Giữa môi và răng của Mặc Sở vẫn còn hương vị rượu vang hợp với mùi vị mạnh mẽ và độc đáo của người đàn ông này.

Cô rúc vào ngực anh, trong hơi thở của cô tràn ngập mùi vị của anh.

Khi bàn tay anh cởi cúc áo sơ mi của cô ra, Mặc Sơ có chút sợ hãi.

Hai người không hề quen thuộc chứ đừng nói đến vấn đề yêu hay không yêu.

Chỉ là một đôi vợ chồng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn thì đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ làm vợ chồng.

"Tổng giám đốc Quyền..." Trong giọng nói của Mặc Sơ có chút bối rối.

Quyền Đế Sâm nhìn từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh hôn đến mức đã đỏ hồng, cơ thể mảnh mai của cô cũng khẽ run lên trong lồng ngực của anh.

Cô không muốn sao? Ánh mắt của anh hiện lên tia sáng sắc lạnh.

"Tôi đang bị thương!" Cô nhẹ nhàng nói nhỏ.

Những vết thương chằng chịt khắp nơi đó khiến bản thân cô tự cảm thấy vô cùng xấu xí, mỗi một người phụ nữ đều thích cái đẹp, đó chính bản tính rồi!

Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt của Quyền Đế Sâm đã dịu đi một chút, anh buông cô ra và nói: "Sau khi vết thương lành lại thì đến tìm tôi!"

"Được!" Mặc Sơ gật đầu biết ơn: "Tôi rời đi được chưa?"

Ngày mai là cuối tuần, cô muốn ở bên hai đứa con.

Đặc biệt là con gái, vẫn luôn muốn đi chơi, cô bé muốn đi bắt những con nòng nọc nhỏ!

Bọn nhỏ rất hứng thú đối với chuyện một con ếch là do con nòng nọc nhỏ biến thành!

Quyền Đế Sâm trông thấy bộ dạng cẩn thận của cô thì không nói thêm gì nữa mà ngầm đồng ý để cô rời đi.

Có điều, anh đã gọi tài xế đưa cô trở về.

Mặc Sơ trở về nhà, hai đứa bé đã ngủ say rồi.

Trong nhà lộn xộn cứ như đánh giặc vậy, hai đứa nhỏ rất giỏi bày bừa. Cô thu dọn toàn bộ, sau khi lau nhà xong, cô nằm bẹp trên ghế sô pha.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, cô nhớ lại những gì đã diễn ra cả ngày nay. Nếu như không phải vì cơ thể cô còn đang đau đớn thì cô sẽ tưởng rằng mình đang mơ.

...

Sáng sớm ở ngoại thành vào đầu mùa xuân.

Cây xanh bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những bông hoa cũng đang nở rộ trên cành, trong hồ nước có một đàn nòng nọc nhỏ, không ngừng vẫy đuôi bơi qua bơi lại.

Con gái Mặc Hàm cầm lưới đánh cá, khom lưng vui vẻ bắt những con nòng nọc nhỏ!

"Sơ Sơ, Đại Chu nói bố của cậu ấy có rất nhiều rất nhiều nòng nọc!" Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ và nói: "Chúng ta bắt mang về nhà nuôi, ngày thứ hai con sẽ mang đến trường cho cậu ấy xem. Con không có bố nhưng con cũng có rất nhiều rất nhiều nòng nọc!"

Mặc Sơ không biết nên đáp lại như thế nào.

Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm ghê!

"Nòng nọc" của bố Đại Chu là nòng nọc kia chứ không phải nòng nọc này đâu!

Quan trọng là cô không giỏi môn sinh học nên không biết giải thích như thế nào với Mặc Hàm.

Dường như Mặc Hi rất khinh bỉ chuyện này, cậu bé lấy ipad ra chụp ảnh cho em gái.

"Mặc Hi, không phải cái ipad này đã hỏng rồi sao?" Mặc Sơ cảm thấy kì lạ, cô nhớ rất rõ là tuần trước lúc cô dùng đến thì nó đã hỏng rồi!

Mặc Hàm ngẩng mặt lên, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Mặc Hi đã sửa lại rồi!"

"Cái gì cơ?" Mặc Sơ bất ngờ trợn tròn mắt, con trai mới có năm tuổi mà đã biết sửa máy tính bảng sao?

Mặc Hi lại thản nhiên nói một cách nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: "Vừa vặn con chụp hình đẹp! Sơ Sơ, Mặc Hàm, hai người đứng lại gần nhau đi, con sẽ chụp ảnh cho hai người đẹp."

Hai mẹ con đứng chung trong một khung hình, hai khuôn mặt nhỏ nhắn một lớn một nhỏ, dưới cây liễu vừa đâm chồi nảy lộc bên hồ nước. Bức ảnh đã ghi lại khoảnh khắc xinh đẹp nhất.

Giữa trưa, Mặc Sơ đưa hai đứa nhỏ đi ăn pizza, mỗi người một ly nước trái cây.

"Cục cưng của mẹ, buổi chiều ngoan ngoãn ở nhà, mẹ phải đi dự hôn lễ của dì các con." Mặc Sơ uống một ngụm nước chanh rồi nói.

Mặc Hàm vừa cắn pizza vừa nói: "Chính là cái dì Tô San đã cướp đi bạn trai cũ của mẹ sao?"

"Tư Vĩ Phàm và Tô San ạ?" Mặc Hi cũng nhìn về phía cô.

Mặc Sơ gật gật đầu, hai người đó phách lối khoe tình cảm vợ chồng, chính là muốn châm chọc khiêu khích cô đấy mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play