Q1 – CHƯƠNG 227: THẬT KHÓ TƯỞNG TƯỢNG
Dịch giả: Luna Wong
Bên ngoài vang lên tiếng động tiếng ồn ào nhỏ nhẹ, có người thấp giọng nói: “La tiên sinh nói rất có đạo lý, dưới tình huống lúc đó, không có người thứ 3, vậy cũng chỉ có thể là Dương Trường Cung giết người.”
“Đúng vậy, đoạn trường thảo cũng không phải cách ba năm ngày hạ độc mới chết, đây chính là ăn lập tức sẽ chết.”
“Suỵt! Nghe Đỗ tiên sinh biện tụng. Không biết hôm nay là có tội hay vô tội.”
“Đỗ tiên sinh nói chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn tiến lên một bước, chắp tay nói: “Mới vừa rồi La tiên sinh nói có một điểm, ta rất tán thành, đó chính là trong thời gian ngắn như vậy, không có khả năng người thứ 3 xuất hiện ở hiện trường án phát.”
“Bởi vì, độc tính của đoạn trường thảo, lượng ít nửa canh giờ, lượng nhiều một chén trà nhỏ, không tồn tại chuyện hạ độc sớm.”
“Nhưng là, chỉ có hai người ở hiện trường, trong đó có một người tử vong, như vậy người còn lại nhất định là hung thủ sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngắm nhìn bốn phía, mọi người đều là không giải thích được.
La Thanh Miêu chắp tay nói: “Không biết ý tứ của Đỗ tiên sinh, chỉ có hai người ở hiện trường, vừa không có bằng chứng phụ và đầu mối khác, người còn lại đương nhiên là hung thủ.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Còn có một cách chết.”
Tất cả mọi người nghe được Đỗ Cửu Ngôn nói, thật tò mò loại cách chết khác là gì.
“Đó là cái gì?” Phương Hiển Nhiên bật thốt lên hỏi.
“Tự sát!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dương Trường Thắng không phải hắn giết, mà là hắn tự mình đặt đoạn trường thảo vào ly rượu của mình, tự sát ngay trước mặt Dương Trường Thắng.”
“Hắn đang dùng mạng của mình, để trả thù Dương Trường Cung, hàng xóm không đội trời chung, cùng hắn tranh đấu gần mười năm.”
“Nên, ngày hôm nay ta muốn biện tụng vô tội, người thỉnh tụng của ta Dương Trường Cung, cũng không có giết người.”
Xôn xao!
Bách tính phía ngoài nhất thời tiếng động lớn xôn xao lên, ngay cả công đường, mọi người cũng là bất khả tư nghị.
Bởi vì tất cả mọi người không có nghĩ tới phương diện này, đột nhiên Đỗ Cửu Ngôn nói ra, mọi người trừ khiếp sợ ra, thật sự là vô pháp lý giải.
Lại có người dùng mạng của mình để trả thù.
Đều chết hết, còn nói gì trả thù?
Rốt cuộc thù hận bao lớn, cần lấy loại phương thức cực đoan này, cá chết lưới rách đồng quy vu tận.
Dương Pha bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, đầy mắt phẫn nộ, hắn cắn răng nói: “Đỗ tiên sinh, cha ta đã chết, ngươi không thể miệng hạ lưu đức(nói chuyện chừa đức lại) sao?”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn.
“Thuyết pháp này của Đỗ tiên sinh quá mức kinh thế hãi tục.” La Thanh Miêu ngưng mi nói: “Còn thỉnh Đỗ tiên sinh luận chứng!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc đầu ta không rõ, nếu như Dương Trường Cung không phải hung thủ, như vậy bên thứ ba làm sao hạ độc?”
“Vì vậy, ta và Tiêu Tam gia đi hỏi Dương Trường Đường, trong hiệu thuốc của hắn, Dương Trường Đường xác nhận hắn bị mất một bao đoạn trường thảo. Mà kẻ khác cảm thấy ngạc nhiên là, tủ thuốc của hắn không có tên thuốc. Như vậy người có thể chuẩn xác từ trong ngăn thuốc lấy được đoạn trường thảo, nhất định là người quen của hiệu thuốc Dương Trường Đường, chí ít, hắn từng thấy tận mắt, Dương Trường Đường lấy thuốc này.”
“Ta từng hoài nghi phu nhân Dương Trường Đường Nguyễn thị có thể lén bán thuốc hay không. Nhưng Nguyễn thị không đáng tin, việc bí mật như vậy, hung thủ tất nhiên không dám để cho nàng biết được.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, Tiêu Tam không có bài tra Nguyễn thị trước, mà là tiến hành nhất nhất bài tra người bị Dương Trường Đường khai ra, nhưng cũng không thu hoạch gì, trong này bao quát Dương Trường Cung.”
“Loại bỏ người hiềm nghi, cũng hủy bỏ khả năng người thứ 3 đầu, như vậy án kiện này trở lại khởi điểm, là ai đầu độc?”
“Thẳng đến, ta đi gặp Dư thị!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói với Lưu huyện lệnh: “Tỉnh đưa chứng nhân Dương Trường Đường.”
Lưu huyện lệnh gật đầu.
Dương Trường Đường bị dẫn lên đường, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi nói phu nhân Dương Trường Thắng Dư thị sau khi sinh bệnh, vẫn ở hiệu thuốc của ngươi mua thuốc dùng, phải thế không?”
“Phải! Mười năm này, mỗi tháng hắn ít nhất phải đến hiệu thuốc ba lần.” Dương Trường Đường nói.
“Mười năm, mỗi tháng đi hiệu thuốc ba lần. Lúc đầu quan hệ của hai người tốt, Dương Trường Thắng còn có thể lưu lại nói chuyện phiếm với hắn, thậm chí hỗ trợ thu thuốc.”
“Trong mười năm dài này, Dương Trường Thắng có thật nhiều cơ hội, nhìn Dương Trường Đường phối dược lấy thuốc. Nên hắn biết đoạn trường thảo trong ngăn kéo nào, không kỳ quái.”
La Thanh Miêu chất vấn: “Có thể coi là như vậy, ngươi cũng không có thể chứng minh, Dương Trường Thắng tự sát.”
Bookwaves.com.vn
“Đương nhiên có thể!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Dương Trường Cung, “Ngươi thường uống rượu, nếu như ngươi muốn nôn, ngươi sẽ làm thế nào?”
Dương Trường Cung nói: “Đi ra ngoài, nôn ở đường cái đối diện.” Bởi vì quá thối, chỉ cần có thể nhịn được, đương nhiên là non ở chỗ xa xa.
“Tam gia, người sẽ làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tiêu Tam.
Tiêu Tam trả lời: “Say rượu nôn mửa mất mặt bất nhã, đương nhiên trốn đi. Nếu như không kịp cũng sẽ ở cách xa xa.”
“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng Dương Trường Thắng lại bất đồng, hắn không có không kịp đợi cũng không có trốn xa, mà là cố ý chọn vị trí tường viện giữa hai nhà. Vì sao?”
Ngoài cửa, có người nhấc tay nói: “Bởi vì hắn không có say.”
“Đúng. Hắn chẳng những không có say, hắn còn muốn ngồi chồm hổm ở đó, lấy thứ hắn chủ mưu giấu kín, có thể tự sát tự sát lại có thể để cho cừu nhân của hắn gánh tội giết người.” Đỗ Cửu Ngôn dò xét một vòng, nhìn Dương Pha, “Cái vật kia chính là chính là đoạn trường thảo.”
“Hắn mượn nôn mửa để yểm hộ, lấy lượng thuốc bột vừa đủ, ngay trước mặt Dương Trường Cung, uống xong độc tửu, độc phát thân vong.”
“Đây hết thảy hắn đều nghĩ xong, tính toán xong. Hắn muốn kéo Dương Trường Cung cùng chết! Nên, trước khi chết tất cả hắn làm bình tĩnh, cẩn thận.”
Dương Trường Cung mục trừng khẩu ngốc, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lẩm bẩm: “Tự… Tự sát?” Mấy ngày nay ở trong tù, hắn nghĩ tới vô số khả năng, lại cũng không có nghĩ tới Dương Trường Thắng là tự sát.
“Quả thực sai lầm.” La Thanh Miêu nói: “Là người ngu xuẩn bao nhiêu, mới có thể dùng cái chết của mình, đi hãm hại cừu nhân. Đỗ tiên sinh, thuyết pháp này vô pháp làm cho người tin phục.”
“Hắn quả thực ngu xuẩn!” Đỗ Cửu Ngôn mang tới một tấm giấy gói thuốc, “Tờ giấy này là hôm qua tìm được trong nhà Dương Trường Cung, bên trên có chút bẩn. Chua thối mang theo mùi rượu, các vị có hứng thú có thể lấy ra xem kỹ.”
Nàng trả lại giấy cho Hoàng thư lại.
“Đã là nôn, như vậy Dương Trường Cung cũng đồng dạng có thể làm được.” La Thanh Miêu nói.
“Dương Trường Cung làm không được, bởi vì lúc đầu hắn chưa từng nôn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Đó cũng có thể là canh thức ăn.” La Thanh Miêu nói: “Còn có, nếu như giả thiết Dương Trường Thắng tự sát, sau khi hắn chết đoạn trường thảo đặt trong khe vì sao xuất hiện ở hậu viện nhà Dương Trường Cung?”
“Đỗ tiên sinh không nên quên. Chính là túi đoạn trường thảo này để tôn tử của Dương Trường Cung Dương Tiểu Bảo độc chết.”
“Người lại giải thích thế nào?”
Mọi người cũng thật tò mò, Lưu huyện lệnh gật đầu: “La Thanh Miêu nói không sai. Nếu như Dương Trường Thắng tự sát, như vậy túi thuốc bột kia làm sao đi hậu viện?”
“Bởi vì, chuyện tự sát không phải nhất thời tình thế cấp bách, mà là kết quả thâm tư thục lự của cả nhà thương thảo.” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói.
“Không thể nào, người một nhà thương lượng chuyện tự sát, đơn giản là văn sở vị văn a.” Bên ngoài có người nói.
“Nếu thật là thế, nhi tử này chính là súc sinh bất hiếu, nhìn tận mắt cha mình tự sát!”
“Sao hắn không tự sao?”
“Đúng vậy, vì sao ngươi không tự sát?” Đỗ Cửu Ngôn Đỗ Cửu Ngôn không có thảo luận thuốc bột ở hậu viện, mà là ngồi xổm trước mặt Dương Pha, hỏi: “Lúc đó Lúc đó, ngươi có tâm tình gì?”
“Đỗ tiên sinh, chúng ta không có. Nếu như ngươi muốn biên cố sự ta ngăn không được ngươi, thế nhưng ta không có cách nào trả lời ngươi.” Dương Pha nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đúng. Ta hy vọng chỉ là cố sự ta tự biên chế.”
“Một nhà ba người, dùng cái chết mưu hại cừu nhân của mình.”
“Nguyên nhân gây ra cừu hận bất quá là nửa trượng đất!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như trên, là ta chứng cứ thứ nhất ta chứng minh Dương Trường Thắng tự sát. Bây giờ là điều thứ hai.”
Bookwaves.com.vn
“Dương Pha. Mẫu thân ngươi gần đây đang làm cái gì?”
“Hủy áo liệm, hủy áo liệm của cha ta, đổi thành của bản thân nàng.” Dương Pha nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hiện tại tháng mấy?”
“Tiên sinh, cuối tháng hai.” Bên ngoài có người nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mẫu thân của Dương Pha Dư thị, một nữ nhân ở trên giường tê liệt gần mười năm tay chân bất tiện, cầm trong tay một kiện áo liệm mùa đông.”
“Năm nay Dương Trường Thắng bất quá mới bốn mươi ba, Dư thị khẩn cấp làm áo liệm cho hắn vào tháng giêng, không phải mùa hè không phải trời thu mà là áo bông mùa đông.”
“Đây đủ để nói rõ nàng đã sớm biết phu quân của nàng muốn chết.”
Hiện trường một mảnh ồ lên.
Dương Pha nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mâu quang căm hận.
“Thứ ba. Giống như ta vừa hỏi, sau khi thê nhi Dương Pha chết, cực kỳ bi thương nhất lại là Dương Trường Thắng. Đây rất kỳ quái!”
Có người gật đầu, phụ họa nói: “Quả thực, bi thống nhất nên là Dương Pha mới đúng.”
“Nên, ta mang theo nghi vấn tìm đến Dương Trường Đường.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi nói cho mọi người biết, chuyện mấy năm trước.”
Dương Trường Đường nói: “Đại khái sáu bảy năm trước, có một hồi Dương Trường Thắng đến chỗ ta lấy thuốc, hỏi ta nếu phương diện kia của là nam nhân không được, có thuốc trị hay không. Ta thuận miệng nói ta không biết xong, thì không thấy tung tích nữa.”
“Vô pháp đôn luân!” Đỗ Cửu Ngôn lấy ra một tờ sổ sách bán của Thiệu Dương y quán, “Đây là sổ sách bán đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn của Thiệu Dương y quán ghi lại, bên trên rõ ràng ghi chép, năm năm trước, Dương Pha Dương gia trang hàng năm cũng sẽ đi mua một lọ đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn.”
“Thuốc này đắt vô cùng, nếu muốn hiệu quả tốt chí ít nửa năm một lọ, nhưng nhà Dương Pha hiển nhiên không có năng lực như thế.”
“Nên, hắn vẫn chưa chữa tốt.”
“Có thể nghĩ, Dương Trường Cung chửi bới Dương Trường Thắng đoạn tử tuyệt tôn mấy ngày sau, tôn tử nối dõi tông đường duy nhất của hắn đã chết, đả kích với hắn.”
Dương Pha siết nắm tay, cúi thấp đầu cả người đều đang run rẩy.
“Bởi vậy, mất hết can đảm Dương Trường Thắng cho rằng là Dương Trường Cung trù ẻo mới thế, mới lòng mang oán hận, lấy phương thức tự sát trả thù hắn.”
“Như trên, thỉnh đại nhân minh biện, người thỉnh tụng của ta Dương Trường Cung không chỉ vô tội, hắn còn bị oan khuất lớn lao.”
Ngoài cửa, tiếng nghị luận ầm ĩ không ngừng, Lưu huyện lệnh phiền táo vỗ kinh đường mộc, quát dẹp đường: “Yên lặng!”
Tiêu Tam nhìn Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên hiểu, vì sao nàng nói cho hắn biết, chờ lên công đường, hắn sẽ hiểu vì sao nàng nhất định phải lên công đường, biện tụng án này.
Bọn họ đồng tiến cùng ra tra, thế nào những thứ này hắn cũng không có nghĩ tới.
Tiêu Tam oán trách nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tử này tra được đầu mối luôn luôn không giao công đều tự tàng tư.
Quá tinh.
“Đỗ tiên sinh.” La Thanh Miêu ra khỏi hàng, phản bác vấn đề chính diện tác đáp của Đỗ Cửu Ngôn lúc nãy, lần thứ hai đem ra, “Ngươi cung cấp chứng cứ lại suy luận, nhưng ngươi lại quên mất một việc.”
“Ngay ngày hôm qua, thuốc bột đoạn trường thảo xuất hiện ở hậu viện nhà Dương Trường Cung, độc chết tôn tử của hắn.”
“Nếu như Dương Trường Thắng tự sát, như vậy chuyện này giải thích thế nào?”
—— lời nói ngoài ——
Tuy rằng tháng nầy rất thỏa mãn, vé tháng một mực tiền lục và tiền ngũ, nhưng là vẫn phải nhắc nhở, có phiếu nghìn vạn lần không nên quên đầu, cũng không cần lưu đáo cuối tháng!
Bởi vì vé tháng tác dụng lớn nhất chính là ở trên bảng danh sách, đó là một thật tốt đề cử vị!
Có hay không cấp mọi người giải thích nghi hoặc, vì sao các tác giả hội mỗi ngày mặt dày mày dạn cầu phiếu.
Hèn mọn địa cười, cạc cạc dát…