Chị Tông là người từng trải, tất nhiên là cô ấy hiểu ý của cô: "Biết, tổng giám đốc Quyền quá mạnh mẽ! Cũng tội nghiệp cho cơ thể nhỏ nhắn của em! Em tập luyện thì cũng tốt mà, nhưng mà, buổi tối chị phải về nhà mua thức ăn nấu cơm..."

Đây là việc mà mỗi người phụ nữ trung niên đều phải làm, mua thức ăn nấu cơm chăm sóc chồng và con, đợi bọn họ ăn no xong thì mình cũng mệt nhoài rồi.

Vì thế, thịt mỡ ở eo càng ngày càng nhiều, eo nhỏ không thấy nữa, chân dài cũng không thấy nữa, làn da vô cùng mịn màng cũng không thấy nữa...

Tất nhiên, thứ không thấy nữa còn có cả tình cảm từng mãnh liệt kích tình bắn ra bốn phía.

Những nhân tố này, không cái nào là không đánh vào mạch máu của vợ chồng trung niên, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Mặc Sơ có thể hiểu được cho chị Tông, cô ấy là một người phụ nữ truyền thống, cô ấy phải mua thức ăn nấu cơm chăm sóc con cái và chồng, thời gian dành cho bản thân là rất ít ỏi.

Mặc Sơ nghĩ, kiểu sống chung của cô và Quyền Đế Sâm vẫn rất được.

Cả nhà đều bận các kiểu, buổi tối hoặc là cùng nhau ăn cơm, hoặc là hẹn sẵn ai nấu cơm, cuộc sống vợ chồng không giới hạn cho một người nào đấy làm công việc y xì vậy, trong một năm 365 ngày, mỗi ngày đều tuần hoàn như vậy lặp đi lặp lại không thay đổi.

"Được thôi! Chị Tông, em nghĩ, chị cũng phải suy nghĩ cho cơ thể khỏe mạnh của mình đi!" Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Tối nay em đi tập thể hình, nếu chị muốn đi thì nói với em, chúng ta đi cùng nhau, em cũng giới thiệu huấn luyện viên cho chị!"

"Được!" Chị Tông cũng hâm mộ cô, tuổi còn trẻ măng, công việc ổn thỏa, chồng cũng tốt!

Mặc Sơ bận rộn làm việc, buổi chiều, cô xin phép Triển Lê Hàn cho nghỉ phép: "Tổng giám đốc Triển, tôi muốn xin nghỉ một tuần, đi New York một chuyến."

"Được!" Triển Lê Hàn rất tốt với cô.

Sau khi tan làm, Mặc Sơ đi đến phòng tập thể hình, cô nghĩ cô phải rèn luyện một chút, bằng không cô chịu không nổi cái thể lực xung mãnh của Quyền Đế Sâm!

Sau khi cô luyện tập xong, cô nhận được tin nhắn của Quyền Đế Đình: "Mặc Mặc, cô có thể mang một phần cơm đến cho tôi không?"

Mặc Sơ nghĩ, người đàn ông này cũng là một tên lập dị.

Rõ ràng trước đó đểu chết đi được, thế mà lại chắn dao cho cô!

Mặc Sơ mua mấy món ăn lận rồi mang cho anh ta, cô cũng mua một ít đồ ăn vặt, cô muốn đưa nó cho Kiều Thanh Du.

Dạo gần đây cô bận quá, cũng chưa tới thăm Kiều Thanh Du được.

Mặc Sơ đưa bữa tối cho Quyền Đế Đình: "Cho anh này!"

Quyền Đế Đình ăn rất là vui vẻ: "Cảm ơn Mặc Mặc!"

"Anh không biết tự gọi cơm tối à?" Mặc Sơ cũng biết là cơm bệnh viện không ngon.

Quyền Đế Đình nhìn cô với ánh mắt rất là vô tội: "Tôi không có tiền!"

Mặc Sơ: "..."

Nói thật, Mặc Sơ thật sự cạn lời rồi.

Tên Quyền Đế Đình này kém anh cả xa lắc xa lơ luôn!

Quyền Đế Đình ăn một miếng thịt, rồi mới nói: "Mặc Mặc, đừng lấy anh cả tôi ra so sánh với tôi, cái này sẽ tổn thương đến tôn nghiêm của tôi đấy!"

"Anh cũng biết hai chữ tôn nghiêm à?" Mặc Sơ tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái: "Thế thì đi làm cho tử tế vào, làm người tốt vào! Sau này anh còn dám lừa tôi nữa thì tôi mặc kệ anh đấy!"

Lần này anh ta bị thương, đúng là anh ta vì cứu Mặc Sơ nên mới bị thương nằm viện.

Mặc dù Mặc Sơ ghét anh ta chuyện trước đó anh ta đã lừa cô, nhưng mà con người chẳng ai hoàn mỹ cả, cô vẫn mong rằng Quyền Đế Đình sẽ làm người tử tế.

"Vâng!" Quyền Đế Đình lập tức nói.

Mặc Sơ chuẩn bị đi rồi, cô còn muốn đi thăm Kiều Thanh Du nữa.

Cô đã đi đến phòng bệnh của Kiều Thanh Du, Kiều Thanh Du đã có thể chống gậy đi bộ được rồi, Kiều Thanh Du vừa trông thấy Mặc Sơ mang đồ ăn vặt tới, cô ấy vui cực: "Tối nay, tai tớ đỏ, tớ còn đang nghĩ xem ai đến thăm tớ cơ? Hóa ra là cậu!"

Mặc Sơ xé một gói thịt bò khô ra rồi đưa cho cô ấy ăn: "Khi nào xuất viện?"

"Phỏng chừng là mấy ngày nữa!" Kiều Thanh Du mỉm cười nói: "Bác sĩ Cố bảo phải chụp phim kiểm tra lại!"

"Đúng rồi, tớ có tin tốt nói cho cậu biết đây!" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Con của tớ, đã chứng thực là của Quyền Đế Sâm rồi! Hóa ra là đám người Diệp Tử, Quyền Đế Đình với cả An Ngôn vẫn luôn lừa tớ!"

Kiều Thanh Du vỗ bàn: "Có câu nói, cơm ngon không sợ muộn! Yêu thương không sợ trễ! Giờ thì tốt rồi, cả nhà đã đoàn tụ rồi! Tốt quá! Tớ còn muốn đốt pháo chúc mừng đây."

Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Mấy hôm nữa tớ phải đi New York, tớ đi thăm con gái tớ xem con bé có cần gì không?"

"Tớ nghe nói Vãn Vãn cũng ở New York, cậu đi thăm cậu ấy đi!" Kiều Thanh Du nói: "Con bé này làm cái gì mà cứ ở nước ngoài thế không biết? Chẳng nhẽ ánh trăng ở nước ngoài còn tròn hơn chúng ta à?"

"Được!" Mặc Sơ đi chính là để thăm Cố Vãn Vãn, nhưng tin tức Cố Vãn Vãn mang thai thì cô không nói với ai hết, dù sao thì cái này sẽ liên quan đến rất nhiều người rất nhiều chuyện và mấy gia đình.

Mặc Sơ trở về nhà, sau khi cô tắm xong, cô chuẩn bị đặt vé máy bay.

Cô đi đến thư phòng, gõ cửa đi vào: "Đế Sâm, em muốn đi New York thăm Vãn Vãn, anh đi không?"

Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái: "Mặc Sơ, em thật là hào phóng!"

Trước đây Cố Vãn Vãn từng cầu xin cô, kêu cô nhường Quyền Đế Sâm đấy!

Nói ra thì lúc mà người đàn ông này này vui vẻ thì anh tình sâu biển nặng, lúc anh mà hẹp hòi thì nợ cũ trước kia anh tính hết.

Mặc Sơ thè lưỡi: "Vãn Vãn là bạn thân của em mà! Cô ấy một thân một mình ở nơi đất khách quê người, cô ấy nhớ nhà cũng không thể về, em liền muốn đi thăm cậu ấy! Anh cũng đi cùng được không? Em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ! Niềm vui bất ngờ mà anh không thể ngờ được!"

Cô sẽ bảo Hàm Hàm ra nhận anh, như thế anh là anh có hai đứa con, há chẳng phải là tuyệt quá à!

Nào ngờ người đàn ông này vừa nghe thấy cô bảo là đi thăm Cố Vãn Vãn, mà anh lại không muốn có thêm bất kỳ quan hệ gì với Cố Vãn Vãn, anh từ chối: "Anh không đi!"

"Anh nói đấy nhá!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Sau này không được bảo là em không cho anh cơ hội đâu đấy! Chắc chắn anh sẽ hối hận!"

Quyền Đế Sâm kéo cô vào trong lòng: "Đó là con đường mà Cố Vãn Vãn tự chọn, có leo cực khổ đi chăng nữa thì cũng phải leo hết!"

Mặc Sơ nghĩ đến chuyện đứa bé là con của anh, cô nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ, anh thật sự có thể làm được chuyện không để ý sao?

"Anh muốn em mang quà gì về cho anh không?" Cô đi về sẽ mang quà về!

Quyền Đế Sâm không nghĩ ra là anh còn thiếu thứ gì, anh nói: "Anh muốn giữ em lại!"

Mặc Sơ đỏ mặt: "Không nỡ xa em đến thế cơ à? Còn có một tin tốt nữa, hôm nay đã đi làm một cái thẻ tập thể hình ***, em muốn tập thể hình!"

"Cái thể lực này của em đúng là kém thật!" Quyền Đế Sâm thấy cái này được: "Mỗi lần càng về sau, toàn là anh làm một mình!"

"Tại sao anh không nói là thể lực của mình quá tốt?" Mặc Sơ trừng anh, lần nào anh cũng rất giày vò cô! "Em nói cho anh biết, chỉ có ruộng là cày không hỏng, không có trâu mệt không chết, trâu càng cày càng gầy, nhưng ruộng thì lại càng cày càng phì nhiêu."

"Ừ, bà Quyền thật có trình độ văn hóa!" Quyền Đế Sâm thì lại ung dung đánh giá một câu: "Còn gì nữa không?"

Mặc Sơ tiếp tục nói: "Nói thật mất lòng lợi cho rèn luyện, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh. Khuyên anh Quyền một câu, lửa to phí than, nữ tốt phí nam, anh tiết chế một chút thì hơn..."

"Bà Quyền đặt chuyến bay vào lúc nào, mấy ngày em đi, anh phải phòng không gối chiếc rồi!" Quyền Đế Sâm một tay tách hai chân cô ra: "Hôm nay là cung cấp một lần duy nhất à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play