Mặc Sơ chạy nhanh lên lầu, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Hồi nhỏ anh có uống không?"

"Không uống!" Quyền Đế Sâm nói với giọng khẳng định.

"Anh dị ứng đúng không?" Lúc này, Mặc Sơ dậm chân một cái: "Anh có biết không, hồi nhỏ Hi Hi cũng không uống sữa bột, em phải đi làm, cũng phải đi học, em chỉ có thể giao thằng bé cho nhà trẻ, nhưng mà, thằng bé không uống sữa bò! Em đành phải đưa thằng bé đi kiểm tra, thì mới biết, thằng bé uống sữa bò thì sẽ dị ứng, bất luận là sữa của hãng nào, thằng bé cũng dị ứng! Hàm Hàm cũng ở trong bụng ra đi thì không như thế."

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô nói rất nhanh, nhưng anh nghe lại thấy rất chậm, anh cúi đầu nói: "Em vất vả rồi!"

"Em không nói chuyện vất vả với anh!" Mặc Sơ uống một ngụm sữa bò, rồi mới nói: "Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, một song bào thai, lại có khác biệt lớn như vậy á! Lúc đó em lại không có bảo mẫu riêng, may mà có bảo mẫu của mẹ đại Chu, cung cấp cho thằng bé uống, mẹ của đại Chu cũng là người tốt, cho con trai mình uống sữa bò, bảo mãu cũng muốn để lại cho Hi Hi. Thật ra, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt!"

Quyền Đế Sâm nhớ ra rồi: "Cái đứa bé bụ bẫm kháu khỉnh thích Hàm Hàm đó á?"

"Đúng!" Mặc Sơ bật cười: "Anh gặp rồi à?"

Quyền Đế Sâm gật đầu: "Tôi từng thấy cậu bé cõng Hàm Hàm!"

"Con gái anh ranh ma tinh quái, toàn bắt nạt người ta!" Mặc Sơ thở dài một tiếng: "Đại Chu ý, thằng bé lại cam tâm tình nguyện bị con bé bắt nạt, hai người cùng lớn lên từ nhỏ không sai! Toàn là Đại Chu thương yêu con bé! Cũng lâu rồi em chưa gặp mấy đứa nhỏ, sắp khai giảng rồi, những đứa nhỏ này lại được chơi cùng nhau rồi!"

Mặc Sơ uống sữa bò xong, cô đi xuống tầng rửa cốc.

Quyền Đế Sâm cũng đã tắm rồi, anh và cô cùng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Hai người rửa mặt xong, lúc thay quần áo, bỗng nhiên Quyền Đế Sâm nói: "Nhìn từ dáng ngực của em thì không giống người đã sinh con!"

Mặc Sơ lườm anh một cái: "Đúng thế, rất nhiều người sinh con xong đều sẽ nhanh bị giãn, trở nên chảy xệ, khi đó em không có sữa, lúc đó em quá trẻ, cũng không hiểu!"

Vào lần thứ hai Quyền Đế Sâm nhìn thấy dáng người của cô, anh không ngờ là cô đã sinh một cặp thai long phượng, nhìn dáng ngực của cô thì vẫn giống như thiếu nữ.

"Anh hiểu như vậy à?" Mặc Sơ cong môi.

Quyền Đế Sâm bật cười: "Anh có công ty con là công ty đồ lót, anh phải biết nhu cầu của bọn họ thì mới có thể làm ra sản phẩm khiến em hài lòng!"

"Đúng vậy!" Mặc Sơ vỗ đầu: "Lần đầu tiên gặp mặt, anh tưởng em tới để ứng mẫu ngực!"

Sau khi Mặc Sơ lái xe đến công ty, đám chị Tông đều đang xem video và tin tức trên mạng.

"Mau lại đây, Mặc Sơ..." Chị Tông vẫy tay với cô: "Em đến xem này, kết cục của Ada thật là thảm!"

Tối qua, Mặc Sơ đã tận mắt chứng kiến Ada bị một đám đàn ông vây công, giờ phút này cô thấy có người đã tung video lên mạng, cô nghe thấy chị Tông đang nói: "Cả đời này, Ada đừng hòng quay lại giới giải trí nữa! Người bình thường còn không chấp nhận được sự thực như thế này, huống chi là người mẫu trong giới giải trí."

"Thực ra, đường ở dưới chân, bất luận là đi như thế nào, thì đều là chuyện của mình!" Mặc Sơ nói.

Nhưng mà, có một điểm mà cô không rõ, đó chính là ly rượu đó, rõ ràng là Ada đã cho cô uống, tại sao lại biến thành Ada tự uống rồi cơ chứ?

Người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến, chính là Quyền Đế Sâm!

Nếu như thật sự là anh làm, thì anh làm việc thật là gọn gàng dứt khoát!

Đương nhiên, Ada đã bỏ thuốc cô thì đó là đáng đời, Mặc Sơ sẽ không đồng tình với Ada!

Sau khi hôn sự của ông Trần và Ada đã hủy bỏ, Mặc Sơ lại lật đến việc hủy bỏ hôn ước của Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong, cũng không biết bố mẹ hai bên đã bàn bạc như thế nào rồi?

...

Nhà họ Đường.

Hôm nay, người đến nhà họ Đường chỉ có một mình ông cụ Mộ, Mộ Thế Trung.

Còn lại nhà họ Đường thì có ông cụ Đường với cả bố mẹ nhà họ Đường, sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông cụ xong, Mộ Thế Trung lập tức nói: "Ba vị thấy như thế nào? Tôi nói suy nghĩ của tôi trước nhé, tôi vô cùng hài lòng về Tuyết Nhi, quân môn thế gia, lại là giáo sư đại học tri thư đạt lễ! Dật Phong nhà chúng tôi cũng là người nổi bật trong đám hậu bối, thằng bé cực kỳ nhạy cảm và có đầu óc trên việc đầu tư kinh doanh, hai đứa ở bên nhau, vốn là một đôi hạnh phúc nhất, tại sao?"

Lúc này, bà Đường nói trước: "Tuyết Nhi nói, giữa con bé và Dật Phong không có tình cảm? Tôi muốn nói, ông Mộ, ở tình yêu, có phải bên nam nên chủ động một chút, đúng không? Nếu Dật Phong có thể làm cho Tuyết Nhi yêu cậu ấy, giữa bọn họ có tình cảm, thì sẽ không chia tay nữa."

"Câu này của bà Đường cũng có lý!" Mộ Thế Trung gật đầu: "Đúng là ở chuyện này thì Dật Phong làm chưa đủ tốt,mới làm cho Tuyết Nhi có lý do không muốn ở bên thằng bé! Trở về tôi sẽ nói với nó! Người lớn hai bên chúng ta, đều đã đạt thành nhất trí, hai đứa là cặp vợ chồng xứng đôi nhất trên đời này, đúng không nào?"

Ông cụ Đường và ông Đường đều gật đầu.

Sau khi Mộ Thế Trung trở về sơn trang Mộ Thị, việc đầu tiên ông ta làm chính là gọi Mộ Dật Phong đến thư phòng.

"Bây giờ, ý kiến của nhà họ Đường và bố là giống nhau, con và Tuyết Nhi phải kết hôn!" Mộ Thế Trung nói với giọng điệu vô cùng cương quyết.

Trái lại, Mộ Dật Phong lại có vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Bố có bỏ rơi vợ bé của ông, sau đó cưới Đường Tuyết Nhi, cái này cũng là liên hôn gia tộc của nhà họ Đường và nhà họ Mộ, dùng để củng cố địa vị gia tộc của bố."

"Làm càn!" Mộ Thế Trung tức lắm rồi, ông ta vỗ bàn: "Con nói cái kiểu gì đấy?"

Một Dật Phong cười lạnh rồi nói: "Con sẽ không kết hôn với Đường Tuyết Nhi!"

"Không đến lượt con phát biểu ý kiến bất đồng!" Mộ Thế Trung trầm giọng quát: "Con thân là một người đàn ông, con phải chủ động xuất kích với phụ nữ, con không hiểu sao?"

"Con thật sự không hiểu!" Mộ Dật Phong khinh thường nói: "Bố đã tự phản bội người vợ kết tóc se duyên với bố, bố còn nói về tình yêu và trách nhiệm với người đàn ông với con làm cái gì?"

Mộ Thế Trung tức đến độ muốn đánh người, kết quả Mộ Dật Phong lại một tay bắt được cánh tay của ông ta: "Đừng tính toán đánh con! Bố không phải là đối thủ của con!"

Một Dật Phong nói xong liền đi ra ngoài.

"Nghịch tử, tao tức chết rồi đây này!" Mộ Thế Trung ném cặp ngọc kỳ lân trên bàn vào vách tường, vỡ tan tành.

Rất nhanh, quản gia đã tới báo: "Ông chủ, có một vị tên là Long tiểu thư tới gặp ông, nói là chuyện có liên quan đến chuyện cậu cả có phụ nữ ở bên ngoài!"

"Kêu cô ta vào!" Mộ Thế Trung ra hiệu quản gia thu dọn tàn cục ở trong thư phòng.

Sau khi quản gia tự mình quét dọn xong, Long Yên cũng đã tới nơi.

Cô ta nói: "Bác Mộ, chào bác! Cháu là Long Yên, con gái của Long Diệu Thiên!"

"Trước nay, tôi và bố cô không có bất kỳ qua lại nào." Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Không cần làm thân mang thích."

Long Yên cũng nghe ra ý bài xích và bất mãn trong giọng điệu của ông ta, cô ta cũng không để ý, cô ta nói: "Chỗ cháu có ảnh chụp làm bằng chứng, là Mộ Dật Phong và người phụ nữ khác ở bên nhau."

Lúc này, cô ta mở điện thoại ra, mở ra thì chính là ảnh chụp Mộ Dật Phong lái xe đưa Mặc Sơ về nhà, hai người đang ngồi trong xe.

"Không có khả năng!" Mộ Thế Trung phủ định luôn: "Mặc Sơ là phụ nữ đã có chồng, cô ta không thể ở cùng với Dật Phong! Nhóc Yên, nếu cô muốn lợi dụng tay tôi để tấn công Mặc Sơ, thì cô phải thấy vọng rồi!"

"Cháu mặc kệ bác có tin hay không, tóm lại cháu đã cung cấp tình báo cho bác rồi!" Long Yên nhún vai: "Trả điện thoại cho cháu, cháu đi đây!"

Long Yên lại đợi thêm hai ngày, quả nhiên không thấy Mộ Thế Trung ra tay với Mặc Sơ, cô ta không hiểu, cô ta đã giựt dây rất nhiều người đi chĩa mũi nhọn vào Mặc Sơ, tại sao Mộ Thế Trung không tin cơ chứ?

Vì thế, Long Yên lại đi trong sân trường, cô đã gặp Đường Tuyết Nhi.

"Tuyết Nhi..." Long Yên và cô ta đã có duyên gặp nhau vài lần: "Tan học rồi à?"

"Ừ!" Đường Tuyết Nhi đeo chiếc balo màu đen, tóc dài thẳng mượt để xõa, vừa nhìn thì trông không giống cô giáo, trái lại giống sinh viên đại học: "Sao cô lại tới đây?"

"Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà!" Long Yên nói: "Cùng đi ăn không?"

"Được!" Đường Tuyết Nhi và cô ta đã chọn một nhà hàng cơm trung.

Long Yên gọi món rồi nói: "Nghe nói cô và Mộ Dật Phong muốn giải trừ hôn ước à?"

"Phải!" Đường Tuyết Nhi uống một ngụm nước chanh.

"Tại sao?" Long Yên không hiểu.

Đường Tuyết Nhi cười nhẹ: "Giữa tôi và anh ta không có tình cảm, chúng tôi giống như người xa lạ vậy, anh ta là người qua đường giáp của tôi, tôi là người qua đường ất của anh ta, kết hôn cái gì?"

"Sao tôi nghe thì không phải như vậy nhỉ?" Long Yên nói với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Cũng là tin đồn, Mộ Dật Phong đã nhìn trúng Mặc Sơ, anh ta đã thay lòng đổi dạ!"

"Ồ, vậy sao?" Đường Tuyết Nhi nhíu mày, dáng vẻ bán tín bán nghi.

Long Yên lập tức gật đầu rồi nói: "Đúng thế! Rất nhiều người bắt gặp bọn họ cùng lái xe đi trên đường cao tốc cạnh biển, bọn họ đã nắm tay nhau ngắm mặt trời lặn đấy! Người phụ nữ này, rõ là ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cô ta đã kết hôn rồi, còn muốn ở cùng với người đàn ông khác, thật đúng là không biết xấu hổ!"

Đường Tuyết Nhi nói với vẻ chán ghét: "Long Yên, sao cô lại nói cô ấy như vậy? Cô suốt ngày bảo người khác không biết xấu hổ, có phải cô đang khoe khoang mình không biết xấu hổ có đúng không? Cô tưởng tôi không biết sao? Cô đã lợi dụng Trần Chấn Xung và Ada đi làm hại Mặc Sơ, nhưng toàn bị anh Sâm đẩy lùi, cô hận anh Sâm không cưới cô, vì thế sau khi ra tù, cô đi khắp nơi bảo người khác đi chĩa mũi nhọn vào Mặc Sơ, phá hoại tình cảm vợ chồng bọn họ!"

Tâm tư của Long Yên bị Đường Tuyết Nhi phân tích ra, cô ta thẹn quá hóa giận: "Đường Tuyết Nhi, tôi là vì tốt cho cô! Tôi đang chỉ trích Mộ Dật Phong đã yêu người phụ nữ khác, nên mới muốn hủy hôn với cô, cô lại nghi ngờ lại là tôi có động cơ không trong sáng hả?"

"Rất tiếc! Cuộc trò chuyện hôm nay dừng ở đây thôi." Đường Tuyết Nhi đứng lên: "Tôi tưởng hôm nay tôi và cô cùng ngồi nói chuyện, thì chỉ giới hạn ở tình chị em, tôi không muốn bất cứ ai đi châm ngòi ly gián quan hệ giữa tôi và Mộ Dật Phong, chúng tôi không phải là vị hôn phu, vị hôn thê, thì vẫn có thể làm bạn bình thường!"

Long Yên hừ một tiếng, cô ta thể hiện bộ mặt thật ra luôn: "Cô kiêu ngạo cái gì? Không phải cô cũng thích Quyền Đế Sâm đấy sao? Chỉ cần đuổi Mặc Sơ đi, là cô có thể trở thành bà Quyền rồi!"

Đường Tuyết Nhi chỉ vào trái tim mình: "Trong lòng tôi, vẫn giữ lại một phương niết bàn cho tình yêu, tôi hy vọng tình yêu mà tôi gặp được, là tình yêu thuần khiết! Tình yêu mà có được từ cướp đoạt và tính toán như thế, không phải cái tôi muốn!"

"Thanh cao!" Lần châm ngòi ly gián lần này của Long Yên không có một tí hiệu quả nào, cô ta tức giận vỗ bàn một cái: "Không ăn nữa! Thanh toán!"

...

Tan làm, Mặc Sơ gọi chị Tông cùng đi tập thể dục, chị Tông bảo là phải vội về nhà mua thức ăn nấu cơm.

Mặc Sơ đi đến trung tâm tập thể hình, cô đang chạy trên máy chạy bộ, toát mồ hôi như mưa, cô hiểu được sâu sắc rằng, càng muốn thành công, cơ thể càng phải khỏe mạnh.

Cô liên tục chỉnh cho tốc độ nhanh hơn, để cho mình vận động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play