Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Mặc Sơ đã đi đến bệnh viện.
Trên đường đến đây, cô đã rút hai vạn tệ, sau khi đi đến phòng bệnh, cô đã lấy tiền rồi cho Trần Chân Dao: "Mẹ, mẹ cầm lấy tiền nấu cơm cho bố! Mẹ cũng mua một ít quần áo mẹ thích nữa!"
"Woa, Sơ Nhi, nhiều thế này à!" Trần Chân Dao vui không ngậm được mồm, nhưng mà ngay sau đó, bà ta lại uể oải không chịu nổi: "Nhưng mà, mẹ vẫn chưa nộp tiền viện phí cho bệnh viện..."
"Mẹ yên tâm đi! Con đã nộp rồi." Mặc Sơ nói: "Mẹ chỉ chăm sóc tốt cho bố là được!"
"Trời ơi, Sơ Nhi..." Trần Chân Dao cảm động đến nỗi sắp khóc luôn rồi, kỳ thực trong lòng bà ta đang vui vẻ lắm, như vậy thì có phải bà ta có thể lừa Mặc Sơ thêm ít tiền nữa không! "Con tốt quá, nhưng mà, Đế Sâm mới cho mẹ hai vạn thì sao?"
Mặc Sơ thản nhiên nói: "Mẹ, đây là tiền lương của con."
"Đế Sâm thì sao?" Trần Chân Dao lập tức nói: "Cậu ta có nhiều tiền như thế, hai trăm vạn cũng chỉ là hạt cát thôi!"
Vẻ mặt của Mặc Sơ đã lạnh nhạt hơn rồi: "Mẹ, tiền của Đế Sâm là của anh ấy, anh ấy có tiền đi chăng nữa thì đó là cũng là tiền mà anh ấy kiếm về trên năng lực."
"Tại sao cậu ta không cho con tiền tiêu?" Trần Chân Dao lập tức giáo huấn cô: "Sơ Nhi, chắc không phải là con ngốc đấy chứ! Con lấy cậu ta thì con là bà Quyền, con không chỉ cần một thanh danh dễ nghe! Tiền thì sao? SSây là tiền bạc xã hội, tiền mới là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá xem cậu ta có đối xử tốt với con hay không!"
Nếu như tiền thật sự là tiêu chuẩn đánh giá việc Quyền Đế Sâm đối xử với cô tốt hay không, Mặc Sơ dám nói, Quyền Đế Sâm đối xử với cô thật sự là tốt đến lên trời luôn!
Anh đã cho cô 5% cổ phần, cô không hiểu về tiền bạc lắm, nhưng anh lại bảo rằng, trước mắt số cổ phần đó có giá trị mấy tỉ tệ, sau này nếu mà nó tăng giá, thì sẽ là mấy chục tỉ.
Nhưng mà, cô không thể nói cho kẻ lòng tham không đáy nhưTrần Chân Dao biết, Quyền Đế Sâm có tiền đi chăng nữa thì đó cũng là tiền mà anh vất vả kiếm được.
"Mẹ, Đế Sâm đối xử với con có tốt hay không, thể hiện ở những chi tiết nhỏ trong cuộc sống!" Mặc Sơ sửa chữa quan điểm của bà ta.
"Chi tiết nhỏ trong cuộc sống ư?" Trần Chân Dao cười lạnh một tiếng: "Ví dụ như cậu ta lái xe đến đón con? Con đã hài lòng rồi? Ví dụ như cậu ta xuống bếp, là con đã hài lòng cái dạ dày của con, đây chính là lòng hư vinh của thiếu nữ! Con phải tính toán cho bản thân mình! Bảo cậu ta cho con nhiều tiền mới là cái chân thật! Cho dù có một ngày, cậu ta có niềm vui mới thì con cũng đã có tiền, không phải sao?"
Mặc Sơ cảm thấy, trong khi Quyền Đế Sâm bận trăm công nghìn việc, anh vẫn sẵn sàng lái xe tới đón cô, xuống bếp nấu cơm cho cô, đây đều là những chi tiết trong cuộc sống, cô và anh sống cùng nhau, là muốn sống có độ ấm chứ không phải vấn đề tiền bạc.
Tất nhiên, anh cũng cho cô rất nhiều rất nhiều tiền rồi.
Mặc Sơ đang nghĩ, trên đời này, cô sẽ không tìm được người đàn ông này hoàn mỹ như vậy nữa đâu!
Còn nữa, cô tin tưởng anh một trăm phần trăm!
Mặc Sơ ở trong bệnh viện không bao lâu thì rời đi.
Cô rất ghét cái vẻ lòng tham không đáy của Trần Chân Dao, cô đi đến bãi đỗ xe thì phát hiện chiếc Maserati yêu quý của cô đã bị người ta rạch ra vài vét, toàn bộ thân xe đều đã hỏng rồi.
Mặc Sơ nhíu mày, cô lập tức gọi bảo vệ ở bãi đỗ xe bệnh viện tới xem hiện trường, cô còn gọi điện cho công ty bảo hiểm nữa.
Cô đã nộp phí cho bãi đỗ xe ở bệnh viện, thì tất nhiên xe cô phải được bảo vệ mới đúng.
Bảo vệ nhanh chóng đi kiểm tra camera, sau đó bọn họ đã nhìn thấy, trên màn hình có một người phụ nữ đã cầm một tảng đá rạch lên chiếc xe.
"Là cô ta!" Sắc mặt của Mặc Sơ lạnh xuống, chính Mặc Chiêu Đệ đã làm chuyện này.
Bảo vệ lập tức báo cảnh sát, ngay sau đó cảnh sát đã bắt Mặc Chiêu Đệ lại và cô ta đã thừa nhận là cô ta đã phá hoại xe.
"Mặc Sơ, chị chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, bây giờ là bà Quyền, giờ thì chị tốt rồi, chị là mợ chủ Quyền, chị có xe đắt tiền để lái, chị có một người đàn ông giỏi giang. Tôi nhìn chị thấy ngứa mắt đấy, chị chỉ là đứa bé hoang không ai cần mà nhà họ Mặc Chúng tôi nhặt về, dựa vào đâu mà chị có được mọi thứ cơ chứ?" Mặc Chiêu Đệ không phục nói.
Mặc Sơ nhìn cô ta, mọi người cùng nhau lớn lên, từ nhỏ cô đã biết cô không phải con ruột nhà họ Mặc, cho nên, cô đã nhẫn nhịn hết thảy đắng cay.
Sau khi trưởng thành, cô cố gắng làm việc, cô sống tích cực, cô hiểu hơn bất kỳ ai về ý nghĩa mà cuộc sống đã trao cho cô.
Từ nhỏ Mặc Chiêu Đễ đã quen thói giành đồ của Mặc Sơ, trưởng thành rồi thì cướp chồng của cô!
"Em chẳng có gì để phục hay không phục cả, thứ nhất, em rạch lên xe của chị thì em phải bồi thường theo giá thị trường, thứ hai, nếu em không bồi thường được, thì phải chịu trách nhiệm hình sự, chính là trách nhiệm hình sự đó!" Giọng điệu của Mặc Sơ rất nghiêm túc.
Cô không thể nhân nhượng thêm được nữa, Mặc Chiêu Đệ không chỉ không rút ra bài học, trái lại cô ta ngày càng tệ hơn, cô ta đã tiến hành trả thù cô rồi.
Mặc Chiêu Đệ lập tức thay đổi sắc mặt: "Mặc Sơ, bây giờ chị có bản lĩnh rồi, chị muốn báo cảnh sát rồi làm gì thì cứ làm đi? Tốt xấu gì tôi cũng là em gái của chị, nhà họ Mặc chúng tôi nuôi chị lớn, sao chị có thể đối xử với tôi như vậy?"
Mặc Sơ nhìn thẳng vào cô ta: "Nhà họ Mặc nuôi lớn tôi, tôi vẫn luôn dốc hết lòng đối xử với mấy người, nhưng em lại liên tục khiêu chiến giới hạn của tôi, Mặc Chiêu Đệ, nếu không phải em muốn được dạy dỗ thì tại sao biết rõ là phạm pháp lại còn đi rạch vào xe tôi? Cảnh sát là người bảo vệ công lý, không phải tôi muốn bảo họ làm gì là họ làm nấy!"
Sau khi Mặc Sơ nói xong, cô nói với cảnh sát: "Các anh cứ làm việc công bằng! Cảm ơn!"
"Vâng, bà Quyền!" Cảnh sát cũng đặc biệt khách khí với cô.
Sau đó, Mặc Sơ nói với người của cửa hàng 4s: "Sửa chữa lành lặn chiếc xe, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, hoặc tổng giám đốc Quyền cũng được!"
"Vâng! Bà Quyền!" Nhân viên phụ trách bảo dưỡng của cửa hàng 4s cung kính trả lời.
Mặc Chiêu Đệ nhìn cô gái lớn lên như cỏ dại ở nhà cô ta năm xưa, giờ đang căn dặn người ta làm việc, người khác còn lễ phép cung kính với cô nữa.
Tại sao? Tại sao? Mặc Chiêu Đệ có hàng vạn câu hỏi vì sao, loại nguời chỉ biết tranh giành mà không biết phấn đấu này, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tại sao đâu!
Khi Trần Chân Dao nghe thấy là con gái ruột của mình sắp bị cảnh sát dẫn đi, bà ta vội vàng xông đến.
Bà ta lập tức vọt đến trước mặt Mặc Sơ: "Mặc Sơ, sao con có thể đối xử với em gái của mình như vậy? Chiêu Đệ và con là chị em cùng lớn lên với nhau mà! Nhà chồng con nhiều xe như thế, chiếc xe này rạch xước rồi thì xước thôi! Con cũng đừng cần nó nữa, tiện thể cho Chiêu Đệ một ân tình, không phải là quá tốt sao? Tại sao con nhất định phải báo cảnh sát? Sao con cứ phải kéo con bé vào trong sở cảnh sát cơ chứ? Đối với Chiêu Đệ thì chắc chắn là con bé không đền nổi chiếc xe này, nhưng mà, đối với Quyền Đế Sâm thì chẳng đáng một xu!"
Mặc Sơ trừng mắt nhìn Trần Chân Dao, thì ra chiếc xe này bị rạch xước, là âm mưu của bọn họ đúng không?
Làm gì có ai già mồm át lẽ phải như thế? Rạch xước xe rồi thì không cần xe này nữa hả? Lại còn muốn tặng nó cho Mặc Chiêu Đệ?
Bởi vì cô là con gái nuôi, cho nên, cô vĩnh viễn đáng đời bị Mặc Chiêu Đệ tranh giành hết thảy!
Bởi vì Mặc Chiêu Đệ là con gái ruột, cho nên, dĩ nhiên là Mặc Chiêu Đệ được hưởng thụ tất cả!
Trần Chân Dao chỉ tay vào Mặc Sơ: "Hôm nay nếu con dám kiện Chiêu Đệ, mẹ sẽ cho con trở lại như hồi bé, chúng ta cũng không nhận nuôi con nữa, để con sống ở trong cô nhi viện, không người nào dám thu nhận con, con nghĩ con vẫn sẽ có cuộc sống như bây giờ sao?"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào mẹ nuôi: "Mẹ, lúc nào mẹ cũng dung túng cho Chiêu Đệ như thế, thì rồi cũng có một ngày con bé sẽ gây ra họa lớn, bây giờ con cho nó một ít dạy dỗ, không để cho con bé đi sai đường, mẹ không chỉ bảo vệ con bé như thế? Mẹ còn mắng con là không biết cảm ơn ư?"
Mặc Chiêu Đệ ngông cuồng nói: "Chị chính là một bạch nhãn lang không biết đội ơn! Chị phải biết rằng, nhà họ Mặc đã nuôi chị, cả đời này chị cũng phải cõng cây thập tức của đạo đức, chị vĩnh viễn trở thành một con chó của nhà họ Mặc, trung thành và tận tâm không được hai lòng!"
Mặc Sơ không để ý đến Mặc Chiêu Đệ đang phát rồ và ghen tị, cô chỉ nhìn Trần Chân Dao, bố mẹ ở nhà họ Mặc nghĩ như vậy thật sao?
Trần Chân Dao nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Mẹ là mẹ nuôi của con! Mẹ nói là được! Chiếc xe này bị rạch xước rồi thì thôi con bỏ nó đi, tặng cho mẹ! Hoặc là con tự bỏ tiền ra sửa, không liên quan gì đến Chiêu Đệ! Nếu con không đồng ý, mẹ sẽ đập đầu vào cái xe này, sau đó nói cho toàn thiên hạ biết, bây giờ con đã trở thành bà Quyền rồi, con đã bức tử người mẹ đã nhận nuôi con rồi!"
Bất công và già mồm át lẽ phải, với cả chỉ trách tàn khốc như thế, trái tim của Mặc Sơ, vẫn sẽ đau từng trận.
Chính vì cô biết cảm ân, cho nên cô mới quay về thăm hai ông bà nhà họ Mặc.
Chính vì cô biết bây giờ Mặc Chiêu Đệ đang trên con đường càng đi càng xa, mới phải cần đến cảnh sát giáo dục cô ta.
Nhưng mà, Trần Chân Dao vẫn bảo vệ Mặc Chiêu Đệ như báu vật như cũ, thậm chí là không tiếc áp đặt đạo đức, bà ta cũng không ngại lấy tính mạng ra uy hiếp, sao mà Mặc Sơ không buồn đây!
Nhân viên của cửa hàng 4s và cảnh sát đang đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa rồi!
"Đã làm sai rồi thì nên chịu trừng phạt." Cảnh sát nói: "Bà bên trọng bên khinh bảo vệ con gái đẻ như thế, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở thành người phụ nữ xấu xa!"
Nhân viên cửa hàng 4s nói: "Rõ ràng hai mẹ con bà đã nhìn trúng chiếc xe này, hai người đã dùng thủ đoạn để cướp bóc, kết quả còn chỉ trích bà Quyền!"
Bên cạnh có nhân viên bệnh viện đi ngang qua nói: "Bà Quyền thật lương thiện, hàng tháng cô ấy đã chi mấy chục vạn tiền thuốc men cho bố nuôi! Con gái nuôi thì làm trâu làm ngựa, con ruột thì sống hưởng thụ..."
Nhưng lời này khiến cho Trần Chân Sao và Mặc Chiêu Đệ đều cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, nhưng mà, cái đức hạnh của hai mẹ con bọn họ, đều là cái đức hạnh để đạt được mục đích thì không biết xấu hổ.
Trần Chân Dao còn mắng mỏ người khác: "Nó là tôi nuôi lớn, thì nó phải nghe lời tôi! Mặc Sơ, con đã nghĩ xong chưa? Hôm nay mẹ chết đi thì không sao, nhưng, cái danh tiếng mợ chủ Quyền của con thì xấu đấy! Có khi con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà giàu ngay lập tức đấy...."
Hai mắt Mặc Sơ đã ngập nước, hóa ra, Quyền Đế Sâm nói đúng! Từ trước đến nay cô luôn cảm tạ nhà họ Mặc, nhưng nhà họ Mặc lại cố hết sức bóc lột cô!
Mặc Sơ nhìn Trần Chân Dao: "Được, hôm nay con không kiện Mặc Chiêu Đệ! Chiếc xe sẽ đưa cho cửa hàng 4s sửa chữa, xe đó là xe Đế Sâm tặng con, con sẽ không tặng nó cho bất kỳ ai! Đó là tâm ý của Đế Sâm dành cho con, con sẽ giữ gìn nó cẩn thận!"
Cô nói xong thì quay người bước đi!
Kết quả, Mặc Chiêu Đệ nói về phía lưng cô: "Mặc Sơ, chị có cần phải keo kiệt như thế không, một chiếc xe đã bị rạch xước mà cũng không nỡ vứt à? Trong gara của chồng chị có nhiều xe cao cấp như thế, chiếc nào mà không đáng tiền hơn chiếc xe này cơ chứ? Chị chính là một bạch nhãn lang hết sức keo kiệt với nhà mẹ! Tôi chờ xem quỷ keo kiệt như chị hại công ty của tổng giám đốc Quyền phá sản..."
Đột nhiên, Mặc Sơ quay lại bên cạnh Mặc Chiêu Đệ, cô cởi giày da màu đen trên chân xuống, sau đó "bốp bốp" hai tiếng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT