Mặc Sơ hơi nhíu mày: "Anh nghĩ là tôi cần phải thuyết phục anh ư?"
"Tất nhiên!" Sau khi Trần Chấn Xung nhìn thấy khí chất của Mặc Sơ, anh cảm thấy có thể cô không phải người có dáng người quyến rũ nhất trong đám phụ nữ anh ta từng chạm vào, nhưng có một loại mùi vị, lại là độc nhất vô nhị: "Nếu cô đồng ý qua lại với tôi một khoảng thời gian, thì cái gì tôi cũng đồng ý với cô hết!"
Mặc Sơ có hơi khinh thường anh ta: "Cái gọi là qua lại của cậu Trần, thứ cho tôi không thể đồng ý, tôi là người đã kết hôn, tôi sẽ trung thành với hôn nhân của tôi, trung thành với chồng của tôi."
"Bây giờ người chơi trò ngoại tình cũng rất nhiều mà!" Có vẻ Trần Chấn Xung rất có quan điểm đối với việc trung trinh bất nhị: "Tôi từng qua lại với phụ nữ có chồng rồi!"
"Đi ngược lại với 'công tích vĩ đại' của cậu Trần, tôi không có hứng thứ." Mặc Sơ trầm giọng nói: "Hiện tại tôi chỉ đang thông báo cho anh, trên hôn lễ, anh phải gọi Ada một tiếng mẹ!"
Trần Chấn Xung cười lạnh một tiếng: "Mặc Sơ, cô không thuyết phục được tôi, là cô không hoàn thành được công việc, tôi sẽ không gọi!"
Mặc Sơ đã có dự liệu trước: "Cậu Trần, đây là ý của ông Trần và cô Ada, tôi kể cho cậu Trần một câu chuyện này, tại sao Mỹ lại kiêu ngạo và hung hăng như vậy, bởi vì nước đó đặc biệt hùng mạnh, tại sao anh ta lại trắng trợn đi kiểm soát đất nước khác, bởi vì kinh tế anh ta mạnh, cách kiểm soát có hiệu quả nhất trên thế giới này chính là kiểm soát trên mặt kinh tế."
Mặc Sơ nói tới đây, cô thấy sắc mặt của Trần Chấn Xung xanh mét.
Cô biết, hiện tại Trần Chấn Xung có xe thể thao để lái, chắc là công lao của ông Trần nhỉ!
Một khi ông Trần thực hiện trừng trị kinh tế đối với Trần Chấn Xung, thì ngay cả xe thể thao anh ta cũng không có mà lái nữa đâu!
"Ông ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy!" Trần Chấn Xung mất khống chế hét lên.
Mặc Sơ đã nhìn thấy sự cưng chiều của ông Trần dành cho Ada, trái lại cô sẵn lòng tin tưởng, ông ta sẽ thực hiện trừng trị kinh tế với Trần Chấn Xung.
"Thời gian và địa điểm tiệc cưới, sẽ có người đưa thiệp cho cậu Trần, chuyện mà tôi phải chuyển lời cho anh, tôi cũng đã nói xong rồi." Mặc Sơ đứng lên, chuẩn bị đi.
Trần Chấn Xung tức giận vỗ bàn: "Mặc Sơ, cô có nhầm không vậy? Cô không phải là ngăn cản bọn họ kết hôn, trái lại là đẩy tôi vào hoàn cảnh để cho người ta cười nhạo à?"
Mặc Sơ chậm rãi nói: "Thứ nhất, khách hàng của tôi là cô Ada và ông Trần, tôi sẽ không ngăn cản, trái lại tôi hy vọng bọn họ hôn nhân hạnh phúc, mỗi một người đối xử tử tế với hôn nhân thì đều có có được hạnh phúc, mỗi một người chơi đùa với tình cảnh thì đều sẽ kết cục phải nhận, thứ hai, anh có bị người ta cười nhạo hay không, cái này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi, cái này không phải trách nhiệm công việc của tôi, tôi và anh cũng không có quan hệ bạn bè gì, tôi không có nghĩa vụ phải suy nghĩ cho anh."
Trần Chấn Xung tức giận nói: "Cô ăn nói giỏi thế này, võ mồm không tệ nhỉ! Rất có thể dỗ đàn ông vui vẻ!"
Mặc Sơ nhíu mày: "Nhằm vào loại người như anh, tất nhiên tài ăn nói sẽ không quá tệ!"
Trần Chấn Xung thấy cô không hiểu ý trong lời nói của anh ta, anh ta lại nói: "Mặc Sơ, cô ngốc thật? Hay là giải vờ ngốc? Kỹ thuật trên mồm mà tôi nói, là phụ nữ quỳ dưới háng đàn ông, dùng miệng lấy lòng đàn ông..."
Khi anh ta nói tới đây, Mặc Sơ đã hiểu ra.
Tất nhiên, từ trước đến giờ Quyền Đế Sâm sẽ không là kiểu đàn ông này, anh dành cho cô sự tôn trọng, cho dù là lúc thân mật nhất buổi tối, anh cũng có chừng mực, sẽ không có yêu cầu quá đáng.
Nhưng, tên Trần Chấn Xung này lại là một thằng đểu, siêu khiến người ta chán ghét!
Mặc Sơ cầm cốc cà phê ở trên bàn lên, không nói lời nào đã hắt lên mặt Trần Chấn Xung!
Trần Chấn Xung chưa bao giờ bị phụ nữ đối xử như thế này, anh ta nào có bị người ta hắt cà phê trước mặt chốn đông người như này bao giờ đâu, anh ta toàn làm thái tử gia được phụ nữ vây xung quanh thôi!
"Mặc Sơ, cô muốn chết à?" Trần Chấn Xung vọt qua liền muốn giơ nắm đấm với cô!
Mặc Sơ cười lạnh một tiếng: "Các anh tự tụ tập đua xe đã là phạm pháp rồi, sao nào? Anh muốn tôi đưa những bức ảnh này cho sở cảnh sát không? Trước giờ tôi không phải người thích khoe mẽ, nhưng, tôi cũng không cho phép người khác bặt nạt tôi đâu!"
Trần Chấn Xung thu lại nắm đấm!
Tất nhiên là anh ta rõ ý mà Mặc Sơ nói!
Mặc Sơ nói xong thì liền lái xe rời đi.
Cô lái chiếc BMW mà Quyền Đế Sâm tặng, chạy trên đường cao tốc vùng duyên hải ven biển.
Trần Chấn Xung tức giận, rất xúc động, anh ta lái xe thể thao đi tìm Mặc Sơ tính sổ, anh ta cũng muốn tìm ông cụ tính sổ nữa!
Xe của anh ta chạy như bay trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp xe của Mặc Sơ.
Anh ta ác ý đâm vào, "phanh" một tiếng vang lên!
Xe của Mặc Sơ lập tức bị chấn động, cả người cô nghiêng sang bên, lại trong nháy mắt, đầu cô đụng lên vô lăng, cơ thể cũng không khống chế được mà ngả về trước, trước ngực cũng đập lên tai lái, một trận đau đớn truyền tới!
Nơi này cách nút giao cao tốc không xa, vẫn có cảnh sát giao thông đang trực.
Khi xe của Trần Chấn Xung đâm vào và phát ra tiếng vang, thì cũng đã dẫn cảnh sát giao thông tới.
"**!" Trần Chấn Xung cũng không chạy được, anh ta xuống xe, đứng sang một bên.
Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa ra.
"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.
Sau khi Mặc Sơ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đâm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!
Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!
Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"
Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!
Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!
Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."
Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên Trần Chấn Xung này.
"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."
Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"
"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.
"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.
Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.
Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hện.
Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc Sơ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"
Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho cô, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.
Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cô phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"
Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.
Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."
Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.
"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.
Trần Chấn Xung bị khí thế của Quyền Đế Sâm dọa cho sợ ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.
Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.
Còn Trần Chấn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo cò trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.
"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"
"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.
Hồi nhỏ, cô xem >, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lai tới cưới tôi!
Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!
Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!
Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lái.
Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sơ vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"
Mặc Sơ mở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.
Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"
Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?
Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"
Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.
Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!
Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc bra màu đen.
Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.
Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.
Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.
Ngón tay thô ráp của anh và thuốc mỡ man mát, khiến cho cơ thể cô không tự chủ mà hơi run rẩy.
"Bra cũng cởi..." Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Mặc Sơ ngẩng mặt lên nhìn anh, cô hơi đỏ mặt: "Em tự bôi cho!"
"Bà Quyền, chúng ta là vợ chồng!" Quyền Đế Sâm nói nhỏ trấn an cô: "Còn nữa, em xem, miếng xốp trong bra của em bị đụng lõm vào rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT