"Bởi vì Ôn An An là kẻ ngốc thứ ba." Cố Thời Mộ nói: "Kẻ ngốc thường không có kiên nhẫn, nắm bắt được cơ hội thì sẽ ra tay ngay, và hôm nay là thời cơ tốt nhất. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta và Ôn Huyền An gặp nhau sau khi xảy ra chuyện, vì thế giữa họ chắc hẳn có rất nhiều chuyện để tán gẫu. Ôn An An có thể lấy cớ tâm trạng không tốt, bảo Ôn Huyền An uống rượu với cô ta, sau đó... em hiểu mà."

Đường Dạ Khê: "..."

Đúng vậy.

Cô hiểu.

Chẳng khác mấy với suy nghĩ của cô.

Mặc dù tuổi cô không lớn nhưng vì công việc của mình, cô đã chứng kiến rất nhiều thứ, cũng gặp gỡ không biết bao nhiêu loại người.

Những người phụ nữ như Ôn An An, cô đã từng gặp rất nhiều.

Người chống lưng đã không còn, điều cô ta nghĩ không phải là tự lập tự cường mà là đi tìm người chống lưng khác.

Cô ta muốn gả vào gia đình quyền quý.

Nhưng với khả năng của cô ta, cơ hội được gả vào gia đình quyền quý trong tương lai là rất nhỏ.

Ôn Huyền An là sự lựa chọn tốt nhất mà cô ta có thể tiếp cận.

Vì vậy, cô ta nhất định sẽ tính kế Ôn Huyền An, sẽ nấu cơm sống thành cơm chín với Ôn Huyền An, sau đó ép Ôn Huyền An cưới cô ta.

Cô và Ôn An An cũng có thể coi là quen biết từ nhỏ, cô hiểu Ôn An An, cô ta không có mưu mô và bụng dạ đó lường. Hiện tại nhất định cô ta rất lo lắng, nóng lòng muốn trở thành mợ Ôn ngay lập tức.

Cô ta sợ sau khi thân thế của mình bị đưa ra ánh sáng thì những người quen biết cô ta sẽ khinh bỉ cô ta, cười nhạo cô ta.

Chỉ khi trở thành mợ Ôn, cô ta mới có thể tiếp tục duy trì thân phận và thể diện của mình sau khi thân thế của cô ta bị phơi bày.

Vì vậy, cô tin rằng Ôn An An sẽ nhanh chóng ra tay.

Cô có thể đoán được điều này là bởi vì cô đã biết Ôn An An rất nhiều năm, cô hiểu Ôn An An.

Cố Thời Mộ cũng có thể đoán được khiến cô rất ngạc nhiên.

Dẫu sao, Cố Thời Mộ cũng chưa từng gặp Ôn An An lần nào.

Cô đang nhìn chằm chằm vào Cố Thời Mộ, anh đột nhiên mỉm cười với cô: "Sao thế? Kinh ngạc trước tư duy thông minh của tôi à?"

Đường Dạ Khê: "..."

Tự khen mình như thế này thật sự ổn hả?

"Đừng quá ngạc nhiên." Cố Thời Mộ cong khóe môi: "Tương lai em sẽ biết trên đời này quả thực có thiên tài tồn tại."

Đường Dạ Khê: "..."

Cô cũng không biết cậu chủ nhà họ Cố này có phải là thiên tài hay không, nhưng da mặt anh dày như thế nào thì đến giờ cô cũng biết rõ rồi!

Cô chẳng thèm nói gì với cậu cả Cố tự mình đa tình này, sau khi thay quần áo xong thì xuống lầu.

Thời gian không còn sớm nữa, sau khi hai người xuống lầu chào ông cụ Cố và hai con thì lên đường đến nhà họ Ôn.

Khi Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ lên xe, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ tiễn họ đến bên cạnh xe.

Mặc dù Đường Tiểu Thứ nhìn bọn họ bằng ánh mắt trông mong, nhưng sau khi Đường Dạ Khê nói đêm nay có việc nên không tiện đưa bọn nhỏ đi, cậu bé cũng không dây dưa mà đòi đi cho bằng được với Đường Dạ Khê nữa.

Khi xe ra bên ngoài biệt thự, từ cửa sổ sau xe, Đường Dạ Khê nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn luôn nhìn theo hướng xe của họ.

Ông cụ Cố cúi người đứng phía sau bọn trẻ, đặt tay lên đôi vai nhỏ của chúng, vui vẻ nói gì đó với chúng.

Chẳng biết ông cụ đã nói gì mà gương mặt vốn đang có chút mất mát của bọn trẻ lại hiện lên ý cười.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Dạ Khê yên tâm mà nở nụ cười.

Nhưng bên cạnh sự vui mừng, cô cũng có một chút mất mát giống như đứa trẻ vậy.

Bọn trẻ phụ thuộc vào cô, không thể thiếu cô dù chỉ trong chốc lát.

Bây giờ, bọn trẻ không dựa dẫm vào cô nhiều như vậy, ông cụ Cố cũng có thể dỗ dành chúng khá tốt, cô lại cảm thấy trong lòng khá vắng vẻ.

Nhưng cô biết rằng, trên thực tế, trạng thái như bây giờ mới là tốt nhất cho bọn trẻ.

Nếu dựa dẫm vào mẹ quá nhiều, đứa trẻ sẽ cảm thấy không an toàn, có thể lớn lên chúng sẽ trở thành "con trai cưng của mẹ" cũng không chừng.

Vậy thì thật đáng sợ!

Để chúng dang rộng đôi cánh nhỏ bé của mình và tự do bay lên bầu trời, trải qua gian nan khốn khổ, dần dần lớn lên là tốt nhất.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai con nữa, Đường Dạ Khê mới thu hồi ánh mắt mà quay người lại.

Biệt thự nhà họ Cố cách nhà họ Ôn không quá xa, chỉ cách mười phút lái xe.

Sau khi hai người đến nhà họ Ôn, lập tức được ông quản gia lịch sự mời vào phòng khách.

Cả năm bố con Ôn Minh Viễn đều ở đây.

Có lẽ đã gặp mặt vài lần rồi nên cũng có vẻ quen thuộc hơn, lần này gặp nhau thì không khí cũng tốt hơn, giữa mọi người có vẻ thân thiết với nhau hơn vài phần.

Bữa ăn nhanh chóng được chuẩn bị, mọi người vào chỗ ngồi.

Trong bữa tối, vừa ăn uống vừa trò chuyện, không khí càng trở nên hòa thuận.

Càng tiếp xúc, Đường Dạ Khê càng phát hiện ra rằng bố cô và cả các anh trai của cô đều là người tốt.

Khí chất, tu dưỡng, khả năng kiềm chế bản thân, cách ăn nói đều thuộc hàng đỉnh cao, khi ở chung với nhau khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lúc nói chuyện, lời nói của mỗi người đều có nội dung, kiến thức uyên bác, từng hành vi cử chỉ đều tao nhã và có phong độ, điều này khiến lòng người khác nảy sinh ấn tượng tốt.

Chẳng trách Ôn An An cứ bám chặt lấy bọn họ, chết cũng không muốn buông tay.

Bố và anh trai tốt như vậy, ai mà chẳng muốn có được.

Cô cũng không ngoại lệ.

Một mặt là huyết thống ràng buộc, mặt khác là sức hấp dẫn trong tính cách của năm cha con Ôn Minh Viễn, hai điều này dần dần khiến Đường Dạ Khê cảm thấy rằng nếu trở thành người một nhà chân chính với họ thật ra cũng không tệ.

Cảm tưởng của năm cha con Ôn Minh Viễn đối với Đường Dạ Khê cũng giống như thế.

Thật ra, bọn họ đã biết Đường Dạ Khê từ lâu, nhưng trước đây bọn họ đều cho rằng Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung, chẳng những không hiểu rõ Đường Dạ Khê, mà bởi vì thân phận của cô nên cũng vô cùng mâu thuẫn với cô.

Bởi vì Đường Linh Lung, trong tiềm thức bọn họ cảm thấy Đường Dạ Khê không phải là người tốt, ngoài ra Đường Cẩm Y và Ôn An An rất chán ghét Đường Dạ Khê nên thỉnh thoảng nhắc đến Đường Dạ Khê, họ sẽ nói những điều không hay về cô, sự khinh bỉ và chán ghét đối với Đường Dạ Khê cũng sẽ bày ra trong ngôn ngữ và biểu cảm.

Thậm chí bọn họ còn cảm thấy Đường Dạ Khê là một người vô cùng kém cỏi.

Sau khi ngồi bên nhau, tán gẫu với nhau, bọn họ mới nhận ra rằng họ đã quá sai lầm.

Đường Dạ Khê có vốn hiểu biết rất phong phú và uyên bác, không như bất kỳ cô gái cùng tuổi nào. Bất kể nói về chủ đề gì, cô cũng có thể bình tĩnh thong dong tiếp chuyện, hơn nữa những gì cô nói đều có lý lẽ, có căn cứ, khiến người ta tin phục.

Cô không chỉ có ngoại hình đáng kinh ngạc mà khả năng trò chuyện, kiến thức và tu dưỡng bản thân cũng khiến người ta ngạc nhiên.

Đặc biệt, trên người cô có loại khí chất không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không gấp gáp cũng không nóng nảy, bình tĩnh mà kiên định. Điều này khiến Ôn Minh Viễn cảm thấy cũng chỉ có con trai cả của mình mới có thể khiến ông có cảm giác như vậy, bốn người con trai kia đều kém xa Đường Dạ Khê.

Có thể có được một cô con gái ưu tú như này, Ôn Minh Viễn càng nhìn càng thích.

Tình cảm giữa người với người đều là do chung đụng với nhau mà ra, càng chung sống gần gũi với nhau thì tình cảm cũng tự nhiên trở nên sâu đậm hơn.

Ôn Minh Viễn càng nhìn Đường Dạ Khê càng thích, bất tri bất giác, tình yêu thương của ông đối với Đường Dạ Khê càng ngày càng nhiều.

Hơn chín mươi chín phần trăm người trên thế giới này thích sống dưới ánh mặt trời, thích chân, thiện, mỹ, yêu cái đẹp và ghét cái xấu.

Đường Dạ Khê dịu dàng, xinh đẹp, khí chất tốt, ăn nói hay ho, tự nhiên khiến người ta quý mến, khiến người ta muốn đến gần.

Không chỉ có Ôn Minh Viễn mà Ôn Huyền Dương, Ôn Huyền Cảnh, Ôn Huyền Trừng cũng càng lúc càng thích Đường Dạ Khê.

Ôn Huyền Triệt ngoài mặt vẫn thờ ơ với Đường Dạ Khê, nhưng thực tế trong lòng anh ta đã bị Đường Dạ Khê thuyết phục rồi.

Đây mới là em gái ruột của anh ta, không chỉ có máu chảy trong trái tim giống hệt anh ta, mà còn dịu dàng xinh đẹp, đặc biệt có sức thu hút.

Tại sao anh ta lại không thích cô chứ?

Anh ta hoàn toàn không có lý do gì để không thích cô cả!

Lúc anh ta đang suy nghĩ xem mình nên bày tỏ tình cảm yêu mến của anh ta với Đường Dạ Khê như thế nào mà vừa tự nhiên lại không đột ngột, đồng thời để Đường Dạ Khê biết rằng khúc mắc giữa hai người bọn họ đã bị xóa bỏ, từ nay về sau, anh ta sẽ chân thành thật tình đối xử tốt với Đường Dạ Khê, hoàn thành trách nhiệm của một người làm anh trai thì điện thoại di động của anh ta bỗng nhiên đổ chuông.

Ôn An An gọi tới.

Anh ta bắt máy đưa vào tai, âm thanh khóc lóc của Ôn An An truyền vào tai anh ta: "Anh tư... em... em phải làm sao đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play