Quyền Đế Sâm thấy cô bắt đầu cởi bỏ khúc mắc, lại một lần nữa đứng cùng anh, anh cũng rất vui.
Dù sao thì, đời này anh đã nhận định cô là vợ của anh.
Ánh tà dương từ ô cửa sổ thư phòng chiếu vào, rơi lên người hai người, phá lệ rực rỡ.
Nhậm chức tổng thống.
Đây là một ngày toàn dân hoan hô nhảy nhót, cải thiện dân sinh là vấn đề vĩnh viễn.
Giao thông và chữa bệnh đều là vấn đề quan trọng mà dân sinh hướng tới, Thân Ba Câu vừa nhận chức, ông ta táo bạo tiến hành cải cách.
Mặc Sơ đi cạnh Quyền Đế Sâm, Quyền Đế Sâm mặc một bộ comle đặt chế thủ công cao cấp màu đen, Mặc Sơ mặc bộ lễ phục độc nhất vô nhị của nhà thiết kế trang phục thuộc quản lý của anh.
Cô đưa tay ra khoác lên cánh tay anh, khuôn mặt mang nụ cười tự nhiên hào phóng, các thanh niên giỏi giang tuấn tú tụ hội về đây, hai người này là chói mắt nhất.
Quyền Đế Sâm cao to, trầm ổn nội liễm, ánh mắt thâm thúy mang theo vẻ sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khi hai người tới, Cố Trạch Dã đã đứng cạnh Thân Ba Câu rồi.
"Chú Thân, chúc mừng chú!" Quyền Đế Sâm cười nhẹ.
Mặc Sơ bày tỏ lòng kính trọng ngay sau Quyền Đế Sâm: "Chú Thân, hôm nay chú thật đẹp trai!"
Câu nói này làm cho bầu không khí nghiêm túc khẩn trương dịu đi nhiều.
Thân Ba Câu lần đầu làm tổng thống, tuy ông ta đã từng tham gia không ít dịp quan trọng, nhưng trường hợp kích động lòng người này, ông ta cũng khó tránh khỏi vô cùng nghiêm túc, lại hơi khẩn trương.
Thân Ba Câu nghe lời khen dí dỏm của Mặc Sơ, ông ta cũng thả lỏng trạng thái, ông ta gật đầu với hai người: "Tới rồi à!"
Rất nhiều người tiến lên tìm Quyền Đế Sâm nói chuyện, anh đều giới thiệu Mặc Sơ, anh cũng giới thiệu Mặc Sơ với bọn họ.
Mặc Sơ biết ngoại trừ chuyện đó, anh thật sự rất tốt với cô.
Cô vô tâm phải bước lên xã hội thượng lưu, nhưng mà, mỗi một động tác của anh, đều ấm áp như vậy, cũng đặt cô ở vị trí vô cùng quan trọng.
Khi hai người hơi có chút thời gian rảnh, anh hỏi cô: "Em có mệt không? Đi ngồi một lúc đi!"
"Em ra ban công hít thở không khí! Anh cứ làm việc đi!" Mặc Sơ nhìn thấy Cố Trạch Dã đi tới, cô nói.
Cố Trạch Dã gật đầu với hai người: "Đế Sâm, cậu qua bên này một chút!"
Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ: "Đừng chạy ra ngoài, lát nữa anh không tìm được em!"
"Được!" Mặc Sơ tự đi ra ban công, ngắm nhìn cây cối xanh tươi, ở mùa đông lạnh giá này cây cối vẫn sinh trưởng tươi tốt như cũ.
Có những loài cây, trời không rét thì không tồn tại được, ví dụ như Tuyết Liên, ví dụ như mai vàng, ví dụ như bách tùng.
Mặc Sơ cũng muốn làm người hữu ích như thế!
Khi cô đang ngắm nhìn thực vật, có người vừa ho khan vừa đi tới đây.
Hôm nay, Vạn Hương đi cùng Mộ Thế Trung tới đây, Mộ Thế Trung đã đặt tiền cược lên người Thân Ba Câu, ông ta cũng là tập đoàn tài chính sau lưng Thân Ba Câu.
Vạn Hương bị nhiễm chút phong hàn, bà ta hơi ho khan, bà ta đi tới ban công.
Khi Vạn Hương trông thấy trên ban công còn có người, bà ta vội vàng nói: "Xin lỗi..."
"Không sao!" Mặc Sơ nhìn bà ta: "Cần tôi bê một cốc trà nóng cho bà không?"
"Không cần đâu, cảm ơn!" Vạn Hương ho nhẹ vài cái, bà ta dùng khăn giấy lau miệng, lúc này bà ta cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mắt: "Cô là... bà Quyền?"
"Ừ. Tôi là Mặc Sơ!" Mặc Sơ không nhận ra bà ta: "Bà là..."
Vạn Hương nói: "Tôi tên là Vạn Hương, là bà Mộ..."
"Bà là mẹ của Mộ Ngạn Hạo, vì công việc nên tôi đã từng tới nhà họ Mộ một lần, tôi từng gặp Mộ Ngạn Hạo, anh ta rất đẹp trai, trông rất giống bà!" Mặc Sơ mỉm cười nhẹ.
Vạn Hương nghe thấy cô nhắc tới con trai ngoan, bà ta cũng mỉm cười: "Chỉ là nó không nghe lời, con cái lớn rồi, không nghe theo chúng tôi nữa!"
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn bà ta: "Trông bà rất trẻ, bà không nói, tôi còn tưởng bà là chị của Mộ Ngạn Hạo, bà thật sự trông như chưa tới 30 tuổi đó..."
"Bà Quyền nói đùa rồi!" Vạn Hương rất thích cô: "Tôi toàn ru rú trong nhà, có thể là cái gì cũng không cần lo, nên trẻ."
Chỉ là bây giờ, Mộ Dật Phong đào hôn mất tích, sức khỏe của Mộ Thế Trung lại không được tốt cho lắm, bà ta phải đi cùng Mộ Thế Trung.
Vạn Hương cũng đang nhìn cô: "Bà Quyền cũng là người vượng phu, tướng mạo rất tốt! Cô và Quyền tiên sinh ở bên nhau, không biết đã chặt đứt lòng mơ tưởng của bao nhiêu người đấy!"
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại và we chat của nhau nữa.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc, sau đó cũng tự quay lại chỗ chồng của mình.
Sau khi nghi lễ nhậm chức tổng thống kết thúc, là tiệc chiêu đãi chính thức.
Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ, Cố Trạch Dã cùng với những người thân tín khác của Thân Ba Câu ngồi vào bàn.
Đây là lần đầu tiên Mặc Sơ tới sự kiện quan trọng như này, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ thì lại trở thành sự thật rồi.
Hôm đó trên báo cũng đưa tin chuyện tổng thống nhậm chức, truyền vào trong tù, Long Diệu Thiên tức đến nỗi phát điên trong tù, rõ ràng ông ta có cơ hội giành được ngày này, tại sao?
Tại sao lại như thế này? Đều tại Quyền Đế Sâm, bởi vì Mặc Sơ, ông ta mới lưu lạc đến bước đường mặc áo tù!
Trên bữa tiệc trọng thể.
Khi Mặc Sơ đã ăn được hòm hòm rồi, cô đặt đũa xuống.
"Em ăn no rồi à?" Quyền Đế Sâm sát lại hỏi cô.
Mặc Sơ gật đầu.
Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.
Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"
Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!
Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?
Huống hồ, phu nhân của Quyền Đế Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!
Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tớ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"
Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.
Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc Sơ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sơ, tớ phục cậu rồi!"
Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.
Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"
Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"
Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"
"Không ăn thì không có đâu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.
Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.
Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sơ, ăn gì cũng không tự nhiên.
Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.
Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sơ và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.
Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"
"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.
Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"
"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."
Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sơ, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.
"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"
Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sơ, cô cũng phải sống tốt đấy!"
"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sơ chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."
"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa..." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.
"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?
"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm." Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sơ, tôi mong cô được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu cô muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."
"Được!" Mặc Sơ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.
Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"
"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."
Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.
Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.
Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.
Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"
Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"
Mặc Sơ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."
"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"
Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.
"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.
"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"
Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"
"Tất nhiên, Mặc Đại Thăng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thương thiên hại lý."
"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"
Mặc Sơ và Kiều Thanh Du ai về nhà nấy, cô còn mang một ít về nhà cho Quyền Đế Sâm.
Khi cô về, xe của Quyền Đế Sâm cũng vừa đến nơi.
Mặc Sơ chạy đến bên cạnh xe của Quyền Đế Sâm, cô thấy anh đi xuống xe.
"Anh có đói không? Em có đồ ăn này!" Cô giơ thịt xiên trên tay lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT