Lúc sắc mặt Mặc Sơ thay đổi ngay lập tức, Quyền Đế Sâm cũng biết cô đang nghĩ gì.
Đúng là hôm nay anh có tắm, tắm hơi sớm.
Nhưng mà ánh mắt này của cô rõ ràng là đang nghi ngờ ánh mắt của anh.
Có lúc sức chịu đựng của Quyền Đế Sâm lại vô cùng tốt: “Bà Quyền, em về rồi.”
Mặc Sơ thấy bồ nhí mà cũng bước chân vào nhà, cô còn là bà Quyền gì nữa chứ.
Nhưng mà khi ở trước mặt người ngoài, Mặc Sơ vẫn giữ phong độ, cho dù có thua cũng phải đè ép được thế trận.
“Ngài Quyền đã về nhà.” Cô còn đưa tay sờ cơ bụng của anh, mặc dù cách một lớp quần áo, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mấy khối cơ bụng, có khi cảm giác còn tốt hơn lực sĩ.
Quyền Đế Sâm cũng để mặc cho cô sờ, lợi dụng anh.
Ngón tay thon dài mà có chút mỏng của cô, lúc cách một lớp vải mỏng cũng mang theo vẻ khiêu khích, thậm chí còn lưu lại trên cơ bụng của anh.
Sau đó, cô cũng không rút lui, ngược lại còn đưa tay ra, hai tay ôm lấy eo của anh: “Mỹ nam đã tắm rồi, ngài Quyền nhà em đẹp trai quá.”
Cô còn nói thêm câu ngài Quyền nhà tôi, đây rõ ràng là muốn chọc tức An Ngôn.
An Ngôn chọc giận cô, mặc dù dụng ý của người đàn ông trước mắt này không rõ ràng, thế nhưng Mặc Sơ cũng không phải người ngậm đắng nuốt cay, chịu thua thiệt.
Dùng cách của người đối xử với cơ thể người.
Đây là lời dạy bảo của tổ tiên, đương nhiên Mặc Sơ cũng biết đạo lý này.
Ban đầu, Quyền Đế Sâm nghĩ trong lòng cô nghi ngờ anh và An Ngôn làm chuyện gì mà người khác không thể thấy được. Thế nhưng chỉ mới chớp mắt một cái, người phụ nữ này đã thay đổi chiến lược, cô bắt đầu lợi dụng anh để đả kích An Ngôn.
Cái gọi là lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển không hề sai chút nào.
Quả nhiên An Ngôn vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta vốn đang ở dưới lầu, giờ phút này đã phải ngửa mặt nhìn hai người ở trên lầu.
Ban đầu, An Ngôn thấy Mặc Sơ lạnh lùng, giờ phút này nét mặt lại tươi cười như hoa. Cô ta cũng hận Quyền Đế Sâm tuyệt tình, anh vứt bỏ người yêu cũ như thế sao.
Bây giờ là trận chiến lớn giữa người cũ và người hiện tại.
An Ngôn đứng trong phòng khách dưới lầu, khí thế lúc ban đầu cũng giảm đi một chút.
Cô ta vừa nghe Mặc Sơ nói như thế, lập tức muốn nổ tung.
Nhưng mà An Ngôn cũng không phải người phụ nữ dễ dàng bỏ đi như thế, cô ta cười nói với Quyền Đế Sâm: “Đế Sâm, không phải anh nói đến thư phòng xử lý công việc sao? Vừa rồi em chiếm dụng thời gian của anh chứ?”
Điều này vô hình giải thích vừa nãy cô ta và anh…
Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn Quyền Đế Sâm, cái đầu nhỏ của cô ngẩng lên trong lòng anh: “Lát nữa em làm cơm tối, anh nhanh tới thư phòng làm việc đi.”
Bây giờ, hai người phụ nữ cùng ăn ý như thế, đều bảo anh đến thư phòng làm việc.
Đương nhiên, với kinh nghiệm chỉ huy thiên quân vạn mã của anh, trận chiến của hai người phụ nữ chuyển từ cuộc chiến ngầm thành cuộc chiến mở.
Anh nên đứng ngoài bàng quan, hay anh nên trực tiếp tham gia chiến đấu.
Lúc này, Mặc Sơ buông anh ra, sau khi cô bỏ túi xách vào phòng ngủ, cô đi xuống lầu.
Hai tay An Ngôn khoanh lại trước ngực, làm ra dáng vẻ mạnh mẽ: “Mặc Sơ, cô biết nấu cơm?”
“Tôi biết làm xà lách.” Mặc Sơ cười nói: “Làm bằng xà lách và cà chua.”
“Đó là thứ quỷ gì?” Vẻ mặt An Ngôn có chút chê bai: “Có ăn được không?”
“Đương nhiên không phải cho cô ăn, món ăn này tôi và Đế Sâm ăn chung.” Mặc Sơ vào bếp, cô bắt đầu lấy thức ăn từ trong tủ lạnh.
An Ngôn nhún nhún vai, dù sao cô ta cũng không xuống bếp, mùi khói dầu ở nhà bếp quá khó ngửi.
Đương nhiên, giờ phút này An Ngôn có thời gian rảnh, cô ta cố ý phẩy phẩy váy mình: “Mặc Sơ, biết vì sao ban nãy Đế Sâm đi tắm không?”
“Tại sao?” Mặc Sơ đang rửa cà chua, cô lắng nghe An Ngôn trả lời.
Lúc này, An Ngôn vén váy lên, dường như để Mặc Sơ nhìn thấy được quần lót của cô ta, An Ngôn không nói thế nhưng ý chính là như thế.
Đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau còn có thể làm gì? Chẳng phải cuộn ga trải giường và chia tiền sao?
Đương nhiên, một người đàn ông cực phẩm như Quyền Đế Sâm, không cần người khác chia tiền với anh, cuộn ga trải giường là được rồi.
Mặc Sơ không nói gì, An Ngôn ám chỉ vô cùng rõ ràng, đương nhiên trong lòng Mặc Sơ vẫn khó chịu.
Mặc dù cô cũng biết, mối quan hệ giữa cô và Quyền Đế Sâm tốt hơn bạn bè bình thường một chút, thế nhưng so với người yêu thì vẫn ít hơn một chút.
Chỉ là, anh thực hiện quan hệ nam nữ với người yêu cũ trắng trợn như thế, sao Mặc Sơ có thể thấy dễ chịu.
Nhưng mà Mặc Sơ cũng không chịu thua, cô dứt khoát nói: “Cô An, mông cô có hơi lớn, cũng khá hợp với tỷ lệ cơ thể.”
Mục đích An Ngôn vén váy chính là vì để chọc tức Mặc Sơ, khiến Mặc Sơ hiểu lầm cô và Quyền Đế Sâm làm gì.
Thật ra thì Quyền Đế Sâm và cô ta không làm gì cả.
Đương nhiên, tại sao Quyền Đế Sâm lại đi tắm sớm như thế, An Ngôn cũng sẽ không tốt bụng nói cho Mặc Sơ nghe nguyên nhân này.
An Ngôn muốn khiến Mặc Sơ khó chịu.
Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy chồng mình và người yêu cũ ở bên nhau, trong lòng đều sẽ thấy khó chịu đúng không?
Nào biết, Mặc Sơ lại phản kích nhanh như thế.
Mặc Sơ không chút lưu tình châm biếm vóc dáng của An Ngôn.
An Ngôn tức giận giậm chân một cái: “Cô hiểu gì về vóc dáng của tôi? Không biết tốt thế nào đâu, nhìn một chút chính là ngực nở kiểu Âu Mỹ, mông to, eo lại nhỏ.”
“Thế nhưng cô không cao như các cô gái Âu Mỹ.” Mặc Sơ cười, cô cười mí mắt cong cong, vô cùng thoải mái.
“Cô nhìn mình một chút đi.” An Ngôn chỉ vào vóc dáng của Mặc Sơ: “Cô gầy như đậu xanh, không có chút thịt nào cả, mỏng như tờ giấy A4. Người đàn ông nào mà làm chuyện đó với cô chứ, tôi nghĩ Mặc Sơ cũng giống thế.”
Mặc Sơ lại cười ha ha: “Chờ lát nữa khi Đế Sâm xuống lầu ăn tối, cô tự hỏi anh ấy đi.”
Ít nhiều gì An Ngôn cũng hiểu Quyền Đế Sâm, sao người đàn ông có thể nói chuyện này với người khác.
Mặc Sơ đúng thật phải cảm ơn hành động dữ dội của Quyền Đế Sâm, có như thế nhà họ Mặc mới có thể tìm thấy Mặc Tử Mãnh, không cần biết bây giờ cậu bé đó có cơ hội thế nào thế nhưng cuối cùng bố mẹ cũng biết thằng bé ở đâu.
Cho nên, ban đầu cô định tối nay sẽ xuống bếp làm vài món, mặc dù cô không phải đầu bếp, mùi vị món ăn cũng chỉ có thế, thế nhưng ít ra cô vẫn có lòng.
Nhưng mà thực tế lại hung hăng tát cô một bạt tai.
Sau khi Mặc Sơ làm thức ăn xong, cô để lên bàn, một phần canh táo đỏ, long nhãn, hạt sen và xương, một phần xà lách và cà chua, còn có một đĩa thịt bò xào.
An Ngôn lập tức nói: “Tôi lên thư phòng trên lầu gọi Đế Sâm xuống dùng cơm.”
Nói xong, An Ngôn lập tức giẫm giày cao gót, chạy lên lầu.
Mặc Sơ thấy bóng lưng cô ta biến mất, trong lòng hơi thắt lại, cô ta càng không nhịn nổi muốn chạy vào vòng ôm của Quyền Đế Sâm, tạo nên một chút “ngạc nhiên mừng rỡ”.
Mặc Sơ yên lặng ngồi trên bàn ăn, trong lòng thầm nghĩ, bữa tối của ba người sẽ lập tức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT