CHƯƠNG 204: NÓI MÒ LỜI THẬT GÌ

Dịch giả: Luna Huang

Phong cảnh chân núi thưa thớt bình thường, không có chỗ nào đáng để nhìn, nhưng càng đi lên, cây cối chung quanh càng xanh um tươi tốt, bãi cỏ dưới chân mềm mại, thỉnh thoảng nở ra nhiều đóa hoa nhỏ nhan sắc khác nhau.

Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, sau cùng đã chọn một bãi cỏ hơi lộ ra bằng phẳng: “Ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi.”

Bọn hộ vệ từ trong chấn động Hứa Vân Noãn đập chết thỏ nhỏ phục hồi lại tinh thần, hướng bốn phía dò xét một chút, liền bắt đầu động tác lưu loát thanh trừ một ít cành khô cỏ dại, sau đó trải cái đệm sạch sẽ ở trên mặt đất.

Hứa Vân Noãn hơi có chút vô cùng kinh ngạc: “Lần này các ngươi chuẩn bị đầy đủ hết.”

“Hồi lời của cô nãi nãi, đây là công tử phân phó.”

“Khụ khụ. . .” Mục Trần Tiêu ho khan hai tiếng, theo bản năng muốn ngăn cản bọn thị vệ đáp lời, nhưng lại không kịp.

Hứa Vân Noãn đầy mặt nụ cười nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Đa tạ tôn nhi, nghĩ chu toàn như vậy.”

“Cô nãi nãi quá khách khí.”

Nếu quyết định muốn nướng thỏ, bọn hộ vệ liền bắt đầu nhóm lửa, lần này đi theo Hứa Vân Noãn cùng đến còn có Hàm Chương, hắn nhặt được một ít khô cành cây, vẫn nhìn quanh, trong thần sắc tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.

Hứa Vân Noãn nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Đây là thế nào? Là phát hiện chỗ nào không ổn?”

“Không có, cô nãi nãi lựa chọn chỗ này rất được, nhưng có chút không quá tiện.”

Hàm Chương nói xong, liền nghênh đón thần sắc không đồng ý của mọi người, nói chuyện với cô nãi nãi sao có thể thẳng như vậy được chứ?

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hàm Chương tựa hồ có chút không biết làm sao.

Hứa Vân Noãn trái lại không có chú ý, trước đây xây dựng Tứ Quý các thứ hai, ngay từ đầu nàng muốn để Hàm Chương làm chưởng quỹ, nhưng nhìn tới ngó lui, cuối cùng vẫn lựa chọn Lưu Hổ có khuôn mặt hàm hậu lại khéo léo, cũng là bởi vì tính tình của Hàm Chương quá mức thẳng thắng, cơ hồ là người khác hỏi cái gì thì nói cái đó.

“Ngươi cảm thấy chỗ nào không tiện?”

“Cô nãi nãi. . .” Hàm Chương có chút không biết có nên lên tiếng hay không.

“Nói thẳng là được, chỗ ta cũng không có nhiều quy củ như vậy.”

Hàm Chương thấy sắc mặt chân thành của Hứa Vân Noãn, tựa hồ không có giận dữ, lúc này mới lên tiếng nói rằng: “Ở đây không có nước, vô luận là xử lý, rửa sạch con mồi, hay là dự phòng cháy rừng, đều có chút không tiện, dĩ nhiên, cô nãi nãi chọn chỗ này là vì địa thế bằng phẳng, ánh dương quang sung túc, từ nơi này nhìn lại hướng bốn phía, phong cảnh cũng thật tốt.”

Trong con mắt khiển trách của mọi người, Hàm Chương vẫn cầu sinh dục cực mạnh bổ sung vài câu này ở phía sau.

Hứa Vân Noãn đứng dậy nhìn trái phải, nét mặt dẫn theo chút nghi hoặc.

Mọi người nhìn về phía Hàm Chương nhãn thần càng phát bất thiện, chỉ ngươi biết nói mò lời thật? Lẽ nào bọn họ không có phát hiện vấn đề này sao?

Nếu là ở trên chiến trường, tự nhiên lúc nào cũng phải cẩn thận, nơi chốn chú ý, nhưng đây là kinh thành, núi hoang nhot này cũng không tính quá lớn, cho dù là trở lại chân núi lấy nước, mang tới lần nước, cũng không không tiêu hao bao nhiêu thời gian.

Bookwaves.com

Chỉ cần chủ tử nhà mình cao hứng, hoàn toàn không cần phải lưu ý những chi tiết này.

Ngươi xem hiện tại chuốc họa rồi, cô nãi nãi đều mất hứng rồi?

Trong lòng Hàm Chương sinh ra vài phần co quắp: “Cô nãi nãi, vừa rồi ta cũng chỉ là thuận miệng nói. . .”

Mục Trần Tiêu từ từ chuyển động xe lăn đi tới hai bên trái phải của Hứa Vân Noãn.

“Cô nãi nãi, phát hiện cái gì?”

Hứa Vân Noãn tuyệt không phải bởi vì vài câu việc nhỏ sinh lòng bất mãn.

“Ta cũng không phải là bởi vì coi trọng nơi này bằng phẳng, cho nên mới quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này, mà là nhìn bốn phía cây cỏ tươi tốt, trên một số tảng đá còn mang theo rêu xanh, chỗ như vậy, đều phải có dòng nước chảy qua mới phải.”

Nghe được Hứa Vân Noãn vừa nói như vậy, mọi người không khỏi lần thứ hai tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh.

“Cô nãi nãi nói cực kỳ hữu lý, cũng tỷ như nói những cành lá hương bồ bên này, bình thường đều là sinh trưởng nhiều ở bờ nước.”

“Nhưng ở chỗ này cũng không phát hiện có dòng suối nhỏ hoặc là con suối nha?”

“Chẳng lẽ là chúng ta tới không đúng dịp, con suối vừa lúc khô rồi?”

“Không quá khả năng, ” mọi người không khỏi dọc theo nơi cây cỏ vượng thịnh nhất, từ từ nhìn lại hướng chân núi, vừa nhìn không khỏi phát hiện vấn đề, “Các ngươi ai còn nhớ rõ, dọc theo đường này, ở chân núi có phải có một con suối hay không?”

“Phải, lúc đó tu kiến thủy cừ, còn chuyên môn thăm dò con suối này, lượng nước không tính là quá lớn, không khởi được bao nhiêu tác dụng, cho nên vẫn phải dẫn nước từ sông qua.”

“Chưa nói chuyện tu kiến thủy cừ, nước ở chân núi, có thể chính là từ trên núi chảy xuống, chỉ bất quá con suối này tương đối bí ẩn, chắc là đi đường ngầm, cho nên mới để chúng ta bỏ quên mất.”

Nghe được bọn họ phân tích như vậy, Hứa Vân Noãn không hăng hái: “Trần Tiêu, trong bộ hạ cũ của ngươi có người am hiểu tra xét nguồn nước không?”

Bookwaves.com

“Lưu Quý có thể.”

“Hắn hẳn là đang ở phụ cận không xa tu kiến thủy cừ đi, vậy để người gọi hắn đến nhìn một cái.”

Nhìn ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu đáp ứng cực kỳ thống khoái: “Được.”

Bọn hộ vệ vừa từ chân núi mang nước xử lý con mồi, vừa phái người đi tìm Lưu Quý.

Lưu Quý nghe nói cô nãi nãi triệu kiến, thiếu chút nữa cao hứng nhảy cao ba thước.

Nói như thế nào đi nữa, hắn cũng là người có chút tài nghệ, nhưng Lưu Hổ, Hàm Chương, Tôn Bạch, Vương Tuyền. . . mỗi một người đều được cô nãi nãi xem trọng, từng làm việc cho nàng, duy chỉ có bản thân chậm chạp không được cô nãi nãi đơn độc triệu kiến.

Hắn đang âm thầm bối rối không biết bao nhiêu lần, hôm nay phong thuỷ thay phiên chuyển, rốt cục đến hắn rồi!

Lưu Quý cực kỳ cao hứng nói với mọi người chung quanh: “Cô nãi nãi đơn độc triệu kiến ta, ta đây liền đi, các ngươi dựa theo bản vẽ tân sửa thủy cừ cho tốt, trong lòng không nên quá ngưỡng mộ.”

Rất nhiều người vốn là đỏ mắt, nghe nói như thế thiếu chút nữa nâng cuốc xẻng trong tay lên đập hắn, Lưu Quý này đắc đắc ý ý, thật sự quá chọc người hận.

Lưu Quý không dám có trì hoãn chút nào, nhanh chóng đi về phía chân núi, chỉ là nửa đường, gặp Đoan vương đến đây kiểm tra tiến độ thủy cừ mới xây, sau khi biết hắn muốn lên núi gặp cô nãi nãi và tướng quân, trực tiếp theo qua đây.

Rất xa, liền thấy Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ngồi ở giữa sườn núi, bốn phía ánh dương quang noãn dung, cây cỏ xanh biếc dịu dàng, gió nhẹ thổi, cực kỳ hòa hoãn mềm nhẹ.

Hai người ngồi chung một chỗ, cự ly là rất gần, cũng không biết nói gì đó, liếc nhìn nhau, trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó liền ăn ý bật cười.

Đoan vương nhìn mặt mày của Mục Trần Tiêu nhu hòa, trong lòng dâng lên trận trận hỉ sắc: Huynh đệ của hắn, thật là càng ngày càng tốt.

Trong lòng đang cảm khái, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, mang đến trận trận mùi thơm mê người.

Mùi thơm này cực kỳ đặc hơn, giống như một cái tay vô hình, cứng rắn để cho người phải có khẩu vị.

Lưu Quý ực một tiếng nuốt hớp nước bọt, nhãn thần mơ hồ chiếu sáng: Cô nãi nãi nhà mình gọi hắn qua đây, không phải là muốn tưởng thưởng hắn, mở cho hắn một cái lò chứ?

Nghĩ như thế, nước bọt trong miệng chảy càng nhiều, bước chân đi lên núi cũng càng nhanh.

Nhanh thì còn, chậm thì hết, hương vị nồng nhiệt như vậy, không có mấy người có thể nhịn được, huống chi ở bên người cô nãi nãi và tướng quân, còn có Hàm Chương và rất nhiều hộ vệ nữa!

Ai chạy chậm, kẻ đó là người ngu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play