Mặc Sơ biết, bây giờ Long Yên đang nương nhờ Thiên Tàn đường, thảo nào bây giờ Long Yên kiêu ngạo như vậy!

"Úc Lạc Hàn, người đàn ông này quả nhiên không đơn giản!" Mặc Sơ ngưng mắt: "Hóa ra anh ta còn có một cái thân phận này! Nhưng, đây là cũng là việc cơ mật, anh nói cho em biết rồi đó!"

Quyền Đế Sâm kéo cô ngồi vào lòng anh: "Em biết rồi thì cũng có đề phòng, huống hồ, anh tin em!"

Mặc Sơ vui vẻ nhìn anh: "Anh tin tưởng anh như vậy, em lấy cái gì báo đáp anh đây?"

Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô chăm chú, trên khuôn mặt tràn ngập tình cảm yêu chiều: "Ừm, gì đây nhỉ?"

Mặc Sơ suy nghĩ nghiêm túc: "Em tặng anh một ngôi sao nhỏ, để nó bảo vệ anh vào buổi tối."

"Em không phải là ngôi sao nhỏ của anh à?" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú.

"Vậy sao?" Mặc Sơ mỉm cười: "Em tặng mình cho anh, được chứ!"

Quyền Đế Sâm bế cô lên, đi lên tầng.

...

Thiên Tàn đường.

Long Yên thở phì phò đi về, cô ta nhìn thấy người mẹ Dịch Tang đang dùng kéo cắt sửa hoa hoa cỏ cỏ.

"Mẹ, chú Trần đâu?" Long Yên hỏi bà ta.

Dịch Tang liếc cô ta một cái: "Làm việc của ông ấy chứ! Mẹ không hỏi."

Long Yên đi tới trước mặt bà ta, cô ta tức giận giật lấy cái kéo trên tay bà ta: "Nếu mẹ đã đồng ý qua lại với chú Trần, mẹ có thể để tâm vào một chút không?"

"Con bé này sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à?" Dịch Tang nhìn cô ta.

Long Yên tức giận nói: "Mẹ có biết vì sao mẹ thất bại trong hôn nhân không?"

Nét mặt của Dịch Tang thay đổi, bà ta không có nói gì.

"Chính vì mẹ không đủ chủ động với đàn ông!" Long Yên trách móc bà ta: "Chú Trần thích mẹ như thế, mẹ thì sao? Mẹ đáp lại chú ấy thế nào?"

Dịch Tang nói: "Chuyện của mẹ của chú Trần, mẹ sẽ tự xử lý."

Long Yên hung hăng trừng mắt lườm bà ta một cái: "Tại sao mẹ chẳng giúp đỡ một tí nào cho sự nghiệp của con vậy? Bây giờ con cố gắng một mình, mẹ có biết không?"

"Con muốn mẹ giúp con như thế nào?" Dịch Tang thở dài.

Long Yên thở hồng hộc nói: "Mẹ chỉ cần làm cho chú Trần vui, chú Trần nói rồi, nếu mẹ gả cho chú ấy, toàn bộ tài sản của chú ấy sẽ là của con hết!"

Dịch Tang lắc đầu: "Mẹ chưa chuẩn bị xuất giá, mẹ vừa trải qua một đoạn hôn nhân thất bại..."

Bà ấy vẫn đang ở trong trạng thái một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

"Con đã nói rồi, mẹ vẫn ích kỷ, mẹ chẳng suy nghĩ cho con một tí nào." Long Yên tức giận ném cái kéo xuống đất.

Sau khi Long Yên ném xong, cô ta đi về phòng của mình.

Dịch Tang thở dài, tính cách của Long Yên và Long Diệu Thiên giống hệt nhau, để đạt được mục đích, đúng là không từ thủ đoạn!

...

Câu lạc bộ.

Nơi cao cấp nhất ở thành phố S, Thân Ba Câu mời hai người Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã tới chơi.

Bọn họ vừa thảo luận về công sự dạo gần đây, vừa đi ra ngoài giải sầu, thả lỏng một chút.

"Đế Sâm, gần đây Thiên Tàn đường có dấu hiệu tro tàn lại cháy." Thân Ba Câu nói.

Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trần Tang, đường chủ của Thiên Tàn đường vẫn ôm hận trong lòng đối với tôi, ông ta không buông xuôi cũng là bình thường. Úc Lạc Hàn đã thành công tẩy trắng một phần sản nghiệp của Thiên Tàn Đường, kinh doanh đưa ra thị trường, hơn nữa lợi nhuận rất được! Sở dĩ bây giờ tôi không động vào Trần Phù là bởi vì Úc Lạc Hàn muốn tẩy trắng toàn bộ xí nghiệp gia tộc! Để cho hai người họ nội đấu trước, sau đó chúng ta ngư ông đắc lợi."

Cố Trạch Dã tán đồng: "Úc Lạc Hàn là con nuôi của Trần Phù, anh ta cực kỳ có đầu óc buôn bán, anh ta không muốn kinh doanh Thiên Tàn đường của thế hệ trước nữa, anh ta không muốn sống trong thế giới đánh đánh giết giết, cộng thêm anh ta lại đang nếm được ngon ngọt ở giới thương nghiệp, anh ta muốn tẩy trắng mình cũng là chuyện bình thường, nếu Úc Lạc Hàn có thể đối phó Trần Phù, thì đó là chuyện tốt với chúng ta!"

Thân Ba Câu uống một ngụm rượu: "Cũng được."

Việc công bàn được hòm hòm rồi, khi ba người chuẩn bị đi, có người gọi Cố Trạch Dã ở lại.

Bây giờ anh ta là tâm phúc bên cạnh Thân Ba Câu, cộng thêm anh ta còn là kim cương vương lão ngũ độc thân nữa.

Quyền Đế Sâm và Thân Ba Câu cùng đi ra ngoài, hai người lên xe ai về nhà nấy.

Cố Trạch Dã dừng lại, nhìn một cấp dưới mà mình từng dẫn dắt, anh ta đang làm cán bộ ở trong thành phố D.

"Thị trưởng Cố, lâu rồi không gặp!" Khương Hoằng đi tới.

Cố Trạch Dã gật đầu: "An tới thành phố S rồi à?"

"Đi công tác!" Khương Hoằng mỉm cười nói: "Hôm nay gặp được thị trưởng Cố, tôi rất vui!"

Cố Trạch Dã và anh ta cùng đi vào phòng: "Thành tích ở thành phố D thế nào?"

"Tôi làm việc cần cù cẩn thận." Khương Hoằng lập tức bày tỏ thái độ: "Thị trưởng Cố, tôi biết anh không rảnh, tôi đã mang đặc sản của thành phố D cho anh!"

Cố Trạch Dã nhìn vào trong phòng, bên trong được thiết kế dùng để nghỉ ngơi, trên giường có một người phụ nữ xinh đẹp, đang mỉm cười với anh ta.

"Khương Hoằng." Sắc mặt của Cố Trạch Dã lập tức lạnh xuống: "Anh không làm việc cho tốt đi, làm những cái này làm gì?"

Con đường làm quan, chính là phải vì dân phụng sự, một lòng dùng phụ nữ hối lộ cấp trên, muốn thăng quan phát tài, còn làm việc thế nào nữa?

Khương Hoằng lập tức nịnh nọt nói: "Thị trưởng Cố, thành phố D chúng tôi thật sự thừa đẩy mỹ nữ..."

"Hồ nháo!" Cố Trạch Dã bước nhanh ra ngoài.

Khương Hoằng muốn đi theo anh ta, Cố Trạch Dã lạnh lùng quát anh ta: "Đưa cô ấy rời khỏi thành phố S ngay bây giờ!"

Cố Trạch Dã nói xong liền rời đi.

Khương Hoằng đứng ở cửa, anh ta hừ một tiếng: "Giả đứng đắn!"

Cố Trạch Dã lái xe về biệt thự cạnh biển, bây giờ anh ta về thì có hơi muộn, khi anh ta về, Cố Trạch Dã và em bé đã ngủ hết rồi.

Thứ nhất, đúng là bởi vì công việc rất bận, thứ hai là bởi vì... anh ta phát hiện, sức tự chủ của anh ta dành cho Cố Vãn Vãn đang mất dần.

Bây giờ, cô ấy đã sinh con rồi, dáng người càng ngày càng tốt, cộng thêm tình mẹ bùng nổ, thỉnh thoảng cho con bú cũng bị anh ta trông thấy...

Anh vừa nghĩ tới đây, cả người cũng có một điểm không chịu khống chế.

Sau khi tắm nước lạnh xong, anh ta đi ra, đi thăm đứa bé.

Cố Thiên Du ngủ rất yên ổn, cô nhóc này đang lớn lên từng ngày, ngày cũng cũng thay đổi.

Sau khi bận rộn cả một ngày, khi nhìn thấy cục cưng nhỏ ngọt ngào đang ngủ say, Cố Trạch Dã có một cảm giác hạnh phúc, tự nhiên nảy sinh.

Bình thường là sau 12 giờ, Cố Thiên Du vẫn sẽ ăn sữa một lần nữa.

Khi Cố Thiên Du tỉnh lại khóc lóc đòi sữa, toàn là Cố Trạch Dã là người đầu tiên đi vào bế cô bé lên.

Anh ta cho Cố Thiên Du uống sữa, sau đó để đứa bé ngủ tiếp.

Khi anh ta đang cho em bé uống sữa, Cố Vãn Vãn đã tỉnh.

"Anh, anh cho Thiên Du uống sữa nhé!" Cố Vãn Vãn ngái ngủ nói.

"Buổi tối em ngủ đủ giấc đi, như thế ban ngày mới có tinh thần tốt!" Cố Trạch Dã nói: "Buổi tối có anh ở đây rồi!"

Cố Vãn Vãn bĩu môi: "Nhưng mà, bác sĩ bảo, mẹ ruột tự cho ăn, dễ lấy lại vóc dáng, em lại mập thêm một vòng rồi, eo cũng thô rồi."

Cô ấy nói xong thì ôm Cố Thiên Du đang gào khóc đòi sữa vào trong lòng cô ấy, cô ấy đưa lưng về phía Cố Trạch Dã, sau đó vén góc áo lên, cởi bra...

Cố Trạch Dã chuyển tầm mắt đi nơi khác, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mùi sữa thoang thoảng đang bay trong không gian.

Anh ta xoay người đi ra ngoài, đi về phòng của anh ta, anh ta ra ban công rồi châm một điếu thuốc.

Khi gió lạnh thổi vào trong cơ thể anh ta, mới làm cho cơ thể khô nóng của anh ta từ từ nguội lại.

Cố Vãn Vãn cho đứa bé ăn xong, cô ấy thấy Cố Trạch Dã không còn ở trong phòng, cô ấy đặt Cố Thiên Du vào trong nôi em bé ngủ, cô ấy đứng lên, đi gõ cửa phòng Cố Trạch Dã.

"Vào đi!" Cố Trạch Dã đứng trên ban công nói.

Cố Vãn Vãn đi vào: "Anh, sao anh vẫn còn hút thuốc vậy? Anh không ngủ à?"

"Lạnh như này, sao em lại sang đây?" Gió trên ban công phòng Cố Trạch Dã rất to, anh ta lo cô ấy bị lạnh, anh ta vội vàng kéo cô ấy vào trong phòng.

"Thiên Du sắp đầy tháng rồi, em cũng nằm xong tháng ở cữ rồi." Cố Vãn Vãn nói: "Anh, đợi đến khi Thiên Du lớn hơn một chút, em muốn đi làm!"

Cố Trạch Dã ngưng mắt nhìn cô ấy: "Em muốn làm công việc gì?"

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy lại ra nước ngoài du học, sau khi trở về liền chưa kết hôn đã sinh con, nên cũng chưa từng đi làm.

"Ngành em học là nhà thiết kế, em muốn tìm một công ty trang phục làm thiết kế." Cố Vãn Vãn vẫn tràn ngập khát khao về tương lai, vì con, cô ấy có thêm càng nhiều năng lượng tích cực.

Cố Trạch Dã gật đầu: "Được, anh liên hệ cho em! Nhưng mà, em đừng đi nhanh như vậy chứ!"

"Hết năm em đi làm!" Cố Vãn Vãn nói: "Rất nhiều bạn học của em cũng nghỉ sinh ba tháng, là đi làm, em cũng không thể làm sâu gạo á! Anh tốt với em như vậy, em cũng sẽ tốt với anh!"

Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Đi ngủ đi! Anh liên hệ xong sẽ nói với em."

"Cảm ơn anh trai!" Cố Vãn Vãn đi ra ngoài phòng của anh ta, đi đến cửa, cô ấy lại nói: "Anh, anh ngủ sớm đi nhé!"

Sáng sớm hôm sau.

Khi Cố Trạch Dã chuẩn bị đi làm, Dương Trân có hơi lo ây đứng ở cửa.

"Chị Dương, sao vậy?" Cố Trạch Dã hỏi cô ta.

Dương Trân nói: "Ông chủ, dạo này cô chủ ăn rất ít cơm, cô ấy bảo cô ấy không được béo nữa! Nhưng mà, sau khi sinh con, phụ nữ phải bồi bổ là tốt nhất, bởi vì sau khi nguyên khí bị hao tổn thì phải bồi bổ vào, nếu không sau này sức khỏe sẽ rất kém."

Cố Trạch Dã gật đầu: "Đưa tôi đi!"

Anh ta bê canh bồi bổ cho sản phụ đi vào phòng ngủ của Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, nào..."

Cố Vãn Vãn nằm oài trên giường, cô ấy lắc đầu: "Anh, em không muốn ăn..."

"Sợ mập à?" Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Em mập chỗ nào nào? Không mập nhé! Ngoan, chẳng phải em nghe lời anh trai sao?"

Cố Vãn Vãn sờ thịt trên eo mình: "Anh đã nhìn thấy chưa? Chỗ này toàn là mỡ! Thể chất em dễ mập, anh, em không muốn béo thành bà mập..."

Cố Trạch Dã vươn tay ra ôm cô ấy vào trong lòng: "Trong mắt anh, Vãn Vãn là cô gái xinh đẹp nhất! Em không mập tí nào!"

"Đó là vì anh trai yêu thương em!" Cố Vãn Vãn nói: "Người khác sẽ không nghĩ như vậy, em còn phải đi làm đây này! Người ta lại bảo, đây là nhà thiết kế gì thế, dáng người xấu thế!"

Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bố và mẹ đều không ở đây, tất nhiên anh phải tốt với em nhất rồi! Em cũng không muốn sau này sức khỏe yếu đi rồi bị bố và mẹ trách phạt, đúng không nào?"

Cố Vãn Vãn ôm cổ anh ta: "Anh, bây giờ em khỏi như một con bò ý, sức khỏe đâu có yếu đâu? Còn nữa, chuyện em sinh con, em cũng không dám nói với bố mẹ đâu!"

"Em đừng lo, mọi chuyện có anh!" Cố Trạch Dã an ủi cô ấy, anh ta vỗ nhẹ lên lưng cô ấy: "Nhưng mà, em nhất định phải nghe lời anh, ngoan ngoãn uống canh bổ dưỡng..."

Cố Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn anh ta, cô ấy cảm động nói: "Anh, may mà trong đời em có một người anh tốt như này, nếu không em cũng không biết phải làm sao nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play