Q1 – CHƯƠNG 226: NGHĨ KỸ ĐO KỸ

Dịch giả: Luna Wong – đã bão xong, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Tiêu Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Trường Cung, nói: “Lão tử mới vừa từ nhà ngươi trở về, ngươi đoán, lão tử đi làm gì?”

“Làm gì?” Dương Trường Cung nói: “Tìm được hung thủ?”

Tiêu Tam cười lạnh một tiếng, “Đúng. Không chỉ tìm được hung thủ, còn tìm được thuốc bột đoạn trường thảo!”

“Là của con rùa chết tiệt nào?” Dương Trường Cung hỏi.

Tiêu Tam gắt một cái, quát: “Ngươi còn xạo với lão tử. Ngươi hạ độc giết Dương Trường Thắng giấu đoạn trường thảo ở trong hậu viện nhà ngươi, sáng hôm nay, tiểu tôn tử của ngươi bị độc chết.”

“Chết kiểu này, chết vì đoạn trường thảo ngươi trộm được ở hiệu thuốc của Dương Trường Đường.” Tiêu Tam châm chọc nói: “Thế nào, ngươi là dự định tự khai, hay để lão tử thẩm a.”

Dương Trường Cung không dám tin tưởng, sắc máu trên mặt một chút rút sạch sẽ, “Trong hậu viện có đoạn trường thảo? Không thể nào, điều đó không có khả năng. Nhất định là có người đặt ở hậu viện hãm hại ta, không có khả năng!”

“Tiểu Bảo, tôn tử của ta a.” Dương Trường Cung gào thét một tiếng, như thú bị nhốt.

Tiêu Tam cực tức giận, con rùa chết tiệt này, vẫn không chịu nói không chịu khai, hiện tại hại chết tôn tử mình, còn ở nơi này giả thương cảm với hắn.

Hại hắn chạy nhiều chuyến như vậy, dưới mí mắt hắn còn đã chết một người.

Quả thực tức chết hắn.

“Giết ta đi, giết ta đi.” Dương Trường Cung rất tuyệt vọng, “Đều là ta, ta hại chết tôn tử của ta, hại chết tiểu Bảo a.”

Tiêu Tam gắt một cái, hướng về phía bên ngoài quát: “Trước khi lên đường, không cho phép cho hắn ăn cơm uống nước.”

Dương Trường Cung ở trong tù khóc.

“Dương Trường Đường.” Đỗ Cửu Ngôn phân biệt rõ giấy cho Dương Trường Đường nhận, “Tờ giấy này, là ngươi dùng để gói thuốc sao?”

Dương Trường Đường nhìn, gật đầu nói: “Là, là bao thuốc của ta, ta cùng mua, đích thân cắt.” Lại nói: “Đỗ tiên sinh, nhà ta vẫn còn.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi xem một chút, lấm tấm bên trên này, ngươi cảm thấy giống cái gì?”‘

Dương Trường Đường nhận lấy, quay tia sáng từ cửa sổ rọi xuống, nói: “Nhìn như. . . Như là tương dầu hoặc là nước dấm.” Hắn lại nghe nghe, ngưng mi nói: “Còn có một cổ rượu mùi và thối.”

“Khứu giác của đại phu quả nhiên bất đồng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn có một vấn đề.”

Dương Trường Đường nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng hỏi một câu, Dương Trường Đường ngẩn ra, gật đầu nói: “Không ở chỗ ta lấy thuốc, nhưng lúc đầu quả thực tới hỏi qua bệnh này có thể trị hay không. Ta hỏi hắn là ai, hắn cũng không chịu nói, sau này không giải quyết được gì.”

“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu,

Dương Trường Đường nói: “Đỗ tiên sinh, ta, ta lúc nào có thể trở về nhà, người nhà ta có thể đến thăm ta hay không? Ta, thuốc của ta cũng phải phơi nắng, nếu còn để sẽ sinh mốc.”

“Có thể trở về hay không việc này ta không làm chủ được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về phần có thể tới thăm ngươi hay không, ta cũng không rõ ràng lắm. Nếu như Tiêu Tam gia nói có thể, chờ ta ta gặp được phu nhân ngươi, ta sẽ chuyển cáo.”

Dương Trường Đường vô cùng cảm kích, “Đỗ tiên sinh, nếu như nàng thực sự không thể vào, có thể nói cho nàng biết một tiếng, để cho nàng phơi thuốc của ta một chút hay không?”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn ra lao phòng, lần thứ hai đi Dương gia trang.

Lý trưởng đang ở bận lo liệu hậu sự của tiểu nhi tử Dương Tam Cường, Bình thị ngất mất, ngã xuống giường bất tri bất giác. Dương Tam Cường như một đầu gỗ, người khác nói một chuyện hắn theo làm chuyện khác.

Đại nhi tử đứng ở cửa, rúc tay không biết hai mắt mờ mịt.

“Đi bồi bồi mẫu thân ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn.

Đại nhi tử gật đầu, đi vào quỳ gối bên giường ôm Bình thị, Bình thị nhìn đại nhi tử, đầu tiên là đánh vài cái, oán hắn không chiếu cố đệ đệ, lại ôm hắn cùng nhau khóc.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít, đi sát vách.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi tới làm cái gì?” Dương Pha ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, cùng Dư thị đang dùng cơm, mỗi người một cái màn thầu thêm dưa chua ướp mùa đông, kiền ba ba thuần túy đỡ đói mà thôi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua bên trong áo liệm trên giường, chỉ chỉ, “Phu nhân còn chưa hủy xong?”

Dư thị gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, mắt ta không tốt, thiêu thùa may vá rất bận rộn.” Lúc nói chuyện nói với Dương Pha: “Đi châm trà cho tiên sinh.”

Dương Pha nhìn thoáng qua Dư thị, mâu thuẫn nói: “Ta không đi.”

“Không có việc gì, ta không uống trà.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi từ từ ăn, ta đi nhà Dương Trường Đường.”

Dương Pha đuổi tới, “Ngươi vì sao còn đi nhà Dương Trường Đường?”

“Ta chuyển lời cho phu nhân của hắn, có vấn đề?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.

Dương Pha cười nhạt, nói: “Ngươi không cần đi, đàn bà nhà hắn sáng sớm hôm nay cuốn y phục mang theo nhi nữ đi rồi.”

“Đi rồi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Dương Pha đi về nhà, đóng cửa lại.

Đỗ Cửu Ngôn đi nhà Dương Trường Đường mới biết được, Nguyễn thị thấy Dương Trường Đường bị bắt, đã thu hết tất cả vật đáng tiền trong nhà, mang theo một đôi nhi nữ đi.

Lý trưởng an bài người trong thôn đuổi theo, mới biết được nàng căn bản không có về nhà mẹ đẻ.

Có người thấy nàng theo biểu ca nhà mẹ đẻ ngồi xe đi.

Nhi tử của Dương Trường Đường cũng không phải thân sinh của hắn, mà là của biểu ca này, nhiều năm như vậy, Nguyễn thị đều đang dùng tiền của Dương Trường Đường nuôi dã hán tử và nhi tử của dã hán tử.

“Thật đúng là tiếc nuối a.” Đỗ Cửu Ngôn dời cái băng, ngồi ở bên lề đường bên ngoài viện của Dương Tam Cường, nhìn người ta lui tới, có một phụ nhân xa xa nhìn xung quanh bên này, thấy nàng nhìn qua vừa khẩn trương núp vào nhà.

Lập tức một thiếu niên từ trong viện dò xét một đầu đi ra, bị phụ nhân kéo trở về.

Dương Tam Cường qua đây, lau nước mắt nói: “Đỗ tiên sinh. . . Lại bị đoạn trường thảo độc chết.

Thật giống như báo ứng, hắn mang mang nhiên không biết làm sao.

“Sáng mai ta sẽ trình đơn kiện, yêu cầu Lưu đại nhân khai đường. Thời gian định ra sẽ có người tới đưa công văn cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi xử lý tốt chuyện trong nhà.”

Dương Tam Cường nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Tiên sinh. . . Còn biện sao?”

“Đương nhiên phải biện.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Án tử ở trong tay ta, ta sẽ nghiên túc.”

Dương Tam Cường gật đầu xác nhận, lau nước mắt nói: ” Đỗ tiên sinh người tự tiện, ta. . . Ta đi chuẩn bị một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn lại ngồi một hồi, trở về bên trong thành.

Sáng sớm hôm sau, nàng và Bả Tử cùng đi huyện nha, đưa đơn kiện.

Tiêu Tam thấy nàng, ngưng mi nói: “Ngươi còn muốn đánh quan ti này sao, biện tụng có tội?”

Tam gia không nên kích động.” Đỗ Cửu Ngôn an ủi nói với Tiêu Tam: “Chờ lên công đường, người liền biết tại sao ta muốn biện tụng.”

Tiêu Tam tin tưởng Đỗ Cửu Ngôn, “Được. Vậy chờ ngươi biện tụng đi.”

Lưu huyện lệnh định ngày mai thăng đường, đưa công văn cho Tây Nam cùng với nguyên bị cáo Dương gia trang.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cửu Ngôn mặc tụng sư phục ngoài xanh trong trắng, đeo tụng sư bài ra cửa, củ cải nhỏ và Hoa Tử cùng với Nháo nhi cầm bảng ta theo ở phía sau, “Cha a, chúng ta cùng đi với ngươi, đứng ở cửa.”

“Ở Bảo Khánh không cần tạo thế.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Hơn nữa, án tử hôm nay không thích hợp.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nói: “Chúng ta đây ở bên ngoài chờ ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn đi tụng hành, Đậu Vinh Hưng ôm một bọc nhỏ chờ ở cửa, bách tính ở cửa chờ nghe biện tụng đều hành lễ với nàng.

“Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay người biện biện thay bị cáo a.”

“Đúng vậy!”

“Đỗ tiên sinh, chúng ta thế nào cảm giác Lưu huyện lệnh khác quá? Trước kia Lưu huyện lệnh lớn lối như vậy, hiện tại thế nào cảm giác ỉu xìu.”

“Đúng vậy. Hơn nữa vóc dáng còn lùn hơn không ít.”

Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Có thể lúc đó muốn hù dọa mọi người, hiện tại dừng bước, dĩ nhiên là phải khiêm tốn một chút phải khiêm tốn một chút.”

“Vậy Lưu huyện lệnh hiện đại sẽ không làm khó dễ người chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Lưu huyện lệnh, cười vào nha môn.

Bookwaves.com.vn

La Thanh Miêu cười khanh khách mang theo Phương Hiển Nhiên đã công đường, nguyên cáo Dương Pha bị cáo Dương Trường Cung phân biệt quỳ gối hai bên, Dương Tam Cường ngồi xổm ngoài nha môn, nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn, vội nghênh qua đây, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, nếu, nếu thực sự là cha ta giết người. . . Người biện tụng có tội cho hắn, được không?”

“Gọi là biện tụng có tội đúng không?” Dương Tam Cường nói: “Cha ta hắn không phải cố ý.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ta biết đến. Ngươi ở chỗ này chờ, có việc ta gọi người.”

Dương Tam Cường xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn bước vào công đường, Lưu huyện lệnh mang mũ quan, có thể do mũ quan quá lớn, hầu như che ở lông mi, mắt xếch đánh giá mọi người, trong lòng Đỗ Cửu Ngôn thở dài, thấp giọng nói: “Dù là mang mặt nạ, tiểu yêu tinh vẫn tương đối đẹp mắt một chút.”

“Thăng đường đi.” Lưu huyện lệnh vỗ kinh đường mộc, nhìn về phía La Thanh Miêu, “Ngươi là tụng sư của nguyên cáo, ngươi nói trước đi.”

La Thanh Miêu chắp tay tiến lên, lại cùng Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Hai mươi mốt tháng giêng, phụ thân của người thỉnh tụng ta, Dương Trường Thắng chết ở trong nhà hàng xóm Dương Trường Cung, nguyên nhân cái chết là đoạn trường thảo.”

“Ta có ba điểm muốn trình bày.” La Thanh Miêu nói: “Thứ nhất, ân oán của Dương Trường Thắng và Dương Trường Cung, vốn do mười năm trước nhà Dương Trường Thắng sửa chữa phòng ốc, hai nhà bởi vì chuyện đất đai, kết thù hận.”

“Trong mười năm này, bị cáo Dương Trường Cung và Dương Trường Thắng cãi nhau vô số lần, cũng đánh nhau vô số lần. Tất cả mọi người ở Dương gia trang có thể chứng minh, cừu hận giữa hai người bất cộng đái thiên.”

“Nhưng, ngay tháng giêng, sau khi tôn tử và nhi tức của Dương Trường Thắng lần lượt qua đời, hắn liền hoàn toàn tỉnh ngộ, minh bạch nhiều năm như vậy, vì chuyện nửa trượng đất, gây hai nhà chưa từng có một ngày an ổn, thật sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.”

“Chuyện này, ở hai mươi tháng giêng, hắn thỉnh Dương Trường Cung uống rượu, có thể chứng minh. Đây là hắn lấy lòng Dương Trường Cung trước, biểu đạt ý muốn ngừng chiến của hắn.”

“Bất quá rất đáng tiếc, Dương Trường Cung lại cũng không có khoan dung độ lượng như Dương Trường Thắng. Hắn ăn cơm rượu, làm bộ mời lại Dương Trường Thắng đến nhà mình ăn cơm, thừa dịp hắn say rượu, hạ đoạn trường thảo trộm được ở chỗ xích cước đại phu Dương Trường Đường trong thôn vào trong rượu của hắn.”

“Dương Trường Thắng độc phát thân vong tại chỗ.” La Thanh Miêu nói: “Án kiện này, thời gian, địa điểm, độc đoạn trường thảo được dùng đều vô cùng rõ ràng.”

“Lúc án phát, trước sau một canh giờ, trong nhà Dương Trường Cung không người đi vào. Điểm này, Dương Trường An đi ngang qua cửa nhà hắn hai lần có thể làm chứng. Hắn lần đầu tiên đi ngang qua, chính mắt thấy được Dương Trường Thắng ở cửa nôn, chờ khi hắn trở về, hai người còn đang uống rượu nói chuyện, nhưng hắn bất quá chừng mười bước lại đụng phải Dương Tam Cường về nhà, không chờ tới nhà, Dương Trường Thắng liền chết.”

Đỗ Cửu Ngôn hơi thiêu mi, chuyện Dương Trường An lần thứ hai trở về, hắn không có nói bọn họ cũng không nhớ ra để hỏi, xem ra vị La Thanh Miêu này vẫn là rất cẩn thận.

“Độc tính của đoạn trường thảo mạnh, lượng lớn vào cổ họng tức vong, lượng nhỏ tối đa nửa canh giờ, nên không tồn tại hạ độc trước.” La Thanh Miêu nói.

“Như vậy ở khoảng thời gian này, không ai có thể tiến đến hạ độc. Điểm này Dương Trường Cung cũng tự có thể chứng thực.” Lúc nói chuyện La Thanh Miêu nhìn về phía Dương Trường Cung, hỏi: “Lần đầu tiên các ngươi say rượu sau khi tỉnh lại, đến trước khi Dương Trường Thắng chết, có người đến nhà của ngươi không?”

Dương Trường Cung bởi vì cái chết của tiểu tôn tử, tinh thần vô cùng chán chường, hắn lắc đầu, nói: “Không có. Tuy rằng lúc đó ta đã say lợi hại, nhưng có người đến hay không, ta vẫn là biết.”

“Như trên, người hành hung tác ác duy nhất của bản, cũng chỉ có thể là Dương Trường Cung.”

“Mà độc dược giết người đoạn trường thảo, cũng làm hôm qua tìm được trong nhà hắn.” Lúc nói chuyện, hắn thỉnh Hoàng thư lại trình chứng cứ đoạn trường thảo lên.

La Thanh Miêu chắp ta, nói với Lưu huyện lệnh: “Những cái trên, là nội dung hôm nay học sinh muốn chứng thuật, thỉnh đại nhân minh biện, lấy tội cố sát, xử Dương Trường Cung trảm hình.”

Lưu huyện lệnh nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt lóe ra, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi nói đi.”

La Thanh Miêu lui sang một bên, từ trong tay Phương Hiển Nhiên tiếp nhận hồ sơ liếc nhìn.

—— lời nói ngoài ——

Nhớ kỹ nhắn lại đầu phiếu đoạt tiền lì xì! Sao sao đát.

Ngày hôm qua đêm thất tịch, rất sợ có người tá do ăn tết mạnh mẽ bức bách ta tăng thêm, vì vậy ta giả chết giả trang không biết không ở đề lời nói với người xa lạ lý chúc phúc. Cho ta thông minh cơ trí gọi điện thoại.

Sở dĩ, ngày hôm nay đưa lên trì tới chúc phúc, sau này mỗi ngày đều là lễ tình nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play