Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.

Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.

"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.

Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"

Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.

Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhịn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!

Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.

Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.

Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"

Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"

Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.

Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?

Cô chẳng qua...

Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.

Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.

Dù rằng tối qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.

Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.

Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.

Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.

Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"

Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói ;"Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"

Mặc Sơ cảm tháy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"

Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?

Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.

Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản than đi nhìn kỹ.

Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.

Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.

Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!

Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!

Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô khong có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.

Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.

Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!

Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!

Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.

Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.

Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sơ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.

Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.

Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi cô kiên cường nhất.

Cơ thể Mặc Sơ vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.

Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.

Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.

Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.

"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.

Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"

Quyền Đế Sâm gật đầu.

Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."

Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sơ, tới giờ uống thuốc rồi!"

Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.

Quyền Đế Sâm bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.

Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"

Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chứ!

Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế..."

Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.

Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!

Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.

Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.

Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!

"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."

Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?

Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!

Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"

Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.

Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.

Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.

Buổi sáng, sau khi các con dậy.

Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.

Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"

Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"

Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"

Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"

Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"

"Vâng!" Mặc Sơ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.

Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.

Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.

"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.

Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"

Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"

"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!

Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.

Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.

Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.

Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"

Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!

Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.

Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!

Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.

Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.

Cô lấy khăn mặt ấm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"

"Em vẫn còn ít việc..." Mặc Sơ khẽ nói.

Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!"

Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.

Mặc Sơ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?

Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.

Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.

Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.

Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.

Tâm trạng cô vẫn rất kém.

Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.

Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.

Đến ngày mở phiên tòa chính thức.

Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.

Mặc Sơ vẫn tới!

Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!

Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?

Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.

Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"

Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!

Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play