Mặc Sơ vừa nghĩ tới đây, cô không kìm được đỏ mặt.
Bình thường buổi tối vợ chồng ở chung, anh muốn cô, liền nhất định làm, cô biết anh mạnh mẽ bá đạo, nên cũng tùy anh.
Tối qua cô uống rượu, nhưng có làm trò cười sao?
Trời ơi, cô không dám tưởng tượng, cô quấn lấy anh làm cái chuyện đó thì cay mắt đến độ nào chứ.
"Em..." Mặc Sơ đỏ mặt, "Em uống rượu vào, khác thường lắm à?"
"Phải!" Quyền Đế Sâm trả lời cô.
Mặc Sơ ôm mặt, biết sớm thì cô đã không uống rồi!
Liệu cô có đè anh rồi làm rất nhiều động tác mà bình thường không dám làm không nhỉ?
Lúc này, ngoại trừ choáng váng ra, cô cũng không có cảm thấy chỗ nào không đúng!
Hai mắt cô xuyên qua ngón tay, cô nhìn thấy ý cười trên mặt anh, cô vươn tay ra đấm vào ngực anh: "Anh trêu em!"
Hai nắm đấm nhỏ của Mặc Sơ, giống như giọt mưa rơi lên lồng ngực kiện mỹ của anh, người đàn ông thức dậy buổi sáng, mỗi một tế bào đều là ước số, đều tràn ngập sức sống.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, một tay nắm bàn tay nhỏ của cô, sau đó giơ lên trên, cô nhoáng cái bị chế trụ!
Cô nhìn anh chăm chú, anh đùa cô làm gì?
"Không nhớ những lời tối qua nói à?" Hai mắt của Quyền Đế Sâm vô cùng thâm thúy.
Mặc Sơ lắc đầu: "Em đã nói gì?"
Qủa nhiên, tiềm thức của cô nhóc này vẫn có một ít ý kiến đối với anh, chẳng qua là sau khi uống rượu vào, phòng bị giảm bớp, lời trong lòng cũng chạy ra luôn.
Quyền Đế Sâm cười yếu ớt: "Em bảo em rất yêu anh!"
Tất nhiên, người đàn ông tốt như này còn không yêu à? Huống hồ anh còn là bố đẻ của hai đứa con nữa chứ! Mặc Sơ cảm thấy lời cô nói cũng không có gì mà!
"Nào, bây giờ tỉnh rượu rồi, nói lại một lần nữa!" Quyền Đế Sâm dụ dỗ cô.
Anh phát hiện, khi cô thức dậy, cô chưa bao giờ nói cô yêu anh!
Ngón tay của Mặc Sơ lộn xộn: "Anh thả tay em ra trước!"
Quyền Đế Sâm thả hai tay cô ra, cô lại chạy đi nhanh như tia chớp, cô không nói ra được!
Có thể là say rượu vào, cô to gan, cô dám nói cho anh biết, cô yêu anh!
Khi tỉnh táo, cô vẫn cảm thấy nói như thế có hơi ngượng ngùng.
Quyền Đế Sâm nhìn theo bóng lưng chạy chối chết của cô, khóe môi anh hiện lên ý cười nhợt nhạt.
...
Kiều Thanh Du lái chiếc xe của cô ấy, đi loanh quanh khắp nơi, hình như cô ấy đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Vãn Vãn.
Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, đi học, cô ấy và Cố Vãn Vãn với cả Mặc Sơ đều là bạn thân, tại sao bây giờ Cố Vãn Vãn không liên lạc với bọn họ nữa?
Nếu như bảo là cô ấy có xuất thân là cô chủ nhà giàu, thì cô ấy đã ghét bỏ hai người còn lại từ lâu rồi, không đến nỗi bây giờ mới ghét bỏ!
Kiều Thanh Du nhìn theo bóng lưng quen thuộc, cô ấy lên xe, vội vàng lái xe bám theo.
Sau khi đến biệt thự ở ngoại ô, cô ấy cầm ống nhòm nhìn, quả nhiên người xuống xe là Cố Vãn Vãn.
Khi cô ấy nhìn thấy là Cố Trạch Dã đích thân lái xe, đưa Cố Vãn Vãn về nhà, cô ấy biết Cố Vãn Vãn có một anh trai thương cô ấy hết mực.
Chẳng mấy chốc, Cố Trạch Dã đã lái xe rời đi.
Kiều Thanh Du đi gõ cửa, Cố Vãn Vãn từ bên trong nhìn thấy bên ngoài người tới là ai, cô ấy nhìn thấy là Kiều Thanh Du, nên đã mở cửa cho cô ấy.
"Vãn Vãn..." Kiều Thanh Du ôm lấy cô ấy: "Trời ơi, đúng là cậu này, cậu có biết là tớ còn không tin không..."
"Thanh Du, sao cậu lại tới đây?" Cỗ Vãn Vãn cũng rất vui, kéo cô ấy vào trong ngồi xuống.
Kiều Thanh Du cười nói: "Tớ đang ở bệnh viện thì nhìn thấy bóng lưng giống cậu, vì thế tớ đã đi theo đến đây, quả nhiên là cậu, vừa nãy là anh cậu đưa cậu đi nhỉ! Woa, cậu có biết tớ và Mặc Sơ hâm mộ cậu có một người anh trai như thế cỡ nào không! Sau này, ai làm vợ anh ấy, không ăn ngọt mới lạ!"
Cố Vãn Vãn vừa ngạc nhiên vừa sợ, bọn họ theo theo dõi ư?
May là là Kiều Thanh Du, nếu mà là người khác, cô ấy thật không dám tưởng.
Sắc mặt của Cố Vãn Vãn có hơi tái nhợt, mười ngón tay của cô ấy cũng đan vào nhau, Kiều Thanh Du hỏi: "Cậu làm gì mà trốn ở đây? Còn không liên lạc với bọn tớ nữa?"
"Bởi vì tớ có thai rồi!" Cố Vãn Vãn cũng không giấu cô ấy.
"Cái gì?" Lúc này, Kiều Thanh Du mới nhìn về phía bụng của cô ấy: "Cậu mang thai, con của ai?"
Cố Vãn Vãn không muốn nói.
Kiều Thanh Du gãi đầu: "Chẳng lẽ cậu cũng giống Mặc Sơ, không biết bố đứa bé là ai? Mơ mơ hồ hồ bị người ta chiếm lấy hả? Tại sao tớ không có diễm ngộ như thế?"
Cô ấy tự đùa, đổi lại là nụ cười khổ của Cố Vãn Vãn: "Xin lỗi, Thanh Du, tớ chỉ muốn một mình yên yên ổn ổn sinh đứa bé ra, tớ không muốn người khác biết chuyện này, cho nên, tớ chưa liên lạc với cậu!"
"Được rồi, cậu cũng là người bị hại, sao tớ lại trách cậu cơ chứ!" Kiều Thanh Du nói rất là sảng khoái: "Nhưng mà cậu còn may, cậu có anh trai cẩn thận chu đáo như thế chăm sóc cậu!"
"Đúng vậy!" Cố Vãn Vãn gật đầu: "Anh tớ là người đàn ông tốt nhất trên đời! Thanh Du, cậu ăn hoa quả! Cho cậu ăn đu đủ, để ngực cậu lớn hơn chút!"
"Vãn Vãn, cậu thật xấu!" Kiều Thanh Du mỉm cười nói: "Mấy năm nay cũng không thấy to lên chút nào! Sau này chồng tớ nhìn thấy, không biết anh ấy sờ vào là sờ của mình hay là của tớ nữa..."
Lời này chọc cho Cố Vãn Vãn cười không dứt, trước đây ba người bọn họ, ngực cô ấy là to nhất, bây giờ mang thai rồi, liền càng thêm đồ sộ.
Kiều Thanh Du vốn là một người ăn nói tuếch toách, cô ấy nhìn chằm chằm Cố Vãn Vãn: "Cậu xem, của cậu còn rung, so với trước kia lại lớn thêm một size, Vãn Vãn, chắc chắn là chồng cậu rất yêu cậu!"
"Tớ phi!" Cố Vãn Vãn lấy tay che ngực: "Tớ không có chồng!"
Hai người cười một lúc, Kiều Thanh Du nói: "Của Mặc Sơ không to không nhỏ, nhưng thẳng nhất, phỏng chừng hình dáng là đẹp nhất, chồng cậu ấy cũng sướng rồi!"
Cố Vãn Vãn dần thu lại nụ cười, hiện tại, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất rồi nhỉ!
"Thanh Du, lần sau cậu kêu Sơ Sơ tới nữa nhé!" Cố Vãn Vãn nói nhỏ: "Có điều, đừng cho người khác biết!"
"Được!" Điện thoại của Kiều Thanh Du reo lên, cô ấy có công việc phải làm rồi: "Vãn Vãn, tớ đi đây, cậu nghỉ ngơi nha!"
Kiều Thanh Du chạy xong tin tức, cô ấy vừa về đến công ty, nhìn thấy Tô Thành Tường đang chỉnh lý ảnh chụp tư liệu, có ảnh hôn lễ thịnh thế của Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ.
"Tô tiền bối..." Kiều Thanh Du gọi anh ta lại.
Tô Thành Thường trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Chuyện gì?"
"Anh yên tâm, tôi không hứng thú với chuyện nhà của anh!" Kiều Thanh Du lập tức nói: "Tô Tiểu Mễ hãm hại Mặc Sơ, cô ta đáng bị trừng phạt!"
Lúc này, Tô Thành Tường chỉ vào hình của Cố Vãn Vãn: "Mặc Sơ bị bạn thân của mình cướp chồng, sao không bảo cô ta có tội đi?"
"Anh nói cái gì?" Kiều Thanh Du lập tức nổi giận: "Tô Thành Tường, cô cứ phải ly gián quan hệ giữa chúng tôi sao?"
Tô Thành Tường nhìn cô ấy: "Cố Vãn Vãn bảo cô ta mang thai, đứa con là của Quyền Đế Sâm! Trên hôn lễ lúc trước đã nói như thế, nhưng sự việc bị đè xuống và không có một tí phong phanh gì, tất nhiên, nhà họ Quyền và nhà họ Cố liên thủ, ai còn dám tung tin tức này ra ở thành phố S? Cô có thể không tin lời tôi nói, nhưng cô có thể đi tìm Mặc Sơ kiểm chứng!"
Kiều Thanh Du lập tức đến công ty tìm Mặc Sơ, cô ấy là người không giữ được lời trong lòng, cô ấy đi đến văn phòng của Mặc Sơ, liền nói: "Mặc Sơ, cậu có biết Vãn Vãn..."
"Suỵt!" Mặc Sơ ra hiệu cô ấy đóng cửa lại rồi nói.
Kiều Thanh Du đóng cửa văn phòng lại, đi đến trước bàn làm việc của cô ấy, Mặc Sơ nói: " Bây giờ tớ tan làm, ra ngoài nói!"
Hai người đi ra khỏi công ty, Kiều Thanh Du lập tức kéo cánh tay Mặc Sơ, cô ấy nói nhỏ: "Vãn Vãn đã mang thai rồi! Thảo nào cậu ấy cứ không liên lạc với tớ!"
Tất nhiên là Mặc Sơ biết, hơn nữa cô ấy đã mang thai đứa con của Quyền Đế Sâm!
"Cậu tới tìm tớ chuyện này à?" Mặc Sơ đi đến bãi đỗ xe.
Kiều Thanh Du gật đầu: "Phải! Tại sao phụ nữ chưa kết hôn đã sinh con chính chính là bị nước miếng của xã hội nhấn chìm? Thật không công bằng!"
"Đây là con đường cậu ấy tự chọn!" Mặc Sơ thở dài: "Cho dù là quỳ gối thì cũng phải đi hết!"
Kiều Thanh Du nhìn cô chăm chú: "Cậu có biết Vãn Vãn mang thai con của ai không?"
Mặc Sơ im lặng không nói gì.
Kiều Thanh Du gật đầu, cô ấy lập tức phẫn nộ nói: "Qủa nhiên là cậu biết! Mặc Sơ, giữa các cậu có chuyện như thể thì còn có thể làm bạn thân được nữa sao?"
Mặc Sơ không phải kiểu người cực đoạn và mắc chứng cuồng loạn, cô còn khuyên Kiều Thanh Du: "Cậu đã gặp Vãn Vãn rồi à? Cô ấy cũng không dễ dàng..."
"Cậu chỉ biết nghĩ cho người khác!" Kiều Thanh Du nổi giận: "Cậu mang thai đứa con của chồng cậu đấy, Mặc Sơ, cậu tỉnh táo lại đi! Cậu có thể độ lượng như thế à?"
"Tớ cũng từng buồn lòng!" Mặc Sơ thấp giọng nói: "Sau khi tớ và Đế Sâm kết hôn, tớ mới biết, người mà Vãn Vãn thích là anh ấy! Lúc đó, tớ cho là Đế Sâm sẽ ly hôn với tớ, sau đó Vãn Vãn đã có thai..."
"Chồng cậu đã đi quá giới hạn trong hôn nhân!" Kiều Thanh Du càng hận nghiến răng nghiến lợi hơn: "Mặc Sơ, cậu không thể tiếp tục ở bên Quyền Đế Sâm! Trước đây cậu còn bị anh lừa, rồi nghĩ anh ta là người tốt! Kết quả thì sao..."
Mặc Sơ trấn an cô ấy: "Đế Sâm đối xử với tớ tốt lắm, anh ấy biết Vãn Vãn thích anh ấy, cũng không có cho Vãn Vãn cơ hội, chuyện này không trách anh ấy... Thanh Du, cậu đừng giận!"
Kiều Thanh Du tức giận rồi: "Mặc Sơ, cậu không thấy là rất nực cười sao? Sao lại có đứa bé? Là đàn ông thượng phụ nữ mới có đấy! Cậu nói rất thẳng thắn nhỉ, nếu Quyền Đế Sâm không tiếp xúc xác thịt với Vãn Vãn thì đứa con của Vãn Vãn đến từ đâu? Cậu còn không trách Quyền Đế Sâm, cậu đã bị biểu hiện giả dối của anh ta mê hoặc rồi, anh muốn lừa cậu thì rất dễ, cho cậu khu nhà cao cấp, cho cậu danh tiếng của bà Quyền, cho cậu tiền, cho con cậu nhận tổ quy tông, nhưng, thứ duy nhất anh ta không cho cậu là tình yêu!"
Mặc Sơ cắn môi, cô vẫn không muốn nhìn thẳng vào chuyện Cố Vãn Vãn đã mang thai con của Quyền Đế Sâm, cũng không muốn đi tìm hiểu sâu, lúc này, cô nghe Kiều Thanh Du nói một hồi, cô vẫn thanh minh cho Quyền Đế Sâm: "Không phải anh ấy tự nguyện, anh ấy bị Long Yên tính kế! Long Yên chính là đối tượng lúc đó anh ấy chuẩn bị kết hôn! Thanh Du, cậu đừng nói như vậy, Đế Sâm không phải là người như vậy..."
"Cậu đang chìm đắm trong tình yêu và quá mù quáng tin tưởng một người!" Kiều Thanh Du vẫn cảm thấy Mặc Sơ quá đơn thuần: "Tớ là người đứng xem, nhưng tớ nhìn thấy rõ rành rành! Đợi có một ngày cậu nhìn rõ bộ mặt thật của Quyền Đế Sâm rồi, cậu là chưa đến Hoàng Hà thì chưa chết tâm!"
Mặc Sơ thở dài: "Bây giờ Vãn Vãn cũng sẽ không ở bên Đế Sâm, mà Đế Sâm cũng từng nói…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT