“Tôi không giống với các bà, các bà thích và ưa chuộng. Các bà toàn nuôi chó quý giá, còn tôi toàn thu nuôi chó hoang không ai thèm. Với tôi mà nói, chúng nó là một loại công ích một loại trách nhiệm một loại thiện tâm. Sự yêu thích không thể duy trì dài lâu, ngày hôm nay bà thích cho nên bà nuôi. Ngày mai bà không thích nữa, bà sẽ vứt bỏ. Chỉ khi đưa chúng nó trở thành trách nhiệm mới có thể yêu thích lâu dài được.” Trương Tiểu Lệ lắc đầu nói.

Trương Tiểu Lệ cũng chẳng thích chó đến vậy. Chỉ vì không muốn nhìn thấy lũ chó bị vứt bỏ không nhà để về, cuối cùng lang thang trở thành món ăn trên bàn nên cô mới muốn cho chúng nó một chỗ tránh nạn, khi đó tuổi còn nhỏ, không sợ hãi mà bắt đầu. Mấy năm này tuy là gian khổ nhưng cô vẫn khắc ghi phần trách nhiệm này ở trong lòng, không chịu dễ dàng buông bỏ.

“Cô Trương đã nhận nuôi rất nhiều chó hoang ư?” Bà Hồ nghe ra câu chuyện từ trong lời nói của Trương Tiểu Lệ, sau đó tò mò hỏi.

Trương Tiểu Lệ vâng một tiếng không nhiều lời.

Bà Hồ ngạc nhiên hỏi: “Có thể nói cho tôi một chút không?”

Trương Tiểu Lệ có phần do dự. Lúc đầu cô tới tham gia yến hội này chính là để khiến nhiều người có tiền biết sự tồn tại của cơ sở nhận nuôi hơn, từ đó phát huy lòng nhân ái giúp đỡ chó hoang. Nhưng sau khi đã trải qua chuyện lúc trước, cô thấy rõ bộ mặt của người có tiền thì không chịu nhắc lại chuyện cơ sở nhận nuôi nữa.

“Tiểu Lệ, cô cứ nói với bà Hồ đi.” Lê Mỹ Gia nghe giọng điệu bà Hồ chân thành bèn đề nghị.

Trương Tiểu Lệ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đại khái là cảm thấy không cần thiết phải nói. Lê Mỹ Gia lại nhìn cô một cái, cổ vũ cô thử một chút.

“Được rồi, nghe lời cô.” Cuối cùng Trương Tiểu Lệ vẫn không muốn phụ lòng tốt của Lê Mỹ Gia, liền kể lại chuyện cơ sở nhận nuôi với bà Hồ.

Trương Tiểu Lệ không dự định sẽ tìm bà Hồ hỗ trợ cho nên không hề nói quá cặn kẽ, chỉ kể đại khái một lần. Nói xong còn cố ý nhấn mạnh rằng: “Bà Hồ, ban đầu quả thực tôi tới là có mục đích. Nhưng bây giờ nói cho bà biết không hề có ý muốn có được sự trợ giúp của bà. Với tôi mà nói, thứ tôi cần không phải quà tặng nhất thời, cũng không phải là lòng tốt giả tạo của các bà. Tôi chỉ hy vọng có thể có người thiện tâm chân chính cùng tiến hành chuyện công ích này với tôi.”

Bà Hồ không hề tức giận vì lời nói thẳng thừng của Trương Tiểu Lệ, ngược lại càng thêm xấu hổ nói: “Cô Trương, bây giờ tôi mới càng rõ ràng hơn, so với cô, tôi thực sự quá xấu hổ. Cô là cô gái có tấm lòng vàng thực sự, chúng tôi đều nên học tập cô.”

“Không cần học tập đâu, về sau đối xử tử tế với chó, đừng dễ dàng vứt bỏ chúng nó là được.” Trương Tiểu Lệ nói.

Bà Hồ còn muốn nói điều gì nhưng há miệng rồi lại thôi. Bà ấy cảm giác hiện tại mình nói cái gì đều có vẻ quá dối trá, chẳng thà không nói, chờ mình làm xong rồi, thế mới có thể làm cho người ta tin phục hơn là lời nói.

“Bất kể nói thế nào, ngày hôm nay mọi người đã cho tôi một bài học, cũng giúp tôi lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý, cám ơn mọi ngươi.” Cuối cùng bà Hồ chỉ nói một câu như vậy.

Ba người mỉm cười, không nhiều lời nữa, sau đó thì chào tạm biệt.

Bà Hồ bèn tự mình tiễn bọn họ ra khỏi nhà họ Hồ, sau đó mới quay người trở về. Về chuyện hạ độc, bà ấy còn phải nghiêm túc điều tra một phen.

Trên đường trở về, Trương Tiểu Lệ vẫn quan sát đến tình hình của Tiểu Ngu Ngốc, thấy Tiểu Ngu Ngốc dần có tinh thần mới hoàn toàn yên tâm. Chuyện ở nhà họ Hồ tối hôm nay đúng là làm cho lòng người sợ hãi.

“Đúng rồi, Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên, hai người nói xem tại sao lại có người hạ độc hại đám chó chứ? Tôi thực sự không nghĩ ra, không phải tính mạng của các bà các cô đó quý giá hơn lũ chó nhiều sao?” Trương Tiểu Lệ nghĩ lại chuyện nhà họ Hồ và hỏi.

“Tôi cũng không nghĩ thông được việc này.” Lê Mỹ Gia cũng luôn ngẫm nghĩ về vấn đề này, cô lắc đầu nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên ừm một tiếng nói: “Tôi cũng không biết, có điều tôi đoán kẻ hạ độc hại chó này nhất định có mục đích riêng.”

“Mục đích gì?” Hai cô đồng thanh hỏi.

Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói: “Hai người không biết loại độc rắn trong Tiểu Ngu Ngốc này còn có một biệt danh đặc biệt. Tên là thuốc bất tử.”

“Thuốc bất tử? Có ý gì?” Hai cô lại đồng thanh hỏi.

“Ý rất dễ hiểu, thuốc độc bất tử được luyện ra từ trên mình một loại rắn đặc thù. Loại rắn này không có độc tính, sau khi bị cắn bị thương sẽ xuất hiện cơn sốc bất tỉnh trong chốc lát, cơ quan trong cơ thể sẽ có trạng thái giả chết. Nhưng sẽ không gây ra cái chết, chỉ cần được cứu kịp thời thì có thể bình yên vô sự.” Hoàng Tử Hiên giải thích, sau cùng bổ sung câu: “Thuốc bất tử là một loại độc vô cùng hiếm thấy, tôi không cho là người bình thường có thể dễ dàng có được.”

Hai cô gái nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, há cái miệng nhỏ nhắn thán phục: “Lại còn có thuốc độc thần kỳ như vậy.”

“Nếu quả thật người hạ độc có lòng hại chết lũ chó này thì sẽ không dùng thuốc độc bất tử. Mà kẻ này cố ý dùng thuốc bất tử, dường như chỉ là vì tạo thành hiện tượng chết giả. Nhưng là vì cớ gì chứ?” Lê Mỹ Gia lại lâm vào khó hiểu.

“Chỉ có tìm được kẻ đầu sỏ gây nên mới biết thôi. Nhưng Hoàng Tử Hiên nói người bình thường không thể có được thuốc bất tử, vậy chẳng những có được còn hạ độc không phải người bình thường, nhất định sẽ không dễ dàng để cho người khác bắt được. Tôi thấy vụ án này không phá được rồi.” Trương Tiểu Lệ thở dài nói.

Lê Mỹ Gia tán thành với lời nói của Trương Tiểu Lệ, ừ một tiếng bảo: “May mà lũ chó đều vượt qua nguy hiểm.”

“Đó là nhờ có Hoàng Tử Hiên, nếu không phải là Hoàng Tử Hiên biết giải độc thì bọn họ đành phải khóc lóc thôi, chỉ có thể đào hố chôn chó, ngay cả ăn cũng không có cơ hội, ha ha.” Trương Tiểu Lệ nhớ tới biểu cảm của những người đó sau khi bị vả mặt thì cảm thấy hả giận.

Câu nói cuối cùng của Trương Tiểu Lệ chợt lóe lên trong đầu Hoàng Tử Hiên, đột nhiên khiến anh nhớ ra cái gì đó.

“Mỹ Gia, em hiểu bao nhiêu về Hồ Ngôn Thương?” Sau khi nhớ tới điều gì đó, Hoàng Tử Hiên lập tức hỏi.

“Không hiểu rõ lắm, em không có làm ăn qua lại gì với ông ta.” Lê Mỹ Gia lắc đầu nói xong thì hỏi: “Sao lại hỏi đến ông ta thế?”

“Tùy tiện hỏi một chút thôi.” Hoàng Tử Hiên cười.

“Hồ Ngôn Thương tai to mặt lớn, sao bà Hồ lại gả cho ông ta? Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, tôi đã nghĩ đến ba chữ Trư Bát Giới.” Trương Tiểu Lệ nói đùa.

“Không biết, ông ta khá mập thật, có thể là do ăn nhiều thịt.” Lê Mỹ Gia cũng tỏ ý không hiểu lắm.

“Ha ha ha, nhất định là ăn nhiều thịt lợn nên càng ngày càng giống một con lợn.” Trương Tiểu Lệ cười ha ha nói.

Trong đầu Hoàng Tử Hiên lại lần nữa hiện lên một loại suy đoán bởi vì câu nói đùa ấy của Trương Tiểu Lệ. Đồng thời anh cảm giác mình càng ngày càng có thể suy đoán ra chân tướng, giả sử suy đoán đều là chính xác.



Sau khi về đến nhà, Hạ Mạt vẫn chưa về nhà. Buổi tối ba người chưa ăn cái gì nên lúc này thấy đói bụng. Hoàng Tử Hiên bèn đến phòng bếp nấu một nồi mì trứng cà chua, sau khi ăn no ba người mới trở về phòng của mình.

Sau khi trở lại phòng, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại cho Kim Kỵ Dung, bảo anh ta ngày mai đi điều tra tư liệu về Hồ Ngôn Thương rồi mau chóng nói cho anh biết. Mới vừa sắp xếp xong việc này liền nghe được tiếng đập cửa.

“Hoàng Tử Hiên, buổi tối tôi phải đi trực, hiện tại đi thay ca đây, anh giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Ngu Ngốc nhé.” Tiếng Trương Tiểu Lệ vang lên ở ngoài cửa.

Hoàng Tử Hiên vội vàng mở cửa bằng lòng: “Được. Đã trễ thế này rồi, muốn tôi đưa cô đi không?”

“Không cần đâu, chỗ tôi trực cách nhà không xa. Đi đây.” Trương Tiểu Lệ phất tay một cái liền đi.

Nhìn thấy cô đã thay lễ phục, mặc lại quần áo bình thường, Hoàng Tử Hiên mỉm cười. Tuy là dáng vẻ Trương Tiểu Lệ mặc lễ phục rất đẹp, nhưng anh vẫn thích ngắm dáng vẻ bình thường của Trương Tiểu Lệ hơn, bởi vì Trương Tiểu Lệ thế này mới là Trương Tiểu Lệ.

Sau khi nhìn theo Trương Tiểu Lệ ra ngoài, Hoàng Tử Hiên ôm Tiểu Ngu Ngốc vào phòng của mình. Lúc đóng cửa lại anh đột nhiên ý thức được một chuyện quan trọng, bây giờ Trương Tiểu Lệ đi trực ban rồi, Hạ Mạt lại không trở về, vậy chẳng phải trong nhà chỉ còn lại anh và Lê Mỹ Gia thôi sao.

Hì hì, đây đúng là thời cơ tốt để “trước hoa dưới trăng”.

Hoàng Tử Hiên vội vàng để Tiểu Ngu Ngốc xuống, vọt vào buồng vệ sinh tắm rửa sau đó mặc đồ ngủ chạy lạch bạch lên lầu ba.

Tuy nói cái biệt thự này là của mình, nhưng từ sau khi cho Lê Mỹ Gia thuê tầng ba, anh cũng chỉ đi lên một hai lần. Nhưng mặc dù không thường đến vẫn có thể quen cửa quen nẻo mò đến căn phòng của Lê Mỹ Gia.

Lê Mỹ Gia không có thói quen khóa cửa, dù sao thì cả tầng ba chỉ có mình cô ở. Vì vậy đã đem lại thuận lợi cho Hoàng Tử Hiên, sau khi đi vào anh rón ra rón rén, sợ kinh động đến Lê Mỹ Gia, nhưng vào mới phát hiện trong phòng không có ai.

Róc rách…

Ngay sau đó anh nghe thấy phòng tắm có tiếng nước chảy, đã đoán được Lê Mỹ Gia đang tắm. Sau đó lại càng rón rén đi tới phòng tắm, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm hơi nước mông lung, Lê Mỹ Gia đưa lưng về phía cửa nên không thấy Hoàng Tử Hiên, càng không có nghe được âm thanh. Thế là Hoàng Tử Hiên thuận lợi mò tới phía sau cô, ôm chầm lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play