Quyền Đế Sâm nào có thiếu đồ ngọt của cô, chẳng qua anh bảo các con đi ăn trước, để lại không gian cho hai người họ ở riêng thôi.
Mà lúc này, Mặc Sơ muốn ăn bánh ngọt nhưng lại không đi được, khi đôi mắt to tròn ngập nước của cô nhìn Quyền Đế Sâm, lại càng làm cho người ta thương yêu không thôi.
Quyền Đế Sâm cúi đầu, vuốt tóc cô: "Có!"
"Bây giờ đi ăn!" Mặc Sơ vội vàng nói.
Quyền Đế Sâm làm như ảo thuật, trong tay anh có một chiếc hộp cực kỳ tinh xảo, tuy chưa mở hộp ra nhưng mùi thơm ngọt ngào nồng đậm kia đã tỏa ra rồi.
"Woa..." Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, anh Quyền thật đúng là lúc nào cũng cho người ta bất ngờ!
Rõ ràng chỉ là một hộp bánh ngọt, anh lại có thể làm ra cảm giác rung động lòng người.
Mặc Sơ mỉm cười nhận lấy chiếc hộp, cô mở hộp ra: "Anh Quyền có muốn ăn không?"
Mặc Sơ không nỡ ăn trước, cô dùng chiếc thìa nhỏ, xấn một miếng rồi đưa tới bên miệng anh.
Đa số đàn ông đều không thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt cũng trở thành độc quyền của phụ nữ.
Quyền Đế Sâm hiểu tâm ý của cô, Mặc Sơ ăn đồ ngọt mà cũng có thể đặt anh lên vị trí thứ nhất, cuộc đời này đúng là không thể cô phụ cô.
Anh cụng trán vào trán cô, nhìn vào mắt cô với khoảng cách cực kỳ gần: "Bà Quyền chủ động hỏi anh thế này, sao anh lại không muốn ăn cơ chứ?"
"Cho anh này." Mặc Sơ đưa đến bên môi anh.
Quyền Đế Sâm nhận cái thìa nhỏ, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh lại đưa chiếc thìa có bánh ngọt đến bên môi cô.
Mặc Sơ ngoan ngoãn há miệng, cô ăn vào miệng, vào miệng là tan, ngọt thơm man mát, mùi vị cực ngon.
Anh đã cho cô sinh hai cực cưng thông minh đáng yêu hiểu chuyện, anh cũng thương cô như này, đặt cô trong lòng bàn tay trân quý như bảo bối.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn mà hạnh phúc của cô, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh như cánh bướm, nhẹ nhàng bay lượn, lại như bồ công anh bay tan trong không trung, theo gió phiêu tán.
Hôn môi giống như gió nhẹ mưa phùn, anh có thể nếm được hương vị của bánh ngọt còn lưu lại trong răng cô, vốn là đồ ngọt mà anh cảm thấy không thích, nhưng mà, sau khi vào trong miệng cô, thì liền có cảm giác tuyệt vời.
Mặc Sơ không ngờ người đàn ông này bảo anh muốn ăn là ăn cách này.
Đầu lưỡi cô và anh triền miên cùng nhau, không phân rõ là hương vị của ai, đều đã bị mùi của đồ ngọt nhiễm lên, cũng nhiễm cả mùi của nhau, ở trong đêm hè này, ở trong buổi tối đom đóm bay lượn, kiều diễm lưu luyến.
Trong phòng khách, hai người Mặc Hi và Mặc Hàm, mỗi người cầm một miếng bánh ngọt lên ăn.
Mặc Hàm dán mắt lên cửa sổ thủy tinh sát đất: "Hi Hi, daddy thật phúc hắc, nói cho chúng ta biết trong phòng khách có bánh ngọt, sau đó một mình cầm một phần cho Sơ Sơ ăn!"
Mặc Hi nhìn bộ dạng đang hôn triền miên của hai người: "Để bồi thường cho em, anh cho em một nửa."
"Vẫn là Hi Hi tốt với em nhất!" Mặc Hàm vui luôn.
Mặc Hi đã cho cô bé một nửa thật: "Cẩn thận ăn thành em gái mập, thì em thảm đó!"
Mặc Hàm dùng đôi mắt xinh đẹp lườm cậu bé: "Sợ cái gì? Người tình trong mắt hóa Tây Thi! Dương quý phi cũng béo, Đường Huyền Tông vẫn yêu bà ấy chết đi sống lại đấy nhây!"
Nhưng mà, tiểu Hàm Hàm, đó là một triều đại lấy mập và đẫy đà làm tiêu chuẩn cái đẹp! Quần áo của người ta đều phải lộ ra nửa cái tuyết cầu, ý chỉ mỹ lệ đấy!
"Đúng rồi, Hi Hi, anh có kinh nghiệm thực chiến không?" Mặc Hàm thấy daddy và mami hôn như si như say, cắn miệng đối phương ngon như vậy thật à?
Mặc Hi trợn trắng mắt: "Hàm Hàm, em trưởng thành sớm quá rồi đấy!"
Hai mắt Mặc Hàm sáng long lanh: "Anh không tò mò à? Anh nhìn bọn họ kìa, ăn một miếng bánh ngọt cũng rải cẩu lương! Hay là anh đã hôn Chu rồi, hưởng qua cảm giác này rồi?"
"Xin em đấy, tiểu Chu là trẻ con, anh hôn được sao?" Mặc Hi giải thích cho cô bé: "Khi một nam và một nữ hôn môi, xúc cảm khứu giác làm tăng kích thích lên bộ phận thần kinh, dopamine có phản ứng với loại kích thích này, khi dopamine giải phóng và chuyền trong não, hai bên đều sẽ cảm nhận được khoái hoạt."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt..." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc Sơ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sơ cũng rất ngon.
...
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp ký có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi..."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, môi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thế nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột k hại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sấp biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tôi, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đấy là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta..."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: "Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc Sơ vợ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đấy không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng à?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sơ, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Vi Phương, đã nghe qua giọng nói của những người bên cạnh bọn họ, không có một giọng nào đúng cả!
Long Yên rất tức giận, cô ta dặn: "Bán cô ta sáng Thái cho tôi!"
"Đừng mà!" Vi Phương lập tức cầu xin: "Yên Yên, nếu tôi nhận được giọng nói đó, thì chắc chắn có thể tố cáo anh ta, cô đừng bán tôi đi, nếu cô mà bán tôi đi rồi, thì sẽ không còn ai chỉ ra giọng nói đó nữa..."
Long Yên cười lạnh một tiếng, cô ta hung ác nói: "Cũng được, cho cô ta ** thành S, đợi cô ta nghe ra giọng nói kia, rồi hãng nói cho tôi biết sau! Vi Phương, cô, tiện nhân này, cô tưởng cô phản bội tôi rồi, cô còn muốn có kết cục tốt đẹp sao?"
"Đừng mà, Yên Yên..." Sắc mặt Vi Phương đại biến: "Cầu xin cô, tôi sai rồi... tôi xin cô, đừng cho tôi đi ***..."
Long Yên vung tay lên, để cho Mã Hầu và Ngưu Dương đưa cô ta đến khu đèn đỏ, người phụ nữ như thế này, trời sinh là phải bị vạn người đạp lên!
Vi Phương bị hai người kéo lên xe, sau đó hai người này đưa mắt nhìn nhau, hai người cười hắc hắc, hiểu ra suy nghĩ của đối phương.
Vì thế, hai người vô cùng ăn ý hưởng thụ người phụ nữ này trước rồi nói sau!
"Cầu xin các anh, đừng..." Vi Phương lập tức nói: "Chỉ cần các anh đừng cho tôi ****, tôi sẵn lòng phục vụ hai người các anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT