“A…” Lê Mỹ Gia sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, lắc người theo phản xạ có điều kiện, không ngờ cơ thể lại thoát khỏi lòng Hoàng Tử Hiên một cách kì lạ.
Hoàng Tử Hiên trợn tròn mắt, anh ngơ ngác nhìn cánh tay mình, mình ôm chặt như thế, Lê Mỹ Gia thoát ra khỏi lòng anh như một con cá chạch kiểu gì vậy? Đm việc này đéo hợp lý.
“Sao lại là anh? Anh là tên khốn kiếp, anh làm em sợ muốn chết.” Lê Mỹ Gia thấy là Hoàng Tử Hiên thì chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Tử Hiên cười hì hì, lại lần nữa ôm cô vào lòng: “Nhớ em mà.”
“Anh đừng làm loạn, Tiểu Lệ ở nhà đấy.” Lê Mỹ Gia nhăn nhó nói.
“Tiểu Lệ vừa mới đi ra ngoài trực rồi, đêm nay sẽ không trở về. Hạ Mạt chắc cũng không trở lại, chỉ có hai ta thôi, bất kể có làm loạn thế nào cũng không sao.” Hoàng Tử Hiên híp mắt ngắm cơ thể tuyệt đẹp của Lê Mỹ Gia.
Sắc mặt Lê Mỹ Gia ửng đỏ, cô không quen khỏa thân bị Hoàng Tử Hiên nhìn như vậy bèn đẩy anh ra, nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, em tắm xong ngay đây.”
“Vậy em nhanh lên nhé.” Hoàng Tử Hiên nháy mắt với cô rồi cười đi ra.
Lê Mỹ Gia đuổi lưu manh xong mới tiếp tục tắm.
Sau khi đi ra, Hoàng Tử Hiên còn đang suy nghĩ về động tác mà Lê Mỹ Gia thoát khỏi lòng mình khi nãy, anh không sao nghĩ thông được, bởi vì tốc độ quá nhanh lại quá mức phi thực tế, cho nên anh không nghĩ ra.
Lúc Lê Mỹ Gia mặc áo choàng tắm đi r, liền thấy Hoàng Tử Hiên đang lẩm bẩm, còn khoa tay múa chân động tác gì đó thì lập tức tò mò hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Hoàng Tử Hiên dừng tay lại, sau đó đưa tay kéo Lê Mỹ Gia vào trong lòng và nói: “Anh đang buồn bực đây. Vừa rồi lúc anh ôm em như thế, em tránh ra thế nào được vậy? Em lại làm mẫu cho anh một lần.”
Mặt Lê Mỹ Gia ngờ ngác, hỏi một cách hết sức nghi ngờ: “Em vừa mới thoát khỏi lòng anh ư?”
Hoàng Tử Hiên: “…”
“Em tưởng anh buông tay. “ Lê Mỹ Gia lại nói.
“Anh không hề, là em tự thoát ra được đấy. Em nhớ lại đi, động tác vừa nãy của em cực kì nhanh, anh cũng không thấy rõ.” Hoàng Tử Hiên khẳng định nói.
Lê Mỹ Gia ồ một tiếng, vùi ở trong lòng Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nhớ lại, một hồi lâu cũng không nói gì.
“Em ngủ rồi à?” Hoàng Tử Hiên nhéo eo cô một cái. Eo Lê Mỹ Gia rất nhỏ, hai bên không có chút mỡ thừa nào, không giống phụ nữ ngồi phòng làm việc thời gian dài ít nhiều cũng sẽ có một chút.
“Không hề.” Lê Mỹ Gia ngọt ngào dựa vào bả vai Hoàng Tử Hiên nói: “Em cảm thấy được anh ôm như thế, cảm giác thật thoải mái.”
Hoàng Tử Hiên cả giận: “Hay lắm, anh bảo em nhớ lại, em lại thư giãn cơ đấy.”
Nói rồi ôm lấy Lê Mỹ Gia ném lên trên giường, sau đó nhanh chóng đè lên cô, cười hì hì nói: “Muốn thư giãn đúng không, để anh giúp em thoải mái hơn.”
Vừa dứt lời, hai tay của Hoàng Tử Hiên đã đè ở trên người Lê Mỹ Gia, càn quấy một trận ở trên người cô. Lê Mỹ Gia cực kì nhột, vừa cười vừa tránh, dưới phản xạ có điều kiện, không ngờ lại lần nữa thoát khỏi người Hoàng Tử Hiên một cách lạ thường, lập tức lăn sang một bên khác của chiếc giường.
Hoàng Tử Hiên ngây ngẩn cả người, há miệng nhìn cô.
Lê Mỹ Gia cũng ngây ngẩn cả người, nhờ vào lần này cô mới biết, dường như quả thật cô có thể tự mình tránh thoát khỏi sự kiềm hãm của Hoàng Tử Hiên.
“Rốt cuộc em làm thế nào vậy?” Hoàng Tử Hiên ngơ ngác hỏi.
“Vừa rồi hình như em…” Lê Mỹ Gia vừa nói vừa nhớ lại động tác, đột nhiên nói: “Em dùng động tác yoga. Đúng vậy, chính lạ động tác yoga.”
“Yoga!” Hoàng Tử Hiên kinh ngạc.
Lê Mỹ Gia gật đầu nói: “Mấy năm nay sau khi luyện tập yoga, độ mềm dẻo của cơ thể em tốt đến kì lạ. Rất nhiều động tác kì quặc cũng có thể làm được, giống như vừa nãy, em cũng có thể co xương cốt của mình lại phản xạ có điều kiện, sau đó thoát ra từ trong khe hở.”
Lời này đã nhắc nhở Hoàng Tử Hiên, lúc trước Trương Tiểu Lệ đã nói rất nhiều động tác yoga của Lê Mỹ Gia đều giống như luyện võ, cảm thấy cô hoàn toàn có thể học võ công, còn bảo mình dạy cô, lúc ấy anh đã bằng lòng rồi nhưng sau đó không hề để ở trong lòng. Bây giờ mới đột nhiên nghĩ đến, hơn nữa sau khi tự mình thử nghiệm, anh phát hiện Lê Mỹ Gia còn lợi hại hơn so với tưởng tượng.
“Em qua đây, chúng ta thử lại lần nữa, xem em còn có thể thoát được anh nữa không.” Hoàng Tử Hiên nghĩ những điều này rồi vẫy tay với Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia ồ một tiếng, bò tới.
Hoàng Tử Hiên bảo cô đưa lưng về phía mình, sau đó đan chéo hai tay của cô ở sau lưng, chỉ dùng một tay chế trụ hai cổ tay của cô, giống như lúc này cô bị sợi dây trói tay ra sau lưng vậy.
“Được rồi, anh không dùng sức, em thử xem.” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia hơi suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nghĩ đến một động tác yoga, sau đó bắt đầu vặn vẹo bả vai giơ hai cánh tay qua đỉnh đầu như thể một loại động tác xiếc, lại nhanh chóng vòng qua trước người. Cánh tay Hoàng Tử Hiên cũng bị kéo đến trước mặt cô theo động tác.
“Trời ạ!” Hoàng Tử Hiên đã không biết nên biểu đạt sự chấn động của nội tâm thế nào rồi.
Lúc nãy anh vẫn đang nhìn chằm chằm xem động tác của Lê Mỹ Gia, vừa rồi Lê Mỹ Gia thi triển động tác có thể nói là khiến cánh tay lấy vai làm trung tâm, vòng 360 độ. Tuyệt đối không phải ai cũng có thể làm được việc này, quá bất ngờ.
“Anh làm sao vậy? Bình thường em hay luyện động tác như vậy đấy.” Lê Mỹ Gia nói với giọng điệu “Cái này thì có gì mà ngạc nhiên”.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, ôm cô nói: “Không ngạc nhiên không ngạc nhiên, mà là vui vẻ. Nếu em đã có thể làm được nhiều động tác có độ khó cao như vậy, chứng tỏ về sau chúng ta có thể thử nhiều tư thế cổ quái hiếm lạ hơn.”
“Em biết ngay anh không có suy nghĩ đứng đắn mà!” Lê Mỹ Gia đỏ mặt véo anh một cái: “Ai muốn thử tư thế gì với anh, đồ lưu manh.”
Hoàng Tử Hiên bị Lê Mỹ Gia véo thì hít một hơi lạnh, vội vàng nhấc tay cầu xin tha thứ: “Được được được, anh sai rồi, em mau buông tay, thịt sắp bị em bóp rơi mất rồi.”
Lúc này Lê Mỹ Gia mới buông lỏng anh ra, cho anh một ánh mắt cảnh cáo “Xem anh còn muốn bắt nạt em”.
Hoàng Tử Hiên méo miệng, ấm ức, lại lần nữa ôm cô nói: “Vừa rồi là nói đùa thôi.”
“Có khi nào anh nghiêm túc đâu.”
“Ừm…” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng cười: “Lúc gì đó với em ấy.”
“Anh cút đi.” Lê Mỹ Gia làm bộ lại muốn véo anh.
Hoàng Tử Hiên vội vàng ngăn tay cô: “Được rồi được rồi, thật sự không nói đùa nữa. Em còn nhớ chuyện lần trước Tiểu Lệ bảo anh dạy võ công cho em không?”
“Nhớ ạ. Sao thế? Anh không tâm huyết dâng trào, bây giờ muốn dạy em đấy chứ?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Hì hì, không đâu. Chỉ là vừa nãy anh mới đột nhiên phát hiện, dường như yoga em luyện không phải yoga thông thường.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
Lê Mỹ Gia không hiểu hỏi: “Thế là yoga gì?”
“Võ yoga!”
Lê Mỹ Gia ngẩn người, phản ứng lại mới lắc đầu nói: “Không hiểu, võ thuật là võ thuật, yoga là yoga, sao có thể gộp chung một chỗ?”
“Liên quan lắm nhé. Không cần anh nói cho em biết nguồn gốc của yoga chứ?” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia vâng một tiếng, đương nhiên cô rất rõ nguồn gốc và lịch sử phảt triển của yoga. Mấy thứ này viết đầy trên mấy trang đầu trong sách yoga của cô, cô đã sớm xem qua rất nhiều lần rồi.
“Nếu đã biết nguồn gốc của yoga thì nên biết yoga hình thành từ rất lâu. Đương nhiên yoga dễ hiểu chỉ có một chút động tác, thông qua những động tác cổ quái này để đạt được hiệu quả dưỡng sinh, nhưng đây chỉ là công hiệu của yoga thông thường. Đi sâu hơn nữa thì yoga còn rất nhiều tâm pháp, những tâm pháp này mới là nòng cốt của yoga, có thể khiến cho người ta đạt được cảnh giới dưỡng tâm. Cũng chính là tục xưng của nội lực có thể tu luyện ra.” Hoàng Tử Hiên nói một cách nghiêm túc.
“Nội lực!” Lê Mỹ Gia kinh ngạc hỏi: “Chính là loại khí vô hình mà anh dùng để ép độc ra giúp Tiểu Ngu Ngốc đó sao?”
“Có thể nói như vậy, nhưng nội lực có rất nhiều tác dụng, không chỉ mỗi việc có thể ép độc giúp người khác. Anh đưa ra ví dụ là em sẽ hiểu ngay, anh và Tiểu Lệ đều là người tu võ, cô ấy không tu luyện tâm pháp cho nên chỉ có thể dựa vào việc không ngừng rèn luyện thân thể thu được nhiều nội kình hơn, từ đó nâng cao sức chiến đấu của mình. Còn anh đã vượt qua giai đoạn này của cô ấy, nhảy tới giai đoạn có thể tu luyện tâm pháp, cho nên anh có nội lực, cô ấy thì không.
Em cũng giống như vậy, bây giờ em vẫn còn ở giai đoạn luyện động tác yoga, bởi vì thân thể của em vẫn chưa có được sự rèn luyện toàn diện. Đến khi em đã tích lũy đến đại viên mãn về động tác yoga, tự nhiên sẽ có thể tu luyện tâm pháp yoga, từ đó thu được nội lực.” Hoàng Tử Hiên cố gắng giải thích dễ hiểu nhất có thể.
Lê Mỹ Gia rất thông minh, vừa nghe là đã hiểu, chợt kinh ngạc nói: “Nhưng mà người cho em sách dạy yoga không hề nói với em những thứ này.”
“Có lẽ người đó không cảm thấy em có vậy thiên phú cao như vậy, có thể tu luyện tới cảnh giới tâm pháp.” Hoàng Tử Hiên suy đoán.
“Cũng đúng, dù sao những động tác này rất khó. Nếu không phải dây chằng của em tốt sẵn, lại chịu kiên trì thì chỉ sợ sớm đã bỏ bê rồi.” Lê Mỹ Gia gật đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT