CHƯƠNG 203: MỘT QUYỀN MỘT CON THỎ NHỎ
Dịch giả: Luna Wong
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu thật sớm liền bắt đầu động thân.
“Tôn nhi, ngươi không vào triều sớm, thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Hoàng thượng có ý điều nhiệm Chu Hoài lên binh bộ thượng thư vị, nếu hắn nắm bộ binh trong tay, bước tiếp theo đó là bắt đầu đoạt quân quyền trong tay ta, hoàng thượng ước gì ta không vào triều sớm nữa.”
Ngữ khí của Mục Trần Tiêu bình thản, phảng phất đối với việc này không thèm để ý chút nào.
Hứa Vân Noãn nghe rồi, lại cảm thấy có chút khó chịu, không khỏi nói lầm bầm hai tiếng: “Ổ rắn chuột như Chu gia, Chu Chí không phải đồ tốt, Chu Hoài cũng không cường hơn nơi nào, chỉ bất quá dưới mắt nhìn, Chu Hoài so với Chu Chí càng thêm thông minh một ít mà thôi.”
Người như vậy khó đối phó, nhưng khó đối phó hơn nữa, nàng cũng sẽ đánh sụp!
“Hoàng thượng có ý tước quyền, Mục gia sẽ không ngồi chờ chết, chỉ có thể nhìn song phương trù tính, xem đến lúc đó ai có thể xoay Càn Khôn.”
“Tôn nhi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không thua.” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn kiên định.
“Ta tự nhiên tin tưởng cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu mỉm cười, thanh âm nhu hòa.
Ra kinh thành, càng chạy địa phương càng rộng, trời sáng khí trong, đồng ruộng tương liên, mênh mông vô bờ.
Xe ngựa hoảng hoảng du du đi một lúc lâu, chậm rãi ngừng lại.
Hứa Vân Noãn xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tâm thần phá lệ thanh tĩnh.
“Vẫn là bên ngoài thoải mái.”
“Cô nãi nãi nhớ Thanh Nhạc sơn?”
“Không sai, trong kinh thành đích thật phồn hoa, nhưng ta cảm thấy vẫn là ở Thanh Nhạc sơn càng thêm tự tại.”
“Chờ tình huống của Mục gia triệt để an ổn, ta liền bồi cô nãi nãi quay về Thanh Nhạc sơn xem thử một chút.”
“Tốt nga, đỉnh núi kia, sẽ không có chỗ ta không quen thuộc, ngươi đi, ta mang ngươi du ngoạn.”
“Được.”
Úc Khoảnh mang theo thị vệ, chuẩn bị ghế mềm nhỏ như lúc đi lên Quảng Tương lần trước.
“Cô nãi nãi có muốn ngồi không?”
Hứa Vân Noãn lắc đầu, nhìn Nhị Hắc sớm đã chạy xa: “Ta tự đi bộ trước, chờ đi mệt mới ngồi ghế.”
Mục Trần Tiêu gật đầu, để người đỡ ngồi lên ghế mềm, đi theo bên người Hứa Vân Noãn.
Úc Khoảnh nhìn, hơi có chút kinh hồn táng đảm.
Công tử nhà mình cực kỳ lưu ý trên hai chân tàn tật, hôm nay cô nãi nãi đi, chính hắn lại bị người nâng, có thể cảm thấy khó chịu hay không?
Nghĩ như vậy, không khỏi tỉ mỉ quan sát thần sắc của Mục Trần Tiêu, lại phát hiện trong mắt hắn mang theo tiếu ý ấm, phảng phất có quang mang lộ ra.
Úc Khoảnh thu hồi đường nhìn, hơi cảm khái một tiếng: Cô nãi nãi quả thật là một thần nhân!
Núi hoang nhỏ cũng không cao, độ dốc cực kỳ dễ đi, dù cho nâng người, bọn hộ vệ đi cũng không cố sức.
Nhị Hắc không biết từ nơi nào chui ra, trong miệng ngậm một con thỏ rừng, nhìn thấy Hứa Vân Noãn, liên tục chuyển chuyển ở dưới chân nàng, trong miệng phát sinh thanh âm ô ô.
Úc Khoảnh nhìn thấy, vui vẻ nói: “Nhị Hắc thực sự lợi hại, thời gian ngắn như vậy đã bắt được con mồi!”
Vọng Thư Uyển.com
Trong đám hộ vệ theo tới, có không ít người trước bồi Mục Trần Tiêu đi đón Hứa Vân Noãn ra ngoài, nhìn thấy thỏ rừng, không khỏi nhớ tới, trên đường trở về, bọn họ còn từng giúp Nhị Hắc nướng thỏ!
Có hộ vệ vội vã mở miệng nói rằng: “Nhị Hắc, chúng ta giúp ngươi nướng thỏ nha? Ngươi còn nhớ lần trước ăn thỏ rừng nướng không? Có phải rất ngon hay không?”
Hôm nay có cô nãi nãi ở, khí tức quanh thân tướng quân cực kỳ nhu hòa, bọn hộ vệ cũng không tự chủ được buông lỏng rất nhiều.
Trong miệng Nhị Hắc ngậm thỏ rừng, hơi nghiên đầu nhìn về phương hướng hộ vệ, sau một lát không chút do dự tiếp tục vây bắt xoay quanh Hứa Vân Noãn.
Tuy rằng Nhị Hắc không biết nói, thế nhưng biểu lộ ra ghét bỏ lại cực kỳ rõ ràng.
Lần trước vừa ly khai Thanh Nhạc sơn, cái gì cũng đều chưa quen thuộc, Hứa Vân Noãn tự nhiên có chỗ cố kỵ, hiện tại hiểu tính tình của người Mục gia, liền cảm giác không có bao nhiêu cần thiết giấu giếm.
Nàng cúi người xuống xoa xoa đầu của Nhị Hắc, Nhị Hắc lập tức đặt thỏ rừng còn đang giãy dụa lên trên tay của nàng.
Hộ vệ bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng run lên, đều dùng nhãn thần không đồng ý nhìn chằm chằm Nhị Hắc.
Thỏ rừng kia còn sống, nếu là giãy dụa, không cẩn thận làm cô nãi nãi bị thương làm sao bây giờ?
Hơn nữa, cô nãi nãi nhà mình tâm địa thiện lương như vậy, làm sao có thể để cho nàng giết thỏ rừng được?
Hình ảnh kia ngẫm lại đều cảm thấy quá tàn nhẫn.
Hứa Vân Noãn xách lỗ tai của thỏ rừng, thỏ phảng phất biết mệnh mình không lâu nữa, giãy dụa phá lệ lợi hại, chân sau còn kém điểm đá tại cổ tay của nàng.
“Con thỏ nhỏ, thực sự không nhu thuận!”
Nói xong, một tay của Hứa Vân Noãn nắm thành quả đấm, phanh một cái đập vào trên đầu thỏ rừng.
Chân sau của thỏ rừng đạp đạp, thống khoái nuốt khí.
Bầu không khí phá lệ trầm mặc, sau một lát. . .
Tê!
Cũng không biết là ai, tê một tiếng hút một ngụm lương khí, động tĩnh khá lớn.
Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn, hơi có chút vô tội nháy mắt một cái: “Thỏ còn sống không quá nghe lời, luôn nhích tới nhích lui, chết rồi tốt hơn nhiều.”
Bọn hộ vệ liên tục gật đầu, trong ánh mắt như cũ khó nén vẻ kinh ngạc.
Bookwaves.com
Bọn họ trơ mắt nhìn cô nãi nãi một quyền đập chết một con thỏ, nhưng vì cái gì còn cảm thấy cô nãi nãi đơn thuần, vô tội, thiện lương như vậy?
Nhị Hắc ngược xuôi, tựa hồ biết mình rất nhanh thì có thể nếm được tay nghề của Hứa Vân Noãn, biểu hiện cực kỳ hưng phấn.
Đợi đến khi Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu tiếp tục đi về phía trước, bọn hộ vệ lặng lẽ thối lui đến bên cạnh Úc Khoảnh.
“Mới vừa rồi chúng ta không nhìn lầm chứ?”
“Cô nãi nãi thực sự một quyền đấm chết một con thỏ?”
Mọi người như cũ cảm thấy không hồi được thần, nhớ lại lần đầu tiên bọn họ thấy cô nãi nãi, đây chính là đến khí cũng không dám thở lớn tiếng, sau này biết cô nãi nãi làm những chuyện kia, càng cảm thấy nàng thiện lương không gì sánh được.
Có thể tưởng tượng hình ảnh quả đấm của cô nãi nãi đập thỏ, luôn cảm thấy có chút thành kiến với lý giải lúc trước của bọn họ.
Úc Khoảnh ho khan hai tiếng, để cho thần sắc trên mặt mình thoạt nhìn thêm tự nhiên một ít.
“Các ngươi không thấy được con thỏ rừng kia vừa này giãy dụa lợi hại sao, nếu không cẩn thận thương tổn tới cô nãi nãi làm sao bây giờ? Cho nên cô nãi nãi hoàn toàn là vì tự bảo vệ mình, hơn nữa một quyền đấm chết thỏ rừng thống khoái bao nhiêu, sẽ không cảm thấy thống khổ gì, lẽ nào cô nãi nãi không thiện lương sao?”
Chúng hộ vệ trầm mặc chỉ chốc lát, rốt cục có người gật đầu.
“Nói có lý, cô nãi nãi hạ thủ dứt khoát, thỏ kia tất nhiên sẽ không cảm thấy thống khổ gì.”
“Ta đã nói rồi, cô nãi nãi của chúng ta nhất quán đều là tính cách lương thiện.”
“Nói ngày xuân khí trời ấm, thích hợp ăn thỏ nướng nhất, bằng không chúng ta cũng đi bắt thêm hai con đi?”
“Vậy dĩ nhiên tốt, bất quá như đã nói qua, một tay xách lỗ tai con thỏ, một tay dùng quyền đấm đầu thỏ, các ngươi có thể một cái đấm chết con thỏ không?”
“Đây hình như là có chút khó khăn, dù sao cũng không có chỗ gắng sức gì. . .”
“Tê. . . Thật không hỗ là cô nãi nãi!”
“Ân ân!”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà rũ đôi mắt, che lại tiếu ý tràn ngập đáy mắt.
Lần trước, cô nãi nãi ở cửa Chu gia đấm Chu Ngọc Nghiên, trong lòng hắn có chút suy đoán với khí lực của cô nãi nãi nhà mình bấy nhiêu, hôm nay nhìn, càng thêm xác nhận một ít, cho nên trong lòng không có chút kinh ngạc nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn cổ tay mảnh khảnh của Hứa Vân Noãn, liền nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi nàng dứt khoát một quyền đấm chết con thỏ, không hiểu cảm thấy để cho người muốn vung khóe môi lên, thậm chí còn muốn đưa tay xoa xoa nụ cười tràn đầy trên gương mặt nàng nữa. . .
Ân, nói vậy, cô nãi nãi nhất định sẽ một quyền đấm tới đây đi?
Cũng không biết thân thể của hắn bây giờ có thể tiếp được không. . .
(Luna: Có nên drop không? Mọi người cho ta chút ý kiến đi!!!)