm bảo điều này.
Hai người đi theo người nhà họ Ôn đến biệt thự của chi thứ ba.
Trong phòng khách, Ôn Huyền An đang gấp rút giải thích điều gì đó với Thịnh Vũ Khanh, Ôn An An đang ngồi trên sô pha, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ, khuôn mặt đầy nước mắt, tóc còn ướt sũng.
Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đến muộn nhất, khi họ bước vào cửa, Ôn Huyền Triệt đã ngồi bên cạnh Ôn An An, đưa tay ôm cô ta vào lòng mà an ủi.
Ôn An An nằm trong vòng tay của Ôn Huyền Triệt khóc thảm thiết, như thể cô ta đã bị oan ức lắm vậy.
Ôn Huyền An ôm đầu bứt tai không biết nên làm gì.
Anh ta không hiểu tại sao mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Sau khi cùng bố mẹ đưa Ôn An An về nhà, cơm trưa xong thì anh ta đưa Ôn An An vào phòng cho khách, bảo Ôn An An nghỉ ngơi thật tốt.
Anh ta cũng quay lại phòng, tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Tối hôm qua anh ta và bố lái xe cả đêm mới trở về Ôn Thành, cả đêm không ngủ nhiều, mệt mỏi đến nỗi có chút lơ mơ.
Anh ta thay đồ ngủ, đang chuẩn bị nằm xuống thì Ôn An An đi tới.
Ôn An An cũng đang mặc đồ ngủ, trong tay cầm một chai rượu, ánh mắt lờ đờ mê ly, có vẻ như đã uống hơi say.
Sau khi gõ cửa bước vào, an vị ở cuối giường, cô ta khóc lóc kể lể với anh ta về nỗi khổ tâm, khó chịu của mình.
Anh ta rất đồng cảm với Ôn An An.
Ôn An An rủ anh ta uống rượu cùng với mình, anh ta đã uống cùng.
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Sau đó, anh ta say khướt.
Sau đó nữa, anh ta không biết gì cả.
Anh ta bị đánh thức bởi một chậu nước lạnh.
Anh ta đang ngủ ngon lành thì một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống, tạt vào đầu và mặt anh ta.
Anh ta sợ hãi hét lên và ngồi dậy khỏi giường, phát hiện vợ chưa cưới của mình là Thịnh Vũ Khanh đang đứng ở cuối giường, trên tay cầm một chậu nước, nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe.
Còn anh ta, ngồi trên giường không mặc quần áo, bên cạnh là Ôn An An cũng chẳng mặc gì, cũng giật mình khi bị dội nước lạnh.
Cả người anh ta như chết lặng.
Thịnh Vũ Khanh không nói được một lời, giơ tay đập chậu nước lên đầu anh ta rồi xoay người rời đi.
Anh ta không quan tâm gì nữa, kéo áo ngủ ở một bên quấn lên người rồi đuổi theo. Ở phòng khách dưới lầu, anh ta đuổi kịp Thịnh Vũ Khanh, giữ Thịnh Vũ Khanh lại trong phòng khách rồi giải thích với cô ấy.
Anh ta kể cho Thịnh Vũ Khanh nghe tất cả những sự kiện gần đây xảy ra trong nhà họ Ôn, đặc biệt là thân thế thảm thương của Ôn An An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT