Bất kỳ ai nhìn vào thì cũng sẽ nghĩ, Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong là một đôi vợ chồng xứng đôi nhất.

Bà Đường ưu nhã lập tức phản đối: "Tuyết Nhi, con điên à? Trong đám hậu bối trẻ tuổi bây giờ, ngoại trừ Quyền Đế Sâm ra thì Mộ Dật Phong là người đàn ông cực kỳ được! Nhưng, Quyền Đế Sâm đã kết hôn rồi!"

Ông Đường và ông cụ Đường, dù sao hai người cũng là hai cha con đi ra từ chiến tranh mưa bom bão đạn, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, mặc dù đều khó hiểu, nhưng vẫn chưa tức giận.

Ông cụ Đường hỏi: "Tuyết Nhi, cháu có thể nói xem đây là tại sao không?"

Đường Tuyết Nhi nghiêm túc nói: "Cháu và Mộ Dật Phong đều nghĩ rằng, hôn nhân không có tình yêu thì không nên ở bên nhau."

"Nhưng mà, Đế Sâm và vợ cậu ta cũng là không có tình yêu mà, tại sao người ta có thể sống vui vẻ?" Bà Đường lập tức bắt bẻ lại.

Đường Tuyết Nhi nói với vẻ rất lý trí: "Từ góc độ sinh vật học mà nói thì, dna của mỗi người là khác nhau, cho nên, cách mà mỗi người xử lý sự việc cũng khác nhau, Mộ Dật Phong không phải anh Sâm, còn con cũng không phải chị dâu! Anh Sâm và chị dâu có thể từ người lạ tiến đến hôn nhân, nhưng ma sát trong hôn nhân của họ rất đúng chỗ, vào khoảng khắc mà bọn họ kết hôn, hai bên đều có thể chấp nhận hình thức sống như thế, còn con và Mộ Dật Phong thì đều không thể!"

"Đường Tuyết Nhi, con đọc nhiều sách, không phải là để lừa gạt ông nội và bố mẹ như thế này nhá!" Bà Đường tức giận quát.

"Mẹ..." Đường Tuyết Nhi nhíu mày: "Con chỉ nói ra những lời trong lòng thôi!"

Ông Đường vẫn im lặng chợt nói: "Chuyện này để các gia trưởng của chúng ta và của nhà họ Mộ thương lượng một chút đã, dù sao thì nhà họ Đường và nhà họ Mộ đều là danh môn vọng tộc ở thành phố S, hôn nhân đại sự không phải trò trẻ con!"

Đường Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Mặc Sơ, ánh mắt đó như đang nói, cô ta biết ngay là kết quả này mà!

"Chị dâu, em đưa chị về trước nhé!" Đường Tuyết Nhi nói.

Mặc Sơ gật đầu, cô quay sang nói với trưởng bối nhà họ Đường: "Ông cụ, thủ trưởng, phu nhân, tôi đi trước đây!"

"Đợi đã!" Lúc này, bà Đường nói: "Tuyết Nhi, con ngồi nói chuyện với ông nội, mẹ đi tiễn cô ấy!"

Đường Tuyết Nhi ở lại bên cạnh ông cụ Đường, bà Đường và Mặc Sơ thì đi ra ngoài.

Khi Mặc Sơ đi tới bãi đỗ xe, lúc này bà Đường hỏi thẳng luôn: "Quan hệ vợ chồng của cô và Đế Sâm thế nào?"

"Chung sống rất tốt." Mặc Sơ cảm thấy, bọn họ là như thế thật mà! Không tính là quá đậm đặc, nhưng cũng tế thủy trường lưu, làm cho người ta sống những ngày thoải mái.

Hai mắt bà Đường thoáng lạnh băng, ánh mắt không hề khách khí: "Cô có định ly hôn không?"

"Không." Trong lòng Mặc Sơ đã nhận định Quyền Đế Sâm rồi, anh là người đàn ông tuyệt nhất mà cô gặp được!

Lúc này, bà Đường nở một nụ cười châm chọc mà cảnh cáo: "Vậy thì cô đừng lên kế hoạch giải trừ đám cưới cho Tuyết Nhi nữa, nếu không cô sẽ hối hận vì đã làm chuyện này."

Mặc Sơ lại nhìn bà Đường với vẻ bình tĩnh: "Phu nhân, hôn nhân của tôi và hôn nhân của Tuyết Nhi, có quan hệ gì không?"

Bà Đường cũng chỉ gợi ý: "Đế Sâm đã từng làm bộ đội đặc chủng, cô có biết không?"

"Biết!" Mặc Sơ gật đầu.

Bà Đường lại nói: "Khi cậu ta làm lính, Tuyết Nhi còn nhỏ, nhưng, những năm mà cậu ta ở bộ đội thì đều là ở cùng Tuyết Nhi."

Lời nói của bà Đường chỉ là chỉ đông nói tây thôi, Mặc Sơ cũng hiểu được, có khả năng là giữa Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm có tình cảm, nếu Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong hủy bỏ quan hệ hôn nhân, vậy thì, có khả năng Đường Tuyết Nhi sẽ ở bên Quyền Đế Sâm, vậy thì, cuộc hôn nhân của Mặc Sơ cũng gặp nguy hiểm rồi.

Sau khi bà Đường nói xong, bà ta liền quay người bước đi.

Mặc Sơ nhìn theo bóng lưng lãnh mạc mà thanh cao của bà ta, cô chỉ cụp mắt, sau đó ngồi lên xe, bắt đầu đi khỏi đây.

Thật ra, mọi thứ liên quan đến Quyền Đế Sâm, cô đều biết hết!

Anh cho cô, cô liền vui vẻ nhận.

Anh không muốn nói, cô cũng không bao giờ hỏi.

Vợ chồng sống chung với nhau, điều kị nhất chính là nghi ngờ nhau.

Bất luận bà Đường có nói như thế nào, cô sẵn lòng tin tưởng Quyền Đế Sâm, thật ra có người nào lại không có người yêu cũ cơ chứ?

Mỗi người đều sẽ có người yêu cũ, cũng đều có quan hệ dây dưa không xong như là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, nhưng mà, con người sống thẳng thắn vô tư, thì cũng chẳng có gì hay để cho người khác nói cả.

Mặc Sơ dừng xe bên đường, cô tựa lên cửa xe, cảm nhận gió lúc sẩm tối, và cả ánh tà ở chân trời nữa.

Ánh tà giống như một hình ảnh vô cùng trừu tượng, tùy ý biến ảo ra những hình dáng khác nhau, phảng phất như trong lòng đang nghĩ gì đó, Ánh tà ngũ sắc ở chân trời chính là gì.

Giờ phút này, hình ảnh duy mĩ này, khi cô và Quyền Đế Sâm ở chung với nhau, hình ảnh của tế thủy trường lưu.

...

Long phủ.

Hôm nay là ngày Long Yên ra tù, Long Phủ đã làm bữa tiệc cho cô ta, họ đã làm rất nhiều đồ ăn ngon, hoan nghênh cô ta ra tù.

Long Yên nói không cần mời khách, thế là chỉ có một nhà ba người bọn họ.

Bà Long ôm cô ta: "Yên Nhi, sao con gầy đi nhiều thế?"

Ông Long cũng cực kỳ thương con gái: "Cái nơi như thế, béo được mới là lạ! Có điều, tôi đã dặn bọn họ chăm sóc đặc biệt cho Yên Nhi rồi!"

Cho nên, Long Yên ở trong tù, không hề chịu tra tấn gì.

Trái lại, vẫn hưởng thụ đãi ngộ của cô chủ Long.

Chỉ là, đối với Long Yên mà nói thì, Úc Lạc Hàn đã không đi thăm cô ta một lần nào.

Bà Long gắp thức ăn cho Long Yên: "Mẹ nghe nói, hai người Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi sắp cầu hủy bỏ quan hệ vi hôn, Diệu Thiên, ông nói xem, Yên Nhi và Mộ Dật Phong thế nào?"

Khi Long Diệu Thiên còn chưa nói gì Long Yên đã nói: "Con chỉ có hứng thú với Quyền Đế Sâm!"

Bà Long lập tức lắc đầu: "Cậu ta đã kết hôn rồi mà! Con ở bên cậu ta, thì há chẳng phải thành người thứ ba à?"

"Mẹ, con không làm người thứ ba, con sẽ chỉ làm chính thất." Đối với chuyện Quyền Đế Sâm đã nói là cưới cô ta nhưng lại hại cô ta vào tù trong ngày thành hôn, Long Yên là người thù hận sâu đậm, e là không ai biết.

Cho dù cô ta không yêu Quyền Đế Sâm tí nào, cô ta cũng sẽ không để cho đôi vợ chồng Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm sống yên ổn!

Thù hận, cho tới giờ chính là một hạt giống, một khi đã gặp được thổ nhưỡng và nước mưa, liền sẽ bám rễ, càng ngày càng lớn.

Long Yên bị giam mấy tháng, sau khi cô ta ra ngoài, làm sao cô ta chịu để yên cơ chứ!

Long Diệu Thiên không đồng ý: "Được rồi, Yên Nhi, con đừng có bất kỳ qua lại gì với Quyền Đế Sâm nữa, con người cậu ta sâu không lường được, con không phải đối thủ của cậu ta!"

Phải biết rằng, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, dưới tình huống bất kỳ ai đều không có phát hiện ra, Quyền Đế Sâm đã đưa Long Yên vào tù.

Người đời đều cho rằng anh sẽ cho Long Yên một hôn lễ long trọng nhất, nào ngờ thứ đợi Long Yên, lại là cuộc sống trong tù!

Mặc dù bố mẹ không đồng ý, nhưng Long Yên vẫn khăng khăng với kế hoạch báo thù của mình.

Long Yen đi tới công ty tổ chức hôn lễ.

Cô ta đi thẳng vào văn phòng của Mặc Sơ, sau đó kiêu ngạo nhìn Mặc Sơ.

Mấy tháng không gặp, Mặc Sơ trở nên càng có khí chất xuất chúng, làn da xinh tươi, vừa nhìn liền biết là được đàn ông và cuộc sống dễ chịu làm cho cực kỳ tốt.

Mặc Sơ nhìn thấy Long Yên: "Cô Long..."

Long Yên nhìn chằm chằm vào Mặc Sơ: "Bà Quyền..."

Bà Quyền, cái xưng hô này vốn phải thuộc về Long Yên, nhưng, Quyền Đế Sâm lại cho Mặc Sơ.

"Có chuyện gì không?" Mặc Sơ biết Long Yên từ trong tù đi ra, nhất định là sẽ không chịu để yên.

"Có!" Long Yên ngồi trên bàn làm việc màu đen của Mặc Sơ: "Tôi muốn kết hôn với Quyền Đế Sâm!"

"Không có khả năng!" Mặc Sơ sẽ bảo vệ cuộc sống hôn nhân của mình, cô đúng mực nói: "Hiện tại anh Quyền là người đã kết hôn, không thuộc đối tượng hẹn hò của bất kỳ khách hàng nữ nào trong công ty chúng tôi."

Long Yên lại mỉm cười: "Mặc Sơ, cô thật là xấu tính! Đánh vào danh hào chọn vợ cho Quyền Đế Sâm, thật ra toàn là tính toán vì mình! Cô thật là không biết xấu hổ!"

Mặc Sơ chưa bao giờ nhìn thấu suy nghĩ thật sự của Quyền Đế Sâm, anh và cô kết hôn kín, anh có phách lối chọn vợ, anh tổ chức hôn lễ thế kỷ, nhưng mà, cô không quan tâm anh nghĩ cái gì, cô chỉ quan tâm là anh cho cô cho các con cuộc sống như thế nào.

"Cô nói xong chưa?" Mặc Sơ bực mình nhíu mày.

"Giữa chúng ta, chưa xong đâu!" Long Yên sẽ không để yên như thế: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Cô chỉ là một cô bé mồ côi không chốn nương tựa, cô muốn đấu thắng tôi ư? Không có cửa đâu!"

Mặc Sơ nhìn cô ta, cô thản nhiên nói: "Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân, con người bình đẳng trước pháp luật! Cho dù cô là con gái của cựu phó tổng thống, cô cũng không chạy thoát khỏi chế tài của pháp luật đâu! Long Yên, cô mới là người phải tự giải quyết cho tốt!"

Long Yên vỗ bàn tức giận: "Mặc Sơ, tôi không có chủ động hút phấn k, tôi không có! Tôi bị hãm hại, là cô lừa tôi! Cô yên tâm, tôi sẽ tìm ra người bạn thân đã phản bội tôi, tôi sẽ bầm thây vạn đoạn cô ta ra, để cho cô ta hiểu, kết cục của việc phản bội tôi là gì? Tôi cũng sẽ tìm ra, là người nào đã sai khiến cô ta hãm hại tôi! Bất kể là cô hay là Quyền Đế Sâm, tôi đều sẽ không tha cho các người!"

Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng: "Tôi chẳng hãm hại gì cô, Đế Sâm cũng sẽ không. Có một số người tâm thuật bất chính, bản thân tác phong tối loạn, hay là bị chứng vọng tưởng người bị hại. Tôi nói cho cô biết, Mặc Chiêu Đệ có chứng vọng tưởng của người bị hại, cô có biết bây giờ cô ta như thế nào không?"

Tất nhiên là Long Yên biết, cô ta có xem tin tức rồi, Mặc Chiêu Đệ đối mặt với tố cáo của tội cố ý giết người.

"Cô tin tưởng người này như vậy sao?" Long Yên cười ha hả: "Nếu như anh ta thật lòng yêu cô, tại sao ngay từ đầu đã ẩn hôn với cô? Tại sao lại muốn phách lối chọn vợ? Mặc Sơ, chỉ dựa vào công phu mèo cào của cô, thì sao có thể nhìn thấu Quyền Đế Sâm, lão hồ ly nghìn năm này cơ chứ? Cô tin tưởng anh ta sao? Cô sẽ tin tưởng đến nỗi bản thân không có gì cả!"

"Không cần cô nhọc tâm!" Bây giờ Mặc Sơ là kiểu bất kể người khác có nói gì, cô đều sẽ chọn tin tưởng Quyền Đế Sâm: "Cô không còn chuyện khác nữa, thì tôi phải làm việc rồi!"

Long Yên nhảy xuống bàn của cô: "Cô ly hôn với anh ta đi!"

"Nực cười!" Đây là câu chuyện cười không có hàm lượng kim nhất mà Mặc Sơ từng nghe: "Tôi thấy cô có chứng vọng tưởng rồi đấy! Đi khám bác sĩ tâm lý sớm đi!"

Lúc này, Long Yên chống hai tay lên mép bàn làm việc màu đen của cô: "Mặc Sơ, bây giờ cô và anh ta ly hôn hòa bình, nhất thời tâm trạng tôi tốt, tôi tha cho cô! Bằng không tôi sẽ tuột sạch mọi cái khố mà cô có, để cho cô trần trụi trước mặt cả thế giới."

"Tôi làm người trong sáng vô tư, tôi cũng trung thành nhất quán với hôn nhân." Mặc Sơ đứng lên: "Xem ra, những uy hiếp này của cô, chẳng có tí tác dụng nào với tôi! Cô đi đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời cô ra ngoài, vậy thì không đẹp mặt đâu!"

Mặc Sơ tự nhận là không làm việc gì hổ thẹn, cũng không sợ bị người ta đào lại quá khứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play