Quyền Đế Sâm nhìn từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh hôn đến mức đã đỏ hồng, cơ thể mảnh mai của cô cũng khẽ run lên trong lồng ngực của anh.
Cô không muốn sao? Ánh mắt của anh hiện lên tia sáng sắc lạnh.
Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt của Quyền Đế Sâm đã dịu đi một chút, anh buông cô ra và nói: "Sau khi vết thương lành lại thì đến tìm tôi!"
Ngày mai là cuối tuần, cô muốn ở bên hai đứa con.
Đặc biệt là con gái, vẫn luôn muốn đi chơi, cô bé muốn đi bắt những con nòng nọc nhỏ!
Bọn nhỏ rất hứng thú đối với chuyện một con ếch là do con nòng nọc nhỏ biến thành!
Quyền Đế Sâm trông thấy bộ dạng cẩn thận của cô thì không nói thêm gì nữa mà ngầm đồng ý để cô rời đi.
Có điều, anh đã gọi tài xế đưa cô trở về.
Mặc Sơ trở về nhà, hai đứa bé đã ngủ say rồi.
Trong nhà lộn xộn cứ như đánh giặc vậy, hai đứa nhỏ rất giỏi bày bừa. Cô thu dọn toàn bộ, sau khi lau nhà xong, cô nằm bẹp trên ghế sô pha.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, cô nhớ lại những gì đã diễn ra cả ngày nay. Nếu như không phải vì cơ thể cô còn đang đau đớn thì cô sẽ tưởng rằng mình đang mơ.
...
Sáng sớm ở ngoại thành vào đầu mùa xuân.
Cây xanh bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những bông hoa cũng đang nở rộ trên cành, trong hồ nước có một đàn nòng nọc nhỏ, không ngừng vẫy đuôi bơi qua bơi lại.
Con gái Mặc Hàm cầm lưới đánh cá, khom lưng vui vẻ bắt những con nòng nọc nhỏ!
"Sơ Sơ, Đại Chu nói bố của cậu ấy có rất nhiều rất nhiều nòng nọc!" Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ và nói: "Chúng ta bắt mang về nhà nuôi, ngày thứ hai con sẽ mang đến trường cho cậu ấy xem. Con không có bố nhưng con cũng có rất nhiều rất nhiều nòng nọc!"
Mặc Sơ không biết nên đáp lại như thế nào.
Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm ghê!
"Nòng nọc" của bố Đại Chu là nòng nọc kia chứ không phải nòng nọc này đâu!
Quan trọng là cô không giỏi môn sinh học nên không biết giải thích như thế nào với Mặc Hàm.
Dường như Mặc Hi rất khinh bỉ chuyện này, cậu bé lấy ipad ra chụp ảnh cho em gái.
"Mặc Hi, không phải cái ipad này đã hỏng rồi sao?" Mặc Sơ cảm thấy kì lạ, cô nhớ rất rõ là tuần trước lúc cô dùng đến thì nó đã hỏng rồi!
Mặc Hàm ngẩng mặt lên, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Mặc Hi đã sửa lại rồi!"
Mặc Hi lại thản nhiên nói một cách nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: "Vừa vặn con chụp hình đẹp! Sơ Sơ, Mặc Hàm, hai người đứng lại gần nhau đi, con sẽ chụp ảnh cho hai người đẹp."
Hai mẹ con đứng chung trong một khung hình, hai khuôn mặt nhỏ nhắn một lớn một nhỏ, dưới cây liễu vừa đâm chồi nảy lộc bên hồ nước. Bức ảnh đã ghi lại khoảnh khắc xinh đẹp nhất.
Giữa trưa, Mặc Sơ đưa hai đứa nhỏ đi ăn pizza, mỗi người một ly nước trái cây.